Đặc Công Tà Phi

Chương 199.2

Đôi mắt đen nhìn lướt qua mười tên nam tử trung niên áo đen đứng ở mười vị trí khác nhau, Hiên Viên Diễm lại nhìn Dạ Dật Phong ngồi ở phía đối diện, môi mỏng chậm rãi nói: “Thật sự không ngờ tới... người Sinh Tử Môn lại biết được mị ảnh mê tung kiếm trận?”

Mị ảnh mê tung kiếm trận, ước chừng đã biến mất trong chốn giang hồ hơn hai trăm năm rồi. Hơn hai trăm năm trước, mị ảnh mê tung kiếm trận uy chấn giang hồ, được nhân sĩ võ lâm nhất trí gọi là -- giang hồ đệ nhất kiếm trận.

Mị ảnh mê tung kiếm trận do mười người tạo thành, một khi trận này khởi động, mỗi người sẽ huyễn hóa ra chín cái bóng.

Một người động tương đương với mười người động, một kiếm rút ra tương đương với mười kiếm rút ra. Bóng dáng của bọn họ và ánh sáng của kiếm kéo dài liên tục, mưa gió gần như không lọt vào được, giống như một cái võng kiếm bền chắc không thể gãy.

Phải tìm được chân thân (thân thể thực sự) của mười người, đồng thời đánh hạ kiếm trong tay mười người, bóng mà bọn họ huyễn hóa ra mới có thể biến mất, nếu không cho dù ngươi thúc giục nội lực như thế nào, cũng không thể làm vỡ bóng được huyễn hóa ra.

Hơn nữa, cái bóng mà mỗi người bọn họ huyễn hóa ra đều giống hoàn toàn chân thân, khiến người ta không thế nào phân biệt được, vì vậy rất khó tìm ra chân thân của mười người, thành công phá mị ảnh mê tung kiếm trận.

Cho nên, người bị vây ở bên trong mị ảnh mê tung kiếm trận, cho dù không bị mười người tạo thành kiếm trận giết chết, cũng sẽ bởi vì nghênh đón công kích của cái bóng của mười người huyễn hóa ra, công phá cũng không được, dieendaanleequuydonn đánh cũng không vỡ, đâm cũng không tiêu tan được chín cái bóng hư không kia, mà dẫn đến kiệt sức mà chết.

Hai mắt Dạ Dật Phong tràn ngập ý cười nham hiểm, lông mày bỗng nhiên giương cao, lạnh lùng mở miệng nói từng câu từng chữ: “Không đơn thuần là mị ảnh mê tung kiếm trận, còn có độc cổ trận.”

Dạ Dật Phong vừa dứt lời, cửa thư phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Hai mươi tên nam tử trung niên áo đen tay cầm bình sứ màu trắng, bên trong bình sứ màu trắng đựng đầy độc cổ trí mạng, chạy đến sau lưng mười người bày mị ảnh mê tung kiếm trận.

Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt vận dụng linh lực, cùng Hiên Viên Diễm liên thủ đối địch, thời gian chưa tới nửa chung trà, Hiên Viên Diễm có thể thành công phá mị ảnh mê tung kiếm trận.

Chỉ là, vì che giấu thân phận thật, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định không tiện dùng linh lực.

Dĩ nhiên, nếu không có linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giúp một tay, Hiên Viên Diễm cũng không phải là không phá được mị ảnh mê tung kiếm trận, chỉ là vừa phải giao đấu với mị ảnh mê tung kiếm trận, vừa đối phó với hai mươi tên nam tử áo đen đầy độc cổ tập kích. Một lòng hai phía, nhất thời Hiên Viên Diễm phải hao tốn một đoạn thời gian rất dài, mới có thể thành công phá mị ảnh mê tung kiếm trận, vả lại cho dù phá mị ảnh mê tung kiếm trận xong, Hiên Viên Diễm cũng sẽ tiêu hao hết một nửa thể lực.

Vào giờ phút này, gặp phải mị ảnh mê tung kiếm trận và độc cổ trận của Sinh Tử Môn --

Theo lý thuyết, cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt không tiện dùng linh lực, Hiên Viên Diễm không có linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giúp một tay, phá trận cần tiêu hao rất nhiều thể lực, hai người bọn họ cũng nên đứng dậy từ trên chiếc ghế trúc nghênh chiến.

Vậy mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hoàn toàn không thấy nguy hiểm sắp bạo phát, đầu vẫn cúi xuống, ngón tay thon thon nhanh chóng bện vòng hoa.

Hiên Viên Diễm cũng không đứng dậy, chỉ là cánh tay khẽ chạm phải thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiêng đầu hỏi “Có người muốn giết chúng ta, nếu chúng ta không muốn bị giết, vậy thì nên làm cái gì bây giờ?”

“Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là lấy giết tạo ra giết, không muốn bị giết, chỉ có thể giết người, không còn lựa chọn khác.”

Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt trả lời Hiên Viên Diễm, nhưng đầu nàng vẫn không có ngẩng lên, dường như nếu không bện được vòng hoa, cho dù kẻ địch đâm mũi kiếm vào nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không phản ứng một chút nào.

“Nhưng ta chỉ am hiểu giết gà, không am hiểu giết người!” Hiên Viên Diễm gãi gãi da đầu, dáng vẻ giống như rất phiền não: “Nếu ta giết không chết bọn họ, bọn họ nhất định sẽ giết chết nàng và ta đó.”

“Đơn giản, tưởng tượng bọn họ thành gà là được chứ gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy một cành hoa, từ từ bện thành vòng, rồi mở miệng đáp lời: “Ngày thường không phải chàng dùng dao cắt cổ gà sao, tưởng tượng cổ của bọn họ thành cổ gà, lấy chủy thủ trong tay áo chàng ra, một đao cắt xuống, không phải là có thể giết chết bọn họ rồi sao?”

“Việc này có vẻ khó đấy!” Hiên Viên Diễm đưa mắt nhìn mấy người áo đen cầm kiếm và cổ độc đứng phía sau, âm thanh chợt buồn mà nói: “Cổ của bọn họ to hơn cổ gà rất nhiều, nàng nói ta sao mà tưởng tượng đây?”

“Chàng không động não tí nào sao?” Dường như Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn được việc cứ bị hỏi mãi, lớn giọng trả lời Hiên Viên Diễm: “Dùng sức mà nhào nặn cổ của bọn họ thành dạng giống như cổ gà, thế không phải là chàng có thể tưởng tượng bọn họ thành gà rồi sao?”

“Nhưng, lỡ như cổ của bọn họ quá cứng, ta nhào cả nửa ngày cũng không nhỏ được, vậy chẳng phải là ta đã lãng phí sức lực rồi?” Lông mày nhíu lại, Hiên Viêm Diễm dường như im lặng suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: “Không phải nàng am hiểu viết giết người sao, không bằng để nàng tới nghênh chiến đi?”

“Không nhìn thấy ta đang bận à, chỗ nào cho ta ra tay tới nghênh chiến?”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lời, đồng thời bện tiếp vòng hoa đã được hơn nửa trong tay, phát hiện có chỗ bện lệch, vì vậy liền thận trong tháo đoạn đó ra, bện lại lần nữa.

Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, kẻ xướng người họa đến cực kỳ vui mừng, nhưng Dạ Dật Phong đang ngồi đối diện bọn hắn, nghe đến lỗ mũi bị tức giận làm cho sưng lên, sắp tức đến bể phổi rồi.

Hắn không ra lệnh cho mười tên thuộc hạ khởi động mị ảnh mê tung kiếm trận trước, chính là muốn thưởng thức vẻ mặt kinh hoảng, sợ hãi của hai nam tử áo lam này.

Ai biết, hai nam tử áo lam này không chỉ không có một chút kinh hoảng sợ hãi nào, ngược lại giống như hoàn toàn không thấy mị ảnh mê tung kiếm trận của Sinh Tử Môn, hơn nữa lại còn diễn tuồng ngươi một câu ta một câu ngay trước mặt hắn.

Mị ảnh mê tung kiếm trận, còn thêm cả độc cổ trận, trong thiên hạ có thể phá hết, trừ Thánh Đế của Linh cung và sứ giả cấp cao ở Linh cung ra, sợ rằng cũng chỉ có Thiên Cơ lão nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Hai người ở trước mắt đây, hoàn toàn coi như không thấy mị ảnh mê tung kiếm trận và độc cổ trận, chẳng lẽ bọn họ là người của Linh cung, hoặc cũng là... một người trong đó là Thiên Cơ lão nhân?

Điều này không thể nào, mặc dù hắn chưa từng gặp Thiên Cơ lão nhân, vốn dĩ với tác phong làm việc của Thiên Cơ lão nhân, hắn tuyệt đối sẽ không che giấu thân phận thật sự, tới cửa cướp đoạt khấp huyết hoa.

Người của Linh cung thì càng không thể nào, đối với người của Linh cung mà nói, thân phận của bọn họ thậm chí tượng trưng cho chí cao vô thượng, cho nên mặc dù bọn họ muốn cướp đoạt khấp huyết hoa của Sinh Tử Môn, cũng tuyệt đối sẽ không che giấu thân phận chân chính.

Nhưng nếu hai nam tử áo lam này, không phải là người của Linh cung, cũng không phải là Thiên Cơ lão nhân, thế thì... tại sao bọn họ có thể sẽ không sợ mị ảnh mê tung kiếm trận, và độc cổ trận chứ?

Nếu Dạ Dật Phong biết hai người trước mắt là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại biết Hiên Viên Diễm có quan hệ đặc biệt với Thiên Cơ lão nhân, đắn đo trong lòng tất nhiên sẽ được cởi bỏ, đáng tiếc hắn không biết gì cả.

Hai mắt Dạ Dật Phong bốc lửa bỗng chốc nhíu lại, trên trán nổi đầy gân xanh, giọng nói cực kỳ rét lạnh: “Mọi người nghe lệnh, lập tức...”

Một câu kia của Dạ Dật Phong, “Lập tức khởi động mị ảnh mê tung kiếm trận, tiến hành lấy mạng “ còn chưa kịp nói xong, Hiên Viên Diễm chợt giành lời mà nói: “Ta nói môn chủ này, có thể... không hạ lệnh giết chúng ta được không?”

“Có thể!” Dạ Dật Phong nuốt sát trở về trong bụng, hai mắt chứa đầy sát khí nhìn Hiên Viên Diễm, cắn răng gằn từng chữ một: “Nếu các ngươi lựa chọn tự sát, bổn môn chủ tất nhiên không cần hạ lệnh giết các ngươi.”

Hiên Viên Diễm khẽ mím môi mỏng, giọng nói trầm lặng: “Không thể cho hai người chúng ta một con đường sống sao?”

Trong môi Dạ Dật Phong nặn ra hai chữ, cắn răng nghiến lợi nói: “Không thể!”

“Được rồi! Thật ra thì trong lòng hai người chúng ta hiểu rõ, vốn dĩ không có cách nào phá mị ảnh mê tung kiếm trận của Sinh Tử Môn. Dù sao cũng là chết, so với việc tự sát tính mạng, chúng ta vẫn tình nguyện bị thuộc hạ của ngươi lấy mạng. Chỉ là...”

Đầu cúi xuống thấp, Hiên Viêm Diễm giống như cam chịu số phận, ngón tay vuốt ve qua lại trên mặt bàn, nói: “Trước khi hai người chúng ta bị giết, có thể cho phép hai người chúng ta, từng người nói một câu di ngôn trước khi lâm chung được không?”

Dạ Dật Phong hoàn toàn đoán không ra đến cuối cùng là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt giở trò gì, hai tay nắm thành hình quả đấm, nói: “Nói!”

Đôi mắt đen liếc nhìn vòng hoa sắp được bện xong trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói: “Thân là thái tử Thương Nguyệt, dùng vong quốc (nước đã mất) đến chôn cùng hai người chúng ta, thật sự một chút cũng không đáng.”

Hiên Viên Diễm nói xong “ di ngôn trước khi lâm chung “, cũng không đợi Dạ Dật Phong phản ứng, bàn tay lập tức vỗ vỗ cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: “Ta đã nói xong di ngôn, đến phiên nàng đấy.”

Đầu ngón tay đã bện xong vòng hoa, bỗng chốc gảy nhẹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói: “Vòng hoa này do ta vì cả Thương Nguyệt quốc mà bện ra, xin thái tử Thương Nguyệt nhận lấy!”
Bình Luận (0)
Comment