Đặc Công Tà Phi

Chương 211

Ánh trăng như nước, như một tầng sa mỏng màu bạc bao trùm lên rừng cây tùng. Trong rừng, biển cây tùng cao ước chừng hai trượng, bốn phía có tường vây xây từ đá màu xanh, một mặt tường vây đóng chặt cửa sắt sơn son. Dưới ánh trăng mộng ảo bao phủ, trên bức hoành của cửa sắt sơn son có bốn chữ màu bạc -- Vô Danh Sơn Trang. 

Vô Danh sơn trang tọa lạc ở dưới chân núi Thanh Sơn hùng vĩ cao lớn phía bắc đế đô Tây Thần quốc, cách xa chốn phồn hoa náo nhiệt. Đối với Tây Thần quốc mà nói, sự tồn tại của sơn trang này cũng giống như tên gọi của nó, yên lặng vô danh. 

Thế nhưng nếu thế nhân có thể biết bên trong Vô Danh sơn trang đến tột cùng là người nào thì nhất định danh tiếng sơn trang này sẽ vang xa chỉ trong một đêm. 

Người cư ngụ bên trong Vô Danh sơn trang là thiên hạ đệ nhất bang trong cái bang, bao gồm các đại trưởng lão có địa vị không thua kém Lão bang chủ và Thiếu bang chủ -- cửu đại trưởng lão ở bốn phương.

Không sai, Vô Danh sơn trang của Tây Thần quốc còn có một cái tên khác -- Cái Bang phân đà*.

*Đại khái là một nhánh của cái bang. 

Cái bang phân đà trong Tây Thần quốc có rất nhiều, mà đông đảo các phân đà trong cái bang đều thống nhất rằng Vô Danh sơn trang là phân đà bí ẩn nhất, ẩn giấu đến mức tuyệt nhiên không ai trong Tây Thần quốc biết được. Chỉ vì, Vô Danh sơn trang tức Cái Bang phân đà vừa chứa đựng tài liệu chi tiết của Tây Thần quốc, vừa là nơi mà các trưởng lão chức vị cao nhất thương thảo chuyện cơ mật lớn lao. 

Ánh trăng huyền ảo xinh đẹp tô điểm, gió đêm dịu dàng thổi qua Vô Danh sơn trang. 

Hoa đẹp nở khắp nơi, lá xanh thêu cảnh, tiếng suối róc rách, cầu gỗ bắc ngang, đình đài lầu gác,... có thể nói là đầy đủ mọi thứ.

Con đường nhỏ quanh co rải đá cuội trắng, hai hàng trúc xanh ven đường điểm xuyết cho khung cảnh tươi đẹp. Phía cuối con đường nhỏ, một tiểu lâu tinh xảo vươn thẳng đón gió trời. Dưới ánh nến đỏ hồng trong tiểu lâu, mùi thơm đang thấm vào, tràn ngập trong tim gan. Mùi thơm đó từ trong chảo tròn phiêu đãng tỏa ra. Một chiếc chảo tròn ở trên bếp nhỏ đốt lửa đỏ. Vài miếng đậu khuôn hình vuông đang chìm nổi xoay tròn cùng với dầu trong chảo, màu sắc dần dần chuyển sang vàng ruộm. 

Hai bên trước bếp lửa có một nam một nữ ngồi trên ghế đẩu. Trên tay nam bưng một cái đĩa sứ Thanh Hoa, trên đó có ba miếng đậu khuôn vàng ruộm, hơi nóng hòa với mùi thơm nức mũi bay lên. Trong tay nữ cầm một cái xẻng nhỏ đang chậm rãi lật qua lật lại năm miếng đậu khuôn hình vuông dần chuyển màu vàng ruộm trong chảo dầu.

Nam là Hiên Viên Diễm, nữ là Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vẫn mặc cẩm y màu tím thêu hoa như ban ngày. Chỉ là, toàn bộ những đồ trang sức giá trị liên thành làm đui mù con mắt người khác trên người họ đều bỏ đi hết.  

"Xích --"

Xẻng trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung lên, đậu khuôn trong chảo bị trở gây ra tiếng "xèo xèo". Âm thanh này làm cho con vật ngồi trên bàn gỗ đàn hương đối diện bếp lửa, trong bụng nhất thời vang lên tiếng "rột rột", tiếng nuốt nước miếng liên tục vang lên. 

"Ô ô ô... Tiểu chủ tử, còn bao lâu nữa mới có thể ăn được?" Thân thể mập phì gục xuống bàn, cái đuôi xù lông đung đưa tới đung đưa lui, khóe miệng tràn ra nước miếng, tiểu kim chồn Cầu Cầu gõ móng vuốt nhỏ xuống mặt bàn trước mặt, nói: " Cầu Cầu sắp chết đói rồi!" 

Mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị hơi nóng phả vào mặt làm cho má phấn hiện lên hai rặng mây hồng, khiến dung mạo thêm phần diễm lệ xinh đẹp. Nghe tiếng Cầu Cầu ầm ĩ, lúc này khóe miệng nàng mới khẽ nâng lên, nói: "Ngươi, cái tên này, buổi tối ăn nhiều như vậy, sắp đói chết mới là lạ! Sao không trực tiếp nói ngươi thèm sắp chết đi?" 

Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt Cầu Cầu chuyển đến nhìn vào trong chảo. Thân thể mập mạp lúc này lăn khỏi mặt bàn, nước miếng chảy xuôi xuống, hét lên một lần nữa: "Ô ô ô... Tiểu chủ tử, còn bao lâu nữa mới có thể ăn được? Cầu Cầu thèm sắp chết rồi á!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị lời nói của Cầu Cầu làm cho một đàn quạ đen bay qua, lập tức tặng cho Cầu Cầu một ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng mãnh liệt co rút, nói: "Sẽ xong rất nhanh... đừng có hối thúc, nếu không... cẩn thận Ngốc Bảo chê ngươi ầm ĩ lại ném ngươi ra ngoài đó." 

Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, thân thể khổng lồ của Huyết Thứu vương Ngốc Bảo dựa vào cạnh bàn dường như cũng xác thực rằng ngại Cầu Cầu quá ồn ào, mắt đại bàng sắc bén trợn lên, cực kì giận dữ nhìn Cầu Cầu. 

Cảm nhận được ánh nhìn sắc bén của Ngốc Bảo, Cầu Cầu "xoạt" một tiếng, ngừng ngay cử động lăn lộn. 

Cầu Cầu cụp đuôi, ngồi xuống mặt bàn. Sau đó đầu chồn ngẩng cao, ánh mắt không phục trừng Ngốc Bảo, tựa như đang hỏi: Ngươi trừng cái gì mà trừng, chẳng lẽ ngươi cũng không thèm sao?

Ngốc Bảo hừ lạnh, ánh mắt sắc bén dường như cũng đang trả lời Cầu Cầu: Thèm thì thèm, như vậy cũng không nên ầm ĩ làm phiền lỗ tai mọi người. Ngươi mà còn ồn ào thêm một tiếng nữa, ta liền ném ngươi ra ngoài cửa sổ, cho ngươi một miếng đậu khuôn cũng không được ăn. 

Hai móng vuốt nhỏ hung hăng quơ quơ trước mặt Ngốc Bảo, Cầu Cầu nhe răng trợn mắt, không chịu yếu thế đáp lại: Ngươi thử ném xem, ngươi mà dám ném ta... ta liền dám cắn ngươi! Le e Q u u y D o o n 

Thời điểm Cầu Cầu và Ngốc Bảo, một đôi mắt to, một đôi mắt nhỏ đang tức giận trợn trừng nhìn nhau --  

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đem năm miếng đậu khuôn chín hoàn hảo, màu sắc vàng đều, mùi thơm nức mũi bỏ vào đĩa sứ Thanh Hoa trên tay Hiên Viên Diễm.

"Xích --"

Đem toàn bộ mẻ đậu khuôn đã chiên đầu tiên bỏ vào đĩa sứ trên tay Hiên Viên Diễm xong, tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi qua bên phải một cái, bưng khay bạc dài trên bàn xuống rồi thả từng miếng đậu khuôn trong khay bạc vào trong chảo dầu. 

Bên trái Hiên Viên Diễm cũng đặt một chiếc bàn trà trường kỉ. Trên bàn trà trường kỉ, trừ bày ra vô số đĩa sứ Thanh Hoa còn đặt một cái hũ, bên trong đựng nước sốt mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã pha trước đó để đổ vào đậu khuôn vàng ruộm.

Hiên Viên Diễm múc một thìa nhỏ nước sốt rưới lên tám miếng đậu khuôn vàng ruộm, tiếp đó lại chia tám miếng đậu khuôn vàng ruộm làm hai phần, để vào hai đĩa sứ Thanh Hoa khác. Ngay sau đó, Hiên Viên Diễm đứng lên từ trên ghế đẩu, bưng hai cái đĩa sứ Thanh Hoa chậm rãi cất bước về phía Cầu Cầu và Ngốc Bảo. 

Cầu Cầu và Ngốc Bảo với một đôi mắt to, một đôi mắt nhỏ vốn đang tức giận trừng mắt nhìn nhau, lập tức thu hồi ánh mắt căm thù lẫn nhau, thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Nói chính xác hơn, ánh mắt Cầu Cầu và Ngốc Bảo là nhìn chằm chằm vào đĩa đậu khuôn trong tay Hiên Viên Diễm. 

Hiên Viên Diễm tới bên cạnh bàn gỗ đàn hương, đôi mắt lẳng lặng cười, sau đó mở miệng nhẹ nhàng nói: "Coi chừng nóng, chờ nguội hơn một chút rồi mới lấy ra ăn nha."  D!Đ!L!E!Q!U!Y!D!O!N!

Dút lời, Hiên Viên Diễm đặt hai đĩa sứ Thanh Hoa trong tay xuống mặt bàn. Một chiếc đặt xuống trước mặt của Cầu Cầu, cái còn lại dĩ nhiên đặt trước mặt Ngốc Bảo. Ngốc Bảo không vội vàng khai bữa, thân thể cao lớn hơi rung, vung cánh lớn màu máu đỏ lên quạt nguội đậu khuôn nóng trong đĩa. Mặc dù Cầu Cầu thèm chết rồi, nhưng cũng biết nếu nóng ruột ăn đậu khuôn còn nóng sẽ làm bỏng đầu lưỡi, vì vậy nên Cầu Cầu cũng "phì phì" thổi nguội đậu khuôn trong đĩa. 

Nhìn hài tiểu tử kia làm nguội đậu khuôn, ánh cười tràn ngập trong mắt Hiên Viên Diễm, chậm rãi bước đi, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt lần nữa. Môi mỏng ấm áp in một nụ hôn ngọt ngào lên một bên má phấn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bàn tay nắm chặt tay ngọc của nàng, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười yêu nịch (yêu thương + sủng nịnh), nói: "Nguyệt nhi, chúng ta cùng làm." 

"Ừm!"Môi đỏ mọng cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoải mái dựa vào vai Hiên Viên Diễm, đồng tâm hiệp lực cùng Hiên Viêm Diễm chiên đậu khuôn đang nổi lên trong chảo dầu.

Dưới ánh nến đỏ hồng quanh quẩn, tóc đen tung bay, lưu luyến đan vào nhau -- 

Đôi mắt của bọn họ lúc nào cũng tràn đầy ý cười thâm tình, khiến gió đêm nhẹ nhàng lướt qua dường như cũng không cách nào nhịn được, phát ra một tiếng hâm mộ thở than. 

Qua gần giữa trưa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã chiên vàng tất cả số đậu khuôn còn lại

Trong lúc bọn họ xếp tất cả đậu khuôn đã chiên vàng vào đĩa sứ Thanh Hoa, chuẩn bị rưới nước sốt thơm nồng lên trên thì một tràng tiếng kêu "Cô cô cô" theo gió đêm phiêu đãng lọt vào tai hai người. Tràng tiếng kêu này xuất phát từ vách tường chạm hoa văn bên trái, nơi bệ cửa sổ hoàn toàn rộng mở, bỗng có một con chim bồ câu lông màu đỏ như máu từ trên trời hạ xuống. Chim bồ câu này do người của Hiên Viên Diễm nuôi dưỡng. Đó là loại chim bồ câu vô cùng hiếm có trên thế gian, năng lực phân biệt phương hướng và năng lực nhận biết mùi của chủ nhân đặc biệt tốt -- Huyết Cáp. 

Trong cung Huyễn Ảnh của Hiên Viên Diễm tổng cộng chỉ nuôi có ba con Huyết Cáp. Trước khi Hiên Viên Diễm rời khỏi hoàng triều Long Diệu từng phân phó cho phó môn tướng Huyễn Ảnh giao cả ba con Huyết Cáp cho Vô Ngân công tử. Vì vậy, bất luận Hiên Viên Diễm ở chỗ nào, chỉ cần đợi Vô Ngân công tử ở Thụy vương phủ viết lời muốn nói vào tờ giấy, buộc chặt thư lên đùi Huyết Cáp, cho dù vạn dặm xa xôi, Huyết Cáo cũng sẽ đưa thư ngày đêm không ngừng nghỉ. Trừ phi thành công tới được địa điểm của Hiên Viên Diễm, nếu không dù là mệt mỏi đến mức hộc máu trên đường, nó vẫn sẽ không dừng lại một chút nào, vì vậy nên được mệnh danh là Huyết Cáp.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi cúi đầu, chậm rãi rưới nước sốt lên đậu khuôn trong đĩa, giọng nói vô cùng hài hước: " Chẳng lẽ cái tên Vô Ngân kia buồn bực phát điên nên lại tìm chúng ta than phiền rồi hả?" Nàng cất bước đi về phía Huyết Cáp, giữa môi phát ra tiếng cười trêu ghẹo: "Hay là buộc một miếng đậu khuôn vào đùi chim bồ câu để Huyết Cáp đưa về vương phủ cho Vô Ngân ăn, an ủi một chút trái tim buồn bực đến phát điên của hắn."

"Đợi đến khi Huyết Cáp đưa đậu khuôn tới trước mặt Vô Ngân thì đậu khuôn đã sớm mốc meo rồi. Đoán chừng Vô Ngân sẽ khiến Huyết Cáp trả lại đậu khuôn mốc lại cho chàng, thuận tiện..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khúc khích, nháy mắt với Hiên Viên Diễm: "Buộc một tờ chú thích trên đùi bồ câu, trên đó viết chín chữ "Ngươi tự giữ lại cho chính mình ăn đi"."

Chỉ là, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ý cười trong mắt hoàn toàn mất hút. Nguyên nhân làm cho nụ cười biến mất trong đáy mắt của nàng là vì Hiên Viên Diễm lấy thư từ đùi của Huyết Cáp xuống, mắt nhìn dòng chữ màu đen bỗng nhiên biến sắc. 

"Chẳng lẽ lần này Vô Ngân viết thư không phải để than phiền, mà là..." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức dừng động tác rưới nước sốt, đồng thời gót sen nhanh chóng bước tới trước mặt Hiên Viên Diễm, mở miệng hỏi: "Hoàng triều Long Diệu xảy ra chuyện gì?"

Hiên Viên Diễm nhíu mày, siết chặt thư trong tay, đi tới đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng chậm rãi nói: "Ngàn tên tử sĩ xông vào hoàng cung, ám sát Ly hoàng huynh."
Bình Luận (0)
Comment