Đặc Công Tà Phi

Chương 201

“Rốt cuộc các ngươi biết được như thế nào...” Ánh mắt Dạ Dật Phong nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “... Thái tử Thương Nguyệt quốc ta còn có một thân phận khác là Môn chủ Sinh Tử môn?”

Hắn che giấu không chê vào đâu được, trừ thuộc hạ Sinh Tử Môn và phụ hoàng ra, người khác không thể nào tìm được manh mối chứng tỏ Dạ Dật Phong hắn chính là Môn chủ Sinh Tử môn.

“Các phái trúng độc, dụ ngươi ra ngoài. Tề tụ ở đỉnh núi, dẫn ngươi xem diễn trò.”

Đầu ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng bắn ra. Sau khi để ly trà sứ Thanh Hoa xuống mặt bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu cười, trả lời: “Một cây bút có độc dùng để kí tên sẽ biết được Thiếu Bang chủ Kim Phiến bang là thật hay giả. Dấu vết được lưu lại trên bút, nếu Thiếu Bang chủ Kim Phiến bang là giả thì Môn chủ thực sự của Sinh Tử môn sẽ tự bộc lộ tung tích.”

“Cho nên, về sau nhất định phải nhớ rút ra bài học nha! Trước mặt thợ săn, con mồi ngàn vạn lần không được sinh ra tâm lí hiếu kỳ, tùy tiện đi lung tung, đụng chạm bừa bãi, bởi vì...”

Hiên Viên Diễm hơi cúi đầu, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay trắng nõn, cũng nở nụ cười yêu mị, nói: “Một khi tò mò đụng chạm, bất luận con mồi giảo hoạt, giỏi ẩn núp thế nào thì cuối cùng vẫn khó thoát khỏi số phận bị thợ săn bắt được.”

Sau khi nghe lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, nếu Dạ Dật Phong vẫn không rõ thì hắn đúng là ngu xuẩn, đần độn như heo rồi.

Thì ra... Hai người kia vốn cũng không biết Thái tử của Thương Nguyệt quốc hắn còn có một thân phận khác là Môn chủ Sinh Tử môn. Do hắn trúng âm mưu quỷ kế mới tự mình để lộ thân phận Thái tử Thương Nguyệt của mình.

Giả mạo Sinh Tử Môn, hạ độc tất cả các môn phái lớn nhỏ trong lãnh thổ Thương Nguyệt chỉ vì gây sự chú ý của hắn.

Phát tín hiệu “mời” Chưởng môn, dụ hắn tới đỉnh núi Lý Ngư cũng vì muốn xác minh chân tướng về thân phận của hắn,.

Biết hắn nhất định sẽ “mượn dùng” thân phận của người khác lên núi, vì vậy dùng một cây bút đặc biệt để phân biệt độc khiến da thịt hắn biến thành màu đen với độc khiến da thịt biến màu đen của những chưởng môn các phái khác là không cùng một loại. Dưới tình hống như vậy, còn ai vào đây giả mạo Thiếu Bang chủ Kim Phiến bang dùng một loại độc dược khác khiến da thịt biến thành màu đen chứ? Đương nhiên là Môn chủ Sinh Tử môn rồi.

Sau khi xác nhận thân phận Môn chủ Sinh Tử môn của hắn, bọn họ lại dùng một cây bút đặc biệt đã qua xử lí khác, khi hắn cầm bút giữa hai ngón tay, dính phải phấn truy tung khiến hắn hoàn toàn không còn chỗ nào để che giấu.

Thật ra lúc ở trên đỉnh núi Lý Ngư, khi đến phiên hắn kí tên, cây bút được thay đổi, hắn cũng hoài nghi cây bút được thay thế kia có vấn đề rất lớn. Chỉ là, hắn đã rất cẩn thận xem kỹ cây bút, lại không phát hiện cây bút đó có chút khác thường nào.

Hắn... vẫn đánh giá quá thấp bản lĩnh điều chế dược của hai người kia. Họ lại có thể nghiên cứu ra một loại phấn truy tung vô sắc, vô vị làm hắn hoàn toàn không có biện pháp phát hiện ra.

Bản lĩnh điều chế dược không bằng người, trí thông minh cũng thua kém người. Tự mình lập nên thế lực Sinh Tử môn rộng lớn, vốn tưởng rằng thiên hạ không người nào có thể địch lại, vậy mà so với thế lực kinh người khó có thể dự đoán cất giấu sau lưng hai nam tử trước mắt này, quả thực là không chịu nổi một kích.

Nghĩ đến đây, Dạ Dật Phong bị kích thích mạnh, trong khoảnh khắc tim đau đớn khó nhịn giống như bị đao cắt một miếng. Một dòng máu tươi không thể ngăn cản trào lên cổ họng rồi tập trung bên trong khoang miệng khép chặt. Mà trong nháy mắt máu tươi trào lên cổ họng, Dạ Dật Phong vốn ngồi ở trên chiếc ghế trúc bỗng nhiên đứng lên, cất bước đi tới thư phòng. Dạ Dật Phong đột nhiên đi về phía thư phòng đương nhiên vì không muốn cho hai nam tử áo lam thần bí nhìn thấy có máu tươi trào ra từ trong miệng của mình, mỉa mai thưởng thức bộ dạng bị thương nghiêm trọng của hắn.

Quay lưng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, sau khi nhanh chóng nuốt máu tươi xuống bụng, Dạ Dật Phong liền cất bước ra khỏi thư phòng, từ môi phát ra âm thanh không nóng không lạnh: “Khấp Huyết hoa ở dược phòng, theo ta đi lấy!”

-- Diễm, tên Dạ Dật Phong này thật là hẹp hòi! Phải biết, hình ảnh máu văng tung tóe như mưa so với màu sắc pháo hoa khi bung ra còn rực rỡ hơn. Nhưng hắn keo kiệt, tình nguyện đem dòng máu nuốt trở về bụng, cũng không phun ra ngoài cho chúng ta thưởng thức một chút.

-- Hết cách rồi, miệng là của hắn, máu tươi cũng là của hắn. Hắn không muốn phun máu tươi trong mồm ra để cho chúng ta vui vẻ thưởng thức một chút, chúng ta có thể làm gì đây? Cũng không thể hết sức thô lỗ gỡ miệng hắn, sau đó buộc hắn phun máu tung tóe như mưa chứ? Phải biết hai chúng ta là người có văn hóa, người có văn hóa không nên làm người khác khó chịu nha!

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngưng tụ linh lực cùng Hiên Viên Diễm ngưng tụ nội lực, lặng lẽ truyền âm đối thoại với nhau, đồng thời cũng nhanh chóng đứng lên từ ghế trúc đuổi theo bóng lưng cực kì tiêu điều của Dạ Dật Phong, đi về hướng dược phòng của Sinh Tử Môn.

Không biết nếu Dạ Dật Phong ở phía trước dẫn đường có thể nghe cuộc đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm, máu tươi vừa nuốt vào trong bụng có thể vọt lên cổ họng một lần nữa hay không đây?

Đi qua vài ba hành lang quanh co, cuối cùng cũng tới trước một cái cửa gỗ đàn hương màu vàng.

Tiến vào trong cửa gỗ đàn hương màu vàng, dưới chân là đá trắng trải thành con đường lớn rộng rãi. Hai bên trái phải của con đường đá trắng có vô số ngân trụ thẳng đứng được chạm khắc hoa văn.

Dạ Dật Phong bước lên con đường rải đá trắng, không nói tiếng nào dẫn đường ở đằng trước. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng không nói tiếng nào, đi theo Dạ Dật Phong, duy trì cự ly ngắn tầm ba thước với hắn.

Con đường lớn rải đá trắng này có tổng chiều dài áng chừng hai mươi thước.

Dạ Dật Phong không nói tiếng nào đi trước dẫn đường. Sau khi qua một nửa chiều dài con đường bạch thạch, hắn bước chân phải về phía trước, chợt sử dụng nhiều hơi sức hơn lúc trước.

Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bước song song, chậm rãi đi về phía trước, vốn vẫn duy trì khoảng cách ba thước với Dạ Dật Phong, hai mắt thoáng nhìn nhau.

Thì ra bên trái con đường rải đá trắng có một ngân trụ được chạm khắc hoa văn, không tiếng động nứt ra làm lộ một cái lỗ tròn chỉ lớn bằng hạt mè, mà ở trong đó bay ra một con côn trùng màu đen. Con côn trùng màu đen bay ra khỏi lỗ tròn còn nhỏ hơn nửa hạt mè, nhưng tốc độ bay lại cực nhanh, so với gió còn nhanh hơn. Nó đang tập kích về hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở trước mặt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm biết đây là độc cổ của Sinh Tử môn.

Mặc dù trước đó bọn họ đã uống dược hoàn bách độc bất xâm, nhưng dược hoàn bách độc bất xâm không có tác dụng đối với độc cổ của Sinh Tử môn. Cũng không hẳn là hoàn toàn không có hiệu quả, một khi bị độc cổ xâm nhập vào trong cơ thể, bọn họ không bị cổ độc khiến cho thân thể đau đớn kịch liệt, nhưng vẫn sẽ bị cổ cắn nuốt máu thịt.

Chẳng qua, tuy cổ độc màu đen bay với tốc độ cực nhanh, nhưng nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm muốn tránh vẫn có thể nhanh chóng tránh đi. Nhưng bọn họ không nhanh chóng tránh ra bởi vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hiểu rõ vì sao Dạ Dật Phong chuẩn bị cổ độc này, chính là vì hắn muốn xem dáng vẻ trốn tránh nhếch nhác của bọn họ.

Dạ Dật Phong muốn nhìn hai người bọn họ nhanh chóng tránh đi, bọn họ lại cố tình không tránh. Hai người không những không tránh đi mà còn chuẩn bị cho độc cổ này một cái chết oanh liệt đến mức khiến Dạ Dật Phong nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tăng tốc độ, trong phút chốc đã chắn trước mặt Hiên Viên Diễm. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc Kim Lũ Y bên trong. Kim Lũ Y là do Vô Ngân công tử đưa cho nàng. Có Kim Lũ Y bảo vệ thân thể khiến thủy hỏa bất xâm, đao kiếm bất nhập. Coi như độc cổ bay đến trên người của nàng, cũng không có cách nào thành công xuyên qua Kim Lũ Y, xâm nhập vào bên trong cơ thể nàng.

“Vèo.” Một tiếng vang lên, độc cổ bay đến trước ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau khi làm xiêm áo trước ngực nàng bị rách một lỗ rất nhỏ, mắt thường không thể nào nhìn thấy, nhưng độc cổ cũng không thể chui lọt vào. Lại một tiếng “vèo” nữa vang lên, một dây thép màu bạc trong tay áo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vụt bay ra. Dây thép màu bạc bay ra từ tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong nháy mắt, chém cơ thể con độc cổ cố tìm cách chui vào ngực nàng thành hai nửa rồi tựa như hạt bụi rơi trên mặt đất.

Dạ Dật Phong đi phía trước, quay đầu nhìn lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Dạ Dật Phong dùng sức giẫm cơ quan trên con đường rải đá trắng, thả độc cổ của Sinh Tử Môn cũng không phải muốn đoạt lấy tính mạng hai nam tử áo lam. Ngộ nhỡ hai nam tử áo lam chết rồi, thuộc hạ của bọn họ hạ độc toàn bộ Thương Nguyệt quốc, hắn không thể kham nổi cái giá này. Hắn chỉ muốn nhìn dáng vẻ nhếch nhác tránh né của hai người này một chút, nhưng nếu họ không né tránh độc cổ tập kích, một người trong đó thật sự bị độc cổ chui vào trong cơ thể thì đương nhiên hắn cũng sẽ lấy giải dược diệt độc cổ ra. Dĩ nhiên, hắn sẽ không lập tức lấy ra. Hắn sẽ để người trúng độc cổ bị độc cổ cắn từng cái trước, sau khi nếm thử cảm giác vô cùng đau đớn mới có thể đưa giải dược diệt độc cổ ra.Thế nhưng chuyện hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn, tại sao có thể như vậy?

Rốt cuộc nam tử áo lam thấp bé này có phải người hay không? Nếu hắn là người, vì sao độc cổ Sinh Tử môn có thể xuyên qua bàn đá cứng rắn nhưng lại không thể xuyên qua xiêm y của hắn, chui vào trong cơ thể hắn đây? lze.qu;ydo/nn

Dạ Dật Phong rợn tóc gáy, giật mình nuốt nước miếng, giọng nói khẽ run: “Trách ta sơ sẩy, quên nhắc nhở các ngươi, bên trong Ngân trụ có không ít độc cổ hoạt động. Một khi chúng nó bị hơi thở lạ lẫm quấy nhiễu sẽ bay ra ngoài. Chúng ta mau chóng rời khỏi con đường này đi!”

“Thật sao?” Mũi đẹp lạnh lùng khẽ hừ, giọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cực kì giễu cợt, nói: “Vậy ngươi bước đi cũng đừng dùng nhiều sức. Độc cổ bên trong Ngân trụ không phải bị hơi thở xa lạ của chúng ta quấy nhiễu mà là bị âm thanh ngươi dùng sức bước đi truyền đến dọa sợ. Hai người chúng e là hiểu quá rõ rồi.”

Nghe lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, biết hành động khởi động cơ quan trên đường rải đá trắng của mình không qua được ánh mắt tinh tường của nam tử áo lam thấp bé, trên mặt Dạ Dật Phong hiện lên biểu tình vô cùng xấu hổ. Dạ Dật Phong quay đầu lại, không nói tiếng nào đi trước dẫn đường lần nữa. Chỉ là sau khi khiêu khích hai người thất bại, Dạ Dật Phong không dám thả ra bất kỳ một con độc cổ nào nữa.

Đi hết con đường rải đá trắng rộng rãi, cuối cùng đã tới dược phòng của Sinh Tử môn.

Thế nhưng, điều Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không nghĩ tới là dược phòng chứa dược liệu Khấp Huyết hoa của Sinh Tử môn này lại đưa tới thân phận thật của hai người bọn họ...
Bình Luận (0)
Comment