Đặc Công Tà Phi

Chương 187

Lúc này, phía tây từ từ thay đổi, hoàng hôn lặng lẽ đến gần. Núi Lý Ngư được rặng mây nhiễm hồng chiếu rọi, phong cảnh càng thêm xinh đẹp huyền ảo vô song.

Thông thường mà nói, mặt trời chiều ngã về tây, người đứt gan đứt ruột thường thường ở thiên nhai. Nhưng mà hôm nay, lãnh thổ Thương Nguyệt quốc mênh mông, mặt trời chiều ngã về tây, đoàn thể người đứt gan đứt ruột lại ở vách núi.

Người đứt gan đứt ruột trước kia, chính là người thương tâm không nhà để về, cơ khổ lưu lạc thiên nhai. Người đứt gan đứt ruột sau này, chính là chưởng môn các phái có nhà không dám về, vô cùng sợ hãi ở lại trên đỉnh núi Lý Ngư, đáng thương tội nghiệp chờ đợi hóa giải kỳ độc.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt nhìn lướt qua dường như dùng tay ra hiệu vung quét cát bụi, môn chủ Sinh Tử Môn chân chính bỗng chốc quay người lại, đạp bước đi tới ghế ngồi số mười lăm.

Nhưng mà, ngay lúc trong nháy mắt môn chủ Sinh Tử Môn chân chính xoay người trở về chỗ ngồi, cổ tay phải trắng nõn của Hiên Viên Diễm, bỗng nhiên dường như vô tình nhàn nhạt giơ lên.

Ống tay áo màu lam theo gió mị hoặc tung lên, ngón cái và ngón trỏ phải của Hiên Viên Diễm nhẹ cầm lấy cây bút màu xám, dieendaanleequuydonn, cũng là cây bút mà môn chủ Sinh Tử Môn chân chính vừa mới dùng để kí tên, bay lọt vào trong hộp gấm thêu hoa mẫu đơn thêu đỏ tươi xinh đẹp.

Mà trong hộp gấm thêu hoa mẫu đơn thêu đỏ tươi xinh đẹp, một cây bút màu xám khác lại trong phút chốc bắn vọt ra, tựa như mũi tên nhọn bắn vào giữa ngón cái và ngón trỏ phải của Hiên Viên Diễm.

Làn gió bay lướt qua dưới ống tay áo màu lam che dấu hoàn mỹ, động tác đổi bút của Hiên Viên Diễm vô cùng nhanh. Nhanh đến nỗi khiến chưởng môn các phái ngồi trên ghế, không ai chú ý tới một màn này.

Động tác đổi bút của Hiên Viên Diễm cũng rất nhẹ, nhẹ gần như đạt tới cảnh giới lặng yên không một tiếng động.

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính đã xoay người lại, đạp bước trở về chỗ ngồi số mười lăm, hoàn toàn cũng không có bắt được một chút âm thanh trong nháy mắt đổi cây bút màu xám của Hiên Viên Diễm sau lưng mình.

Mặt trời chiều từ từ lặn về phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ tươi đẹp mặc sức bao phủ, thời gian lẳng lặng trôi qua, chưởng môn các phái còn lại, dựa theo trình tự chỗ ngồi, lần lượt đến trước bàn gỗ hoàng đàn, đặt bút kí tên trên giấy tuyên thành màu trắng.

Nửa canh giờ trôi qua --

Chưởng môn phái Lưu Sa có tiếng tăm nhỏ nhất, cất bước trở về ghế ngồi số 106. Chưởng môn các phái ở Thương Nguyệt quốc, toàn bộ đều đã vung bút để lại nét chữ kí tên mình trên giấy tuyên thành màu trắng.

Nhìn thấy chưởng môn phái Lưu Sa, ngồi xuống trên ghế số 106.Chưởng môn phái Điểm Thương ngồi trên ghế tôn quý số hai, ôm quyền với Hiên Viên Diễm, Die nd da nl e q uu ydo n mở miệng cẩn thận dè dặt nói: "Môn chủ Sinh Tử Môn, nay tất cả mọi người đều đã kí tên rồi. Hy vọng ngài. . . nói chuyện giữ lời, giúp chúng ta hóa giải kỳ độc trên người."

Chưởng môn phái Điểm Thương vừa dứt lời, ngoài môn chủ Sinh Tử Môn chân chính ngồi trên ghế số mười lăm ra, chưởng môn các phái còn lại, toàn bộ đều ôm quyền với Hiên Viên Diễm, đồng thanh nói: "Khẩn cầu môn chủ Sinh Tử Môn, ban thưởng thuốc giải độc cho chúng ta."

Ngón tay Hiên Viên Diễm nhẹ xoay cây bút màu xám, thân hình lười biếng dựa vào trên lưng ghế.

Hiên Viên Diễm trước không đáp lại lời chưởng môn các phái, mà hơi ngẩng đầu, dường như đang thưởng thức ánh nắng chiều nhiễm bầu trời xanh xinh đẹp.

Thấy tình hình vậy, hai tròng mắt chưởng môn các phái đều cùng nhìn Hiên Viên Diễm, nhao nhao giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh nổi lên đầy đầu, trong lòng vô cùng bất an phỏng đoán : tình huống gì đây? Chẳng lẽ…để bọn họ lần lượt tiến lên kí tên, lại là trò bịp bợm mà môn chủ Sinh Tử Môn trêu đùa bọn họ sao?

Hiên Viên Diễm nhìn như thảnh thơi thưởng thức cảnh ánh chiều tà đẹp, kì thực đang quan sát thời cơ chính xác, đầu vốn đang ngẩng bỗng buông xuống, cây bút màu xám nhẹ xoay chuyển giữa ngón tay, tùy ý gác vào trên nghiên mực, môi mỏng cười nói: "Độc của các ngươi độc, bản môn chủ đã giải rồi."

Gì, độc đã giải rồi, giải khi nào? Nghe thấy lời Hiên Viên Diễm nói, chưởng môn các phái đều cúi đầu xuống, hai tròng mắt chăm chú nhìn về đôi tay của mình.

Nhìn thấy đôi tay của mình, vẫn đen kịt lóe ra ánh sáng xanh âm u như cũ. Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chưởng môn các phái, lại nhao nhao nhìn tới khuôn mặt và đôi tay của chưởng môn bên cạnh.

Nhìn thấy chưởng môn còn lại cũng có tình huống giống như mình, vẫn một thân trạng thái bị trúng kỳ độc khủng bố như cũ, hai tròng mắt chưởng môn các phái lại một lần nữa cùng nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

Chưởng môn phái Điểm Thương cảm thấy lại bị trêu chọc, lại cũng không có cách nào áp chế được phẫn nộ trong lòng.

Chưởng môn phái Điểm Thương bỗng chốc từ trên ghế đứng lên, ngón tay chỉ vào Hiên Viên Diễm, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét: die,n; da.nlze.qu;ydo/nn "Môn chủ Sinh Tử Môn, phái Điểm Thương tự hỏi chưa bao giờ từng đắc tội quý phái. Không biết đến cuối cùng là nguyên nhân vì sao quý phái phải hành hạ phái Điểm Thương như thế."

Hắn biết, dùng thái độ bất kính đặt câu hỏi môn chủ Sinh Tử Môn như thế, tuyệt đối là một loại gây hấn tự tìm đường chết. Nhưng, môn chủ Sinh Tử Môn vốn không có tâm giải độc cho hắn, đợi kỳ độc trong cơ thể hắn phát tác, hắn vẫn phải chết.

Nếu ngang cũng là chết, thẳng cũng là chết. Như vậy. . .

Thay vì giống như người nhu nhược vô cùng hèn nhát, sợ hãi bất an chờ độc phát bỏ mình, hoặc là bị Sinh Tử Môn tra tấn mà chết. Chẳng bằng, phát tiết ra toàn bộ lửa giận chứa trong lòng, sau đó lấy xuống cung tiễn sau lưng mình, hung hăng bắn vào môn chủ Sinh Tử Môn.

Có lẽ, nhân sĩ võ lâm đối với hắn mà nói, một mũi tên theo tiễn pháp Điểm Thương cao siêu trúng ngay cổ họng, còn hắn đối với môn chủ Sinh Tử Môn thần bí mà nói, vốn chính là không chịu nổi một kích.

Có lẽ, còn chưa đợi cho hắn mũi tên nhọn, từ trên dây cung nhanh như tia chớp bắn vọt ra, hắn đã bị môn chủ Sinh Tử Môn thần bí, một chưởng khiến thân thể hoàn toàn phá thành mảnh nhỏ.

Nhưng, lấy trứng chọi với đá như vậy, tự chịu chết diệt vong nháy mắt này, dù sao so với con rùa đen rút đầu, bị môn chủ Sinh Tử Môn thần bí từ từ tra tấn đến chết vẫn có tôn nghiêm hơn chứ?

Chưởng môn phái Thanh Hạc cũng tức giận đứng dậy từ trên ghế, bỗng rút ra vũ khí cửu tiết nhuyễn tiên bên hông, hai tròng mắt bốc hỏa lớn tiếng rít gào nói: "Không sai! Phái Thanh Hạc cũng tự hỏi chưa từng đắc tội Sinh Tử Môn, dinendian.lơqid]on vì sao Sinh Tử Môn phải tra tấn phái Thanh Hạc như thế? Cho dù chết, Sinh Tử Môn cũng nên để phái Thanh Hạc ta hiểu chết thế nào đi chứ?"

Chưởng môn còn lại tuy rằng không mở miệng nói chuyện, có điều tay bọn họ, toàn bộ đều đang cầm vũ khí của mình, hai tròng mắt bốc lên lửa giận trừng Hiên Viên Diễm.

Giờ khắc này ý nghĩ của bọn họ đều giống như chưởng môn phái Điểm Thương. Nếu ngang cũng là chết, thẳng cũng là chết, chẳng bằng bọn họ đồng tâm hiệp lực, liều mạng với môn chủ Sinh Tử Môn.

Có thể kéo môn chủ Sinh Tử Môn cùng chôn một chỗ, điều đó không còn gì tốt hơn. Ngay cả khi không thể kéo môn chủ Sinh Tử Môn cùng chôn một chỗ, bọn họ nhiều người như vậy cùng nhau tấn công, nhất định cũng có thể đủ để khiến môn chủ Sinh Tử Môn trọng thương.

Có điều, trong nhiều chưởng môn như vậy, có ba vị chưởng môn hai con mắt cũng không tức giận nhìn Hiên Viên Diễm.

Thiết trưởng lão Cái Ban cúi đầu, hắn trầm ngâm tìm kiếm rệp trong vạt áo. Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính cúi đầu, tay hắn chỉ chậm rãi chuyển động cây quạt vàng.

Còn chưởng môn phái Phi Ưng cúi đầu, thì sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, môn chủ Sinh Tử Môn tựa hồ cũng không muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, nếu không lúc trước vì sao môn chủ Sinh Tử Môn lại sẽ hao tổn nội lực, trị liệu nội thương cho hắn chứ?

"Ta nói. . . hai vị chưởng môn phái Điểm Thương, Thanh Hạc, hai ngươi có thể nói nhỏ được không, rống bản môn chủ đến màng tai cũng đau nhức rồi."

Môi mỏng Hiên Viên Diễm lười biếng bật ra âm thanh, cổ tay phải không chút để ý nhẹ giơ lên về phía nơi hai vị chưởng môn phái Điểm Thương, Thanh Hạc đang đứng. Lúc này trọng tâm của hai vị chưởng môn phái Điểm Thương và phái Thanh Hạc bất ổn, lại ngồi xuống ở trên ghế.

"Hí. . ." Chưởng môn các phái vốn còn lấy hết dũng khí, muốn liều mạng với Hiên Viên Diễm, lập tức mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, hai tay cầm vũ khí có tiếng toàn bộ đều rụt trở về.

Ông trời ơi, nội lực của môn chủ Sinh Tử Môn này, đến cuối cùng đã lớn mạnh đến loại cảnh giới nào? Cổ tay chỉ nhàn nhạt giơ lên, lại trong khoảng hai vị chưởng môn phái Điểm Thương, Thanh Hạc cách hắn khá xa, khiến cho ngoan ngoãn ngồi xuống ở trên ghế.

Nội lực kinh hãi thế tục như thế, đừng nói toàn thể bọn họ công kích, tìm môn chủ Sinh Tử Môn liều mạng. Chỉ sợ còn chưa đến gần môn chủ Sinh Tử Môn, đã bị nội lực của môn chủ Sinh Tử Môn khiến hài cốt không còn rồi.

"Độc của các ngươi, bản môn chủ quả thật đã giải rồi. Nguyên nhân da thịt các ngươi còn chưa khôi phục nguyên trạng, đó là bởi vì giải dược còn chưa phát huy hoàn toàn. Không cần nóng vội, ngồi yên trên ghế trong thời gian uống hết ly trà nhỏ, các ngươi sẽ thấy da thịt nguyên trạng quen thuộc của mình rồi."

Ngón tay Hiên Viên Diễm chậm rãi vuốt nhẹ lòng bàn tay, đôi mắt đen mỉm cười quét nhìn chưởng môn các phái, môi mỏng tiếp tục nói: "Bản môn chủ không có tâm đòi lấy mạng các ngươi, Dieenndkdan/leeequhydonnn, có điều. . . Đợi da thịt các ngươi khôi phục nguyên trạng, các ngươi nếu vẫn cố ý muốn tìm bản môn chủ liều mạng, bản môn chủ có thể thành toàn quyết tâm chết của các ngươi."

Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, tất cả chưởng môn các phái đều trầm mặc không tiếng động, lẳng lặng chờ đợi thời gian một ly trà nhỏ trôi qua.

Nếu bọn họ thật sự được hóa giải kỳ độc, làm sao lại khổ tìm môn chủ Sinh Tử Môn liều mạng chứ? Nếu đã có đường sống để đi, ai lại sẽ ngu dốt đi tự tìm đường chết chứ?

Nhưng mà, đến cuối cùng môn chủ Sinh Tử Môn đã giải độc cho bọn hắn ra sao, môn chủ Sinh Tử Môn vốn không cho bọn hắn giải dược a?

Chẳng lẽ… lúc trước bọn họ đến bàn gỗ hoàng đàn tiến hành kí tên, trong tay nắm cây bút màu xám kia, trên mặt bôi lên thuốc bột hóa giải kỳ độc. Ngoài điều này ra, chưởng môn các phái thật sự tìm không thấy nguyên nhân khác.

Trong lòng môn chủ Sinh Tử Môn chân chính lúc này cũng âm thầm nói: trên cây bút màu xám kia là bôi lên thuốc bột hóa giải kỳ độc sao?

Không có khả năng, nếu trên mặt thực sự bôi lên thuốc bột hóa giải kỳ độc, vì sao hắn lại không phát hiện một chút nào chứ. Chẳng lẽ. . . thuốc bột hóa giải kỳ độc kia là vô sắc vô vị vô hình sao?

Thời gian một ly trà nhỏ trong giây lát liền trôi qua --

Quả nhiên như lời Hiên Viên Diễm nói, da thịt chưởng môn các phái đen kịt lóe ra tia sáng xanh âm u, bắt đầu từng chút từng chút mất đi. Thấy tình hình vậy, môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, đầu tiên tay phải nắm thành quyền, lập tức kề sát tới gần miệng của mình.

"Khụ. . ." Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính dùng quyền che miệng, sau khi phát ra một tiếng ho khan nhẹ nhàng, nhanh chóng rút tay phải ra khỏi bên miệng.

Động tác dùng quyền che miệng ho nhẹ của môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, chưởng môn các phái đương nhiên cũng không ai sẽ chú ý tới, cũng lười đi chú ý. Bởi vì hai tròng mắt chưởng môn các phái giờ phút này đang kinh hỉ nhìn độc tố dần dần mất đi trên đôi tay quen thuộc của mình.

Nhưng động tác dùng quyền che miệng ho nhẹ của môn chủ Sinh Tử Môn chân chính rơi vào trong mắt Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghênh đón cũng là ý cười vô thanh trào phúng của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, quả thật trúng kỳ độc của bọn họ. Nhưng mà, Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang và môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, lại không cùng một người.

Môn chủ Sinh Tử Môn chân chính chỉ là "mượn" thân phận thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, sau đó tiến đến đỉnh núi Lý Ngư, lặng lẽ xem xét nhất cử nhất động của bọn họ.

Công phu chế độc của môn chủ Sinh Tử Môn chân chính tự nhiên sẽ không yếu. Hắn muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại độc dược khác, để da thịt toàn thân hắn biến thành đen kịt, đến nỗi còn lóe ra tia sáng xanh âm u, cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.

Nay kỳ độc trên người chưởng môn các phái đã mất đi, nếu môn chủ Sinh Tử Môn chân chính không lập tức nuốt vào một viên giải dược, để da thịt toàn thân biến thành đen kịt của hắn khôi phục thành nguyên trạng, chẳng phải là để lộ ra sơ hở hắn. . . kỳ thật cũng không phải là thiếu bang chủ Kim Phiến Bang?

Cho nên, động tác dùng quyền che miệng ho nhẹ vừa rồi của môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, kỳ thật sau lưng còn cất giấu một động tác khác, đó là đưa giải dược vào trong miệng hắn.

Da thịt chưởng môn phái Điểm Thương hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, lúc này từ trên ghế đứng lên, giọng nói vô cùng kích động: "Môn chủ Sinh Tử Môn quả nhiên không gạt chúng ta, hắn thật sự giải độc cho chúng ta."

Hai con mắt chưởng môn các phái còn lại cũng vui sướng nhìn về phía đôi tay mình, giọng nói vạn phần kích động: "Đúng vậy đúng vậy, môn chủ Sinh Tử Môn không gạt chúng ta, hắn thật sự giải độc cho chúng ta."

Trong đôi mắt của chưởng môn phái Phi Ưng cũng tuôn ra tia vui sướng.

Chỉ là, tia vui sướng này cũng chỉ lướt qua trong giây lát. Bởi vì chưởng môn phái Phi Ưng nghĩ tới người nhà mình và chúng đệ tử trong phái, hiện giờ toàn bộ vẫn còn trúng kỳ độc.

Chưởng môn phái Phi Ưng từ trên ghế đứng dậy, sau khi hít sâu một hơi, ôm quyền với Hiên Viên Diễm nói: " Môn chủ Sinh Tử Môn, bản thân ta mặc dù đã giải độc, nhưng …"

"Chưởng môn phái Phi Ưng không cần lo lắng, nếu bản môn chủ đã giải độc cho các ngươi, sao lại để người nhà các ngươi và chúng đệ tử trong phái còn bị trúng độc chứ?"

Lời chưởng môn phái Phi Ưng còn chưa nói hết, Hiên Viên Diễm đã đoán được hắn muốn nói gì, lúc này môi mỏng câu lên cười nói: "Bản môn chủ đã giải độc cho các ngươi, đồng thời thuộc hạ của bản môn chủ đã được điều động, thay người nhà các ngươi và chúng đệ tử trong phái giải độc."

"Đa. . ." -- tạ môn chủ Sinh Tử Môn.

Nghe thấy tất cả người nhà mình và chúng đệ tử trong phái đều được hóa giải kỳ độc.

Trong lòng chưởng môn phái Phi Ưng mừng rỡ như điên, vốn muốn mở miệng nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại nhớ đến người hạ độc lúc trước, ngay cả giải độc cũng là môn chủ Sinh Tử Môn, vì thế lại nuốt lời cảm tạ trở vào trong bụng.

Hiên Viên Diễm cười nhìn thoáng qua chưởng môn phái Phi Ưng, môi mỏng tiếp tục cười nói: "Được rồi, độc trong cơ thể các chưởng môn nay đã hóa giải. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nếu không có người tìm bản môn chủ liều mạng, để bản môn chủ thành toàn quyết tâm muốn chết của hắn. Như vậy. . . các ngươi bị mệt nhọc quá độ, có thể mang theo tâm tình tốt, chạy nhanh trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi."

"Khụ. . ." Lúc trước cảm thấy Hiên Viên Diễm vốn là không có ý thay bọn họ giải độc, chẳng qua là trêu đùa tra tấn linh hồn bọn họ, chưởng môn các phái định tìm Hiên Viên Diễm liều mạng, đầu tiên là phát ra một tiếng ho nhẹ mà lại xấu hổ, tiếp theo đều cúi đầu, lấy tốc độ cực nhanh chạy vội xuống núi.

Đến cuối cùng vì sao môn chủ Sinh Tử Môn phải hạ độc cho bọn hắn, lại vì sao giải độc cho bọn hắn? Chưởng môn các phái rút lui xuống núi, trong lòng vẫn hoàn toàn không thể nào nghĩ thấu.

Có điều, điều này đối với bọn họ đã không còn trọng yếu.

Quan trọng là, hiện tại người người bọn họ đều may mắn chạy ra khỏi biển độc rồi, trong lòng bọn họ chỉ khẩn cầu môn chủ Sinh Tử Môn, ngày sau trăm ngàn lần đừng hạ độc bọn họ nữa.

Trong thời gian nháy mắt, chưởng môn các phái, bao gồm Thiết trưởng lão Cái Bang, toàn bộ đều biến mất trên đỉnh núi Lý Ngư.

Nhưng mà, có một người lại cũng không giống những người khác, nhanh chóng rút lui khỏi đỉnh núi Lý Ngư. Người này không hề nghi ngờ , chính là người đã "mượn " thân phận thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, kì thực là môn chủ Sinh Tử Môn chân chính.

Môn chủ Sinh Tử Môn dịch dung thành bộ dáng thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, bỗng chốc mở mặt quạt ra, một bên nhẹ phe phẩy cây quạt vàng trong tay, một bên chậm rãi bước đi tới bàn gỗ hoàng đàn.

Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, cánh tay đồng thời đan xen nhau, hai con mắt tràn ngập mười phần ý cười mị hoặc nhìn về phía môn chủ Sinh Tử Môn đang chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.

Môn chủ Sinh Tử Môn đã đến trước bàn gỗ hoàng đàn, hai tay ôm quyền, mở miệng lạnh nhạt nói: "Đa tạ Sinh Tử Môn giải độc, để tại hạ được trọng sinh."

"Giải độc mặc dù là Sinh Tử Môn, nhưng hạ độc cũng là Sinh Tử Môn, cho nên. . ." Ý cười mị hoặc trong đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng đậm, giọng nói vô cùng lười biếng trả lời: "Thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, kỳ thật vốn không cần nói cảm ơn."

"Hạ độc tuy là Sinh Tử Môn, nhưng Sinh Tử Môn nếu không giải được độc, tuy tại hạ ngày sau không rõ độc mà chết, chỉ sợ bản thân cũng sẽ thành bộ dáng quỷ mị, tra tấn suốt ngày sống không bằng chết. Bởi vậy, vẫn là đa tạ Sinh Tử Môn."

Môn chủ Sinh Tử Môn nói xong, lại ôm quyền với hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Chỉ là môn chủ Sinh Tử Môn lại ôm quyền, đồng thời, cây quạt vàng trong tay hắn hoàn toàn mở ra, dường như cố tình vô ý quét về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, và phương hướng chỗ bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích. . .
Bình Luận (0)
Comment