Đặc Công Tà Phi

Chương 18

Hơi lạnh thấu xương cuốn tới, thân thể Thượng Quan Hạo đột nhiên lắc lư mấy cái, hai mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn về phía cây quạt đang đong đưa trong tay Khương thái hậu.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài cây quạt này, thật ra thì chỉ có thể dùng hai chữ bình thường để miêu tả. Mặt quạt màu sắc rực rỡ, dây đeo quạt là tơ vàng, cán quạt được chạm khắc từ ngà voi, dõi mắt Long Diệu hoàng triều chỗ nào cũng có. Nhưng vừa vặn Khương thái hậu lại có hàm ý uy hiếp, ở dây quạt có một miếng ngọc bội, bề ngoài ngọc bội không có gì đặc sắc, Khương thái hậu tuyệt sẽ không dùng nó để uy hiếp. Trừ phi. . .

Mười bốn năm trước, mẫu thân của Nguyệt nhi lúc lâm chung, từng đem một cây quạt giao cho mình, giọng nói ngàn sầu vạn lo nói: "Hạo, nếu như có một ngày Nguyệt nhi bại lộ dung nhan chân chính, chàng hãy đem vật giấu trong cây quạt lấy ra. Có lẽ. . . Có thể giúp Nguyệt nhi vượt qua khó khăn."

Bởi vì vật giấu bên trong cán quạt rất quan trọng đối với Nguyệt nhi, cho nên ông liền đem cây quạt kia đặt ở hộp kín trong thư phòng, mà hình dáng cây quạt kia cùng với cây quạt trong tay Khương thái hậu giống nhau như đúc.

"Thượng Quan tướng quân hình như đối với cây quạt trong tay ai gia rất có hứng thú, nếu Thượng Quan tướng quân thích, chờ tướng quân thay nữ nhi chọn vị hôn phu xong, ai gia liền nhịn đau mà đem cây quạt này ban cho Thượng Quan tướng quân!" Khương Thái hậu khóe môi khát máu cười lạnh, thích ý quạt gió.

Cây quạt này là bà phái người đi tướng quân phủ điều tra trong lúc vô tình nhìn thấy một hộp kín ở trong thư phòng của ông. Bà cũng từng nhiều lần suy nghĩ về cây quạt này, cũng không phát hiện bất kỳ khác thường gì. Nhưng nếu thật sự là một cây quạt bình thường, Thượng Quan Hạo tại sao lại đặt nó trong hộp kín đây? Cho nên cây quạt này nhìn như bình thường, nhưng nhất định với Thượng Quan Hạo nó lại có ý nghĩa đặc biệt.

Nghe được lời nói của thái hậu, Thượng Quan Hạo bóp chặt quả đấm. Ngụ ý của bà rõ ràng là: nếu muốn thuận lợi lấy lại cây quạt này, ngươi nên biết cuối cùng nên chọn ai làm con rể. Bà. . . Dùng cây quạt uy hiếp mình!

Cha, chuyện gì xảy ra? Cây quạt kia đối với người rất quan trọng sao? Một bên Thượng Quan Ngưng Nguyệt dĩ nhiên phát hiện Thượng Quan Hạo đột nhiên sợ hãi, nàng duỗi ngón tay khẽ kéo ống tay áo Thượng Quan Hạo, ánh mắt không tiếng động dò hỏi.

Thượng Quan Hạo hai mắt khổ sở nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hít thở thật sâu vài lần. Cái quạt này đối với Nguyệt nhi rất quan trọng, phải lấy về. Cho nên mặc dù là biết rõ để Nguyệt nhi trở thành Tuyên vương phi là một lựa chọn sai lầm, ông cũng không thể không làm như thế.

Chỉ thấy Thượng Quan Hạo cắn răng nghiến lợi, hướng về phía hoàng đế Hiên Viên Ly nửa nằm nửa ngồi trên giường rồng mở miệng nói: "Hoàng thượng, thần cảm thấy Nguyệt nhi thích hợp hơn làm. . ."

Đang lúc Thượng Quan Hạo sắp sửa gian nan nặn ra ba chữ Tuyên vương phi thì Thụy vương Hiên Viên Diễm đang yên lặng uống trà ở một bên bỗng chốc đặt ly trà lên bàn, tiếp liền thấy hắn cũng từ trong tay áo móc ra một cây quạt, một chiếc quạt xuất hiện trước mặt Thượng Quan Hạo.

"Thượng Quan tướng quân, thái hậu đối với cây quạt kia yêu thích như thế, nếu ban cho ngươi, thái hậu nhất định sẽ rất đau lòng. Bổn vương thật ra cũng có một cậy quạt giống y như thế, chỉ là bổn vương đối với cây quạt này cũng không có bao nhiêu tình cảm, chỉ là thời điểm trời nóng thời thì lấy ra quạt gió thôi. Nếu như ngươi thích, bổn vương hiện tại liền ban cho ngươi vậy. . . Ngươi cũng không cần đoạt đi thứ thái hậu yêu thích!" Hiên Viên Diễm hai mắt lười biếng quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó khóe môi tà mị khẽ nhếch, đem cây quạt trong tay đưa về phía Thượng Quan Hạo.

"Chuyện này. . ." Nhìn thấy cây quạt trong tay Hiên Viên Diễm hoàn toàn giống cây quạt của mình, Thượng Quan Hạo thất thần. Thụy vương này lại muốn diễn tuồng gì a?

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Hiên Viên Diễm đưa cán quạt tới trên đó có khắc một vết tích tinh tế thì hai mắt lập tức tràn ngập vui sướng. Bởi vì. . . Thụy vương đưa cho hắn cây quạt đích thị là cây quạt hắn cần.

"Thần đa tạ Thụy vương." Thượng Quan Hạo cảm kích hướng Hiên Viên Diễm khom lưng, thò tay mà tiếp nhận ngọc bội, sau đó thận trọng bỏ vào trong ngực.

Nhìn thấy Thượng Quan Hạo đón nhận ngọc bội của Hiên Viên Diễm, vẻ mặt Khương Thái hậu bỗng dưng biến đổi, hai mắt kinh ngạc không thôi nhìn về phía ngọc bội trong tay mình, tiếp liền thấy bàn tay nắm ngọc bội của bà ta đầy gân xanh nổi lên, trên mặt ẩn nhẫn tức giận nhìn Hiên Viên Diễm.

"Hiên Viên Diễm, ngươi. . ." Thấy vẻ mặt Khương Thái hậu, Tuyên vương Hiên Viên Kỳ lập tức hiểu rõ. Hắn vụt một cái từ trên ghế đứng lên, ngón tay mang hơi thở lạnh lẽo chỉ hướng Hiên Viên Diễm.

"Tuyên vương, Thụy vương chính là nhị hoàng huynh của ngươi, ngươi sao có thể vô lễ gọi thẳng tên của đệ ấy như thế?" Khương thái hậu thản nhiên nói, ánh mắt bén nhọn trừng mắt với Hiên Viên Kỳ. Hai mắt Hiên Viên Kỳ không cam lòng nhìn mắt Khương thái hậu, mặt mũi tái nhợt ngồi xuống.

"Đều là huynh đệ trong nhà, cần gì phải so đo lễ tiết đây. Bổn vương nghĩ. . . Kỳ hoàng đệ có thể gọi thẳng tên ta, sẽ có cảm giác càng thêm thân thiết đấy chứ? Đúng rồi, Kỳ hoàng đệ, ngươi vừa muốn nói cái gì với nhị hoàng huynh?" Hiên Viên Diễm quét mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, mở miệng chậm rãi nói.

"Hoàng đệ chỉ là muốn thay thái hậu cám ơn nhị hoàng huynh, nếu không phải nhị hoàng huynh đem cây quạt ban cho Thượng Quan tướng quân, chỉ e thái hậu phải nhịn đau cắt thịt rồi." Hiên Viên Kỳ xiết chặt nắm đấm, mở miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Thái hậu luôn luôn vì người khác mà suy nghĩ, có thể giúp thái hậu tránh khỏi việc nhường lại thứ yêu thích, cũng coi như là bổn vương tận hiếu. Cho nên. . . Làm sao cần tiếng cảm ơn đây?" Hiên Viên Diễm cười cười nói, chỉ là trong lời nói kia ẩn giấu tia giễu cợt, trong lòng Khương thái hậu cùng Tuyên vương đương nhiên là rất rõ ràng.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt tròng mắt không gợn sóng quét một vòng nhìn mọi người, nàng thông minh tuyệt đỉnh đã đoán được việc này là thế nào rồi.

Tướng quân phụ thân của nàng có một cây quạt vô cùng quan trọng, mà cây quạt kia lại không cẩn thận rơi vào tay thái hậu. Cho nên thái hậu mới lấy nó để bức bách phụ thân, ép mình trở thành Tuyên vương phi của Hiên Viên Kỳ. Nhưng, không biết Hiên Viên Diễm sử dụng biện pháp gì, thế nhưng thần không biết quỷ không hay đem cây quạt trong tay đánh tráo, cho nên lúc này mới xuất hiện màn kịch này.

Lục đục đấu đá nhau, bọn họ thật đúng là chơi không biết mệt mỏi nha. Chỉ là nàng cũng thật tò mò, tại sao tướng quân phụ thân của nàng lại vì cây quạt này mà khẩn trương như vậy đây?

"Hoàng thượng, thần cảm thấy Nguyệt nhi thích hợp trở thành Thụy vương phi hơn." Thượng Quan Hạo hai mắt phức tạp quét qua Hiên Viên Diễm, sau đó mở miệng nói ra đáp án mà mọi người chờ đợi đã lâu.

"Được, trẫm sáng sớm ngày mai liền phái người đi phủ tướng quân tuyên chỉ, phong Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm Thụy vương phi, vào ở Thụy vương phủ. Đợi đến tuổi cập kê, lập tức cử hành đại hôn." Trên giường rồng Hiên Viên Ly rốt cuộc cũng có thể dập tắt thấp thỏm trong lòng.

"Thụy vương có thể lập phi, ai gia cũng vui mừng vô cùng." Khương thái hậu đứng dậy đi tới trước mặt Hiên Viên Diễm, bộ mặt giả dối cười nói. Hiên Viên Diễm chau lông mày, không có đáp lại.

"Được rồi, ai gia có chút mệt mỏi, cũng không ở lại Ngự Khôn Cung nữa." Khương thái hậu nói xong, xoay người đi ra bên ngoài, mà trong nháy mắt lúc bà xoay người, khuôn mặt vốn nhuộm tươi cười lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.

"Cung tiễn Thái hậu." Hoàng đế Hiên Viên Ly, Thụy vương Hiên Viên Diễm, đại tướng quân Thượng Quan Hạo cùng kêu lên.

"Thần đệ cũng cáo lui." Tuyên vương lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Ly nửa nằm nửa ngồi, nhanh chóng xoay người theo đuôi Khương Thái hậu.

"Hoàng thượng, vậy thần. . ." Đang lúc Thượng Quan Hạo cũng chuẩn bị cáo lui rời đi thì Hiên Viên Ly trên giường rồng chợt cong eo, trong miệng phun ra vô số máu đen.

"Hoàng huynh, tại sao có thể như vậy? Không phải nửa tháng mới có thể phát tác một lần a, hôm nay chỉ là qua mười ngày, vì sao lại phát tác trước vậy?" Sắc mặt Hiên Viên Diễm bỗng dưng biến đổi, cả người nhào tới trước giường rồng, đem Hiên Viên Ly đỡ ở trong lòng.

"Diễm, không có chuyện gì. Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ phát tác ." Mặt Hiên Viên Ly trắng bệch cười một tiếng, run rẩy nói. Ngụm máu này hắn đã nín thật lâu, bởi vì hắn không muốn ở trước mặt Khương thái hậu cùng Tuyên vương gia mà hộc máu.

"Phụ thân, còn không đi sao? Hoàng đế này trong cơ thể vong đằng độc phát tác, rất nhanh sẽ lăn lộn đầy đất. Ta nghĩ. . . Hắn sẽ không vui để cho thần tử như người thưởng thức bộ dạng thảm không nỡ nhìn của hắn đâu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không lộ vẻ gì nhìn vào mắt Hiên Viên Ly, tiếp đưa tay lôi kéo cánh tay Thượng Quan Hạo, cất bước đi ra ngoài Ngự Khôn cung.

"Nha đầu, đứng lại!" Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly khiếp sợ nhìn nhau, sau đó Hiên Viên Diễm vội vàng kêu Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng sao có thể khẳng định Ly trúng vong đằng độc? Đây quả thực. . .
Bình Luận (0)
Comment