Đặc Công Tà Phi

Chương 216

Cửa chính của phòng sắt kiên cố giống như một tấm giấy mỏng dễ rách, trong phút chốc tan tành thành mảnh nhỏ, hóa thành bột phấn cuốn lên trong gió heo hút lạnh lẽo buổi sớm mai.

Các mảnh nhỏ rơi xuống đất. Lọt vào tầm mắt Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm một trái một phải đứng ở cửa chính. Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mị hoặc giương lên, khuôn mặt tràn ngập nụ cười lười biếng, sáng sủa như gió xuân ấm áp.

Nhưng Đại chưởng quỹ sòng bạc Phú Quý cùng với năm tên thân tín lại bị khuôn mặt tràn ngập nụ cười lười biếng của hai người đứng ở cửa kia làm cho khí lạnh xâm thân nhập cốt. 

-- Cầu thang dài lê thê nối giữa tầng hai với tầng ba có mười cửa sắt tầng tầng ngăn lại. Ở hành lang màu sắc rực rỡ của tầng ba còn có mười tên thuộc hạ áo đen, trong tay cầm lợi kiếm phòng thủ nghiêm mật. Nhưng một nam một nữ này lại như bước chân vào chốn không người, cứ như vậy nổ tung cửa chính phòng sắt kiên cố dễ như trở bàn tay rồi xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn? 

"Các ngươi..." Đại chưởng quỹ hơi run tay chỉ về về Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, sắc mặt càng thêm tái xanh, hỏi: "Các người vào bằng cách nào?" 

"Đầu tiên đem nóc nhà tầng ba đục một cái lỗ thật to, sau đó điểm huyệt vị mười tên thuộc hạ của ngươi, cuối cùng chậm rãi đi tới." 

Ý cười lười biếng trên mặt Hiên Viên Diễm đậm hơn, giọng nói nhẹ như suối trong giải thích, cùng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi phe phẩy quạt lụa, nhịp chân nhẹ nhàng bước chân vào phía trong phòng sắt.

Hai mắt Đại chưởng quỹ sòng bạc Phú Quý cùng năm tên thân tín nhìn nhau một cái, sau đó "vụt vụt vụt" --

Sáu người bọn hắn đứng lên từ trên ghế, nhanh chóng dàn thành một hàng ngang thẳng tắp đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, cánh tay bỗng giơ lên cao, song chưởng đồng loạt hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. 

Lúc mười ngón tay của Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín đồng thời hướng về phía hai người chuẩn bị bắn ra khí lưu mạnh mẽ, trong nháy mắt bóng dáng của Hiên Viên Diễm chợt lóe như sao băng. 

Trực giác của Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín có cảm giác một bóng dáng màu tím khí thế bức người xét qua mắt bọn hắn nhanh như tia chớp, cùng lúc đó bả vai của bọn họ bị quạt nhẹ nhàng gõ vào một cái. Lập tức bả vai của bọn hắn bị cơn đau đớn kịch liệt cuốn lấy, sắc mặt của họ trở nên vặn vẹo, hai mắt khó có thể tin nhìn về phía đối diện, từ môi nặn ra giọng nói run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi..." 

Tóc đen của Hiên Viên Diễm khẽ bay lên, sớm tạo thành một đường cong ma dã ở trong gió mai, chẳng biết từ lúc nào toàn thân giống như một bức họa khuynh thế, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt một lần nữa.  

Hiên Viên Diễm không chút để tâm, tao nhã phe phấy quạt lụa, phảng phất như chưa từng di chuyển khỏi vị trí, nghiêng đầu nhìn sáu người đối diện, đôi mắt tuấn tú "ngờ vực" chớp chớp: "Ta làm sao?" 

Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín sắc mặt đau đớn trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu nành từng giọt từng giọt từ trán lăn xuống, cúi đầu xuống nhìn hai cánh tay vặn vẹo của mình. Hai cánh tay Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín vốn giơ lên thật cao, lúc này toàn bộ đều thõng xuống. 

Đó cũng không phải là một loại thõng xuống bình thường, mà là khớp xương hai bên bả vai bị trật khớp trong nháy mắt, hai cánh tay hoàn toàn không nghe chủ nhân sai bảo, cực kì đau đớn thõng xuống. 

Hiên Viên Diễm đổi tay cầm quạt lụa phe phẩy, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên cạnh, vẻ mặt "mê mang", nói: "Sáu người này, "ngươi ngươi ngươi" nửa ngày trời còn chưa nói xong nguyên cớ ngươi cái gì, cũng chưa nói đoạn sau, thật là khiến người ta không hiểu đầu đuôi ra sao!" 

Nhìn trộm một chút vẻ mặt "mê mang" của Hiên Viên Diễm, nghe một chút giọng nói "mê mang" của hắn, giống như...  sở dĩ hai cánh tay bị trật khớp thõng xuống của sáu người đối diện không hề có chút quan hệ nào với hắn. 

"Đoán chừng, sáu người bọn họ muốn chàng giúp đỡ một tay, chữa bả vai trật khớp cho bọn họ, nhưng mà..."  Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đón lấy ánh nhìn của Hiên Viên Diễm, cong đôi môi môi hồng lên, nói: "Bọn họ lại chưa quen thuộc với chàng, sợ sẽ bị chàng một lời cự tuyệt, đưa tới nét mặt tăm tối, cho nên hiện tại mới ấp úng khó có thể mở miệng."

Dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi tao nhã phe phẩy quạt lụa, khiến tóc đen mềm mại và vạt áo màu tím theo gió tung bay, gót sen nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt Đại chưởng quỹ sòng bạc Phú Quý. 

"Sáng sớm tinh mơ, rèn luyện thân thể đương nhiên là khỏe mạnh có ích. Nhưng mà khí lực của sáu người các ngươi không khỏi quá lớn rồi đó, lớn đến nỗi..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã tới trước mặt Đại chưởng quỹ, khuôn mặt còn đẹp hơn hoa bách hợp, giọng nói còn dễ nghe hơn chuông bạc vang lên: "... làm các khớp xương ở bả vai đều bị trật khớp, không những không có ích cơ thể  mà ngược lại làm hại thân thể, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"

Đem ý đồ tập kích của sáu người nói thành hành động rèn luyện thân thể khỏe mạnh hữu ích. Lại đem chuyện Hiên Viên Diễm làm trật khớp vai của bọn hắn nói thành sáu người rèn luyện thân thể không phù hợp, sử dụng khí lực quá lớn mà làm trật khớp hai cánh tay của mình. 

Trợn mắt nói dối, lời nói rõ ràng là thầm chê cười.

Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín bị trật khớp vai, đau đớn kịch liệt xam nhập, mồ hôi lạnh như mưa rào tí tách rơi xuống, thân thể cứng ngắc bất động tại chỗ, chỉ có thể giận hận (căm giận +hận thù) trừng mắt nhìn, hoàn toàn vô kế khả thi. 

Ống tay áo màu tím xinh đẹp xoay tròn, ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ gập quạt lụa thêu lá trúc xanh tao nhã lại. Khóe miệng trắng nõn giương lên, cán quạt nhanh chóng gõ hai cái xuống hai vai Đại chưởng quỹ, hai tiếng "rắc rắc" vang lên, đưa hai cánh tay bị trật khớp của Đại chưởng quỹ trở về trạng thái ban đầu trong nháy mắt. Còn chưa đợi Đại chưởng quỹ lấy lại tinh thần, năm đạo âm thanh "rắc rắc" giòn giã liên tục vang lên trong gió, cánh tay năm tên thân tín của Đại chưởng quỹ cũng đồng loạt trở lại trạng thái ban đầu trong nháy mắt.

Chỉ dùng mỗi cán quạt đã thành công chữa được hai cánh tay trật khớp của bọn hắn, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, lực đạo chính xác, quả thật là khiến Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin!

Lúc trước bị Hiên Viên Diễm lấy tốc độ sét đánh, dùng cán quạt gõ hai cánh tay trật khớp trong nháy mắt. Tiếp đó lại được Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy tốc độ sét đánh, dùng cán quạt gõ hai cái, khiến hai cánh tay bị trật khớp lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Trong lòng Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín biết rõ, một nam một nữ đến trước mắt tuyệt đối không có ý tốt, rốt cuộc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. 

Tướng mạo một nam một nữ này, bọn hắn cũng không xa lạ. Đêm qua, biết tin tửu lâu Phẩm Hương bị hai người đập phá, bừa bãi không chịu nổi, căn bản là không có cách nào buôn bán kiếm tiền nữa, bọn hắn liền liên lạc với Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương gặp mặt ở một khách sạn. Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương đem tờ giấy vẽ tướng mạo "hung thủ" đập hủy tửu lâu Phẩm Hương cho bọn hắn nhìn. Kẻ đập phá tửu lâu Phẩm Hương chính là một nam một nữ trước mắt này. 

Đêm qua, khi Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương cho bọn hắn xem tướng mạo "hung thủ", từng cắn răng nghiến lợi nói qua với bọn hắn: Một nam một nữ này quả thật chính là Tiếu Diện Diêm La. Bọn họ không chỉ có võ công cao cường, mà còn có tâm tư khủng bố làm người ta khó có thể tưởng tượng được.

Bọn họ không cùng đối thủ động võ, chỉ là cùng đối phủ nói chuyện phiếm hết đông lại tây, ánh mắt vô hại, cười nói một câu "Không chút để ý!", liền có thể đánh tan tất cả tức giận, sát khí của đối thủ. Làm đối thủ có cảm nhận sâu sắc rằng mình tựa như một con mồi bất lực đát thương, bị thợ săn thiên tài thông minh tuyệt định đẩy vào tuyệt cảnh đau khổ khóc không ra nước mắt, không thể trốn đi đâu được. 

Đêm qua, nghe Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương than thở bi ai thuật lại, bọn hắn còn coi thường xì mũi cười nhạo. Bọn hắn cho rằng Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương chỉ là bởi vì bản lĩnh bản thân không rèn luyện đến nơi đến chốn mới bị kẻ địch chỉnh cho khổ không thể tả, sợ sẽ bị đồng bọn cười chê nên mới cố ý phóng đại bản lĩnh kẻ địch.

Nhưng hôm nay, bọn họ đã khắc sâu cảm nhận, Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương không hề nói láo. Tất cả lời than thở bi ai của Đại chưởng quỹ đêm qua đều là lời tâm huyết. Một nam một nữ trước mắt này, quả thật giống hệt như Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương miêu tả, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung -- Tiếu Diện Diêm La!

Hôm qua. một nam một nữ này này vừa mới đập hết tửu lâu Phẩm Hương, hôm nay đã xuất hiện ở sòng bạc Phú Quý, chẳng lẽ... Bọn họ muốn sòng bạc Phú Quý có kết quả giống như tửu lâu Phẩm Hương, bị phá thành mảnh vụn, không thể buôn bán nữa sao? Mà động cơ bọn họ đập hủy sản nghiệp của Môn chủ, đến tận cùng là cái gì chứ? 

"Sòng bạc Phú Quý là nơi đánh bạc. Nhưng hai vị tới Phú Quý sòng bạc lại không phải để đánh bạc mà là tự tiện xông vào cấm địa." Đại chưởng quỹ sòng bạc Phú Quý khẽ nuốt nước miếng một cái, cố che giấu cảm xúc kinh ngạc trong lòng, ôm quyền với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, nheo hai mắt lại, hỏi: "Không biết hành động này của hai vị có ý đồ gì đây?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mở quạt lụa, chậm rãi phe phẩy mặt quạt, đồng thời ngồi xuống hai ghế tử đàn màu vàng ở gần đó. 

Trước hai ghế tử đàn màu vàng để đặt một cái bàn dài, trên mặt bàn bày mấy quyển sổ sách thật dày, là nơi Đại chưởng quỹ cùng một trong năm tên thân tín linh hoạt gảy bàn tính. 

Sóng mắt lưu chuyển, không chút để ý nhìn sổ sách, sau đó thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoải mái dựa vào thành ghế. Đối với câu hỏi của Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không lập tức trả lời, môi đỏ hồng cong lên phát ra tiếng cười dịu dàng say lòng người. 

"Bất luận lấy phương thức nào đến cửa, người tới đều là khách. Khách trước mặt có chút khát nước, ngươi thân là chủ nhà, có thể thưởng một gương mặt nhiệt tình gọi trà lên hay không?" 

Tạm thời không rõ có địch ý hay không, mặc dù lúc này trong lòng Đại chưởng quỹ như bị móng vuốt mèo liều mạng gãi gãi, lại chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng. Đại chưởng quỹ phất tay trái với một thân tín trong đó, từ môi phát ra giọng nói nhàn nhạt: "Lão Khâu, đi pha trà!", đồng thời tay phải sửa lại cổ áo bị lệch. Tay phải Đại chưởng quỹ nhìn như sửa lại cổ áo xốc xếch, nhưng đầu ngón út lại nhanh chóng khom một cái với thân tín Lão Khâu sắp đi pha trà.  

Thân tín Lão Khâu đương nhiên sẽ không bỏ qua dấu tay của Đại chưởng quỹ.  

Ý tứ ra dấu tay là -- Đang lo lắng nên đối phó với bọn họ như thế nào. Nếu bọn họ mở miệng muốn uống trà, với võ công nằm ở thế yếu như chúng ta mà nói, ngược lại là một cơ hội rất tốt để lấy mạng. Ngươi lập tức đi đến châm nước pha trà. Từ trước đến nay chỉ có người chết... mới đủ tư cách uống trà Huyết Chú!

Lão Khâu tiếp nhận dấu tay lấy mạng từ Đại chưởng quỹ, cũng lập tức khom đầu ngón tay út của bàn tay phải đáp lại Đại chưởng quỹ, đồng thời thân thể khẽ cúi, đáp: "Dạ, thuộc hạ đi chuẩn bị trà ngay lập tức." 

Thuộc hạ được gọi là Lão Khâu bỗng quay lại, định đi vào nội thất của phòng sắt, "nghiêm túc" vì khách đến không có ý tốt mà châm hai ly trà Huyết Chú. Cùng lúc đó --

"Ta nói ai kia, Lão Khâu hả? Từ trước đến nay hai chúng ta đối với nước trà đều không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần có thể giải khát là được. Cho nên, ngươi không cần chọn trà thượng đẳng đâu, tùy tiện pha hai ly trà là được rồi. Càng không cần..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vắt chéo trân trái lên đùi phải, môi hồng xinh đẹp cong lên, giọng nói lười biếng tràn ra: "Dùng máu người thêm vị, tăng hương thơm của trà." 

Lão Khâu không quay đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng nàng vừa dứt lời, thân thể hắn liền cứng đờ, vốn vừa sải hai bước chân liền "xoẹt" một cái dừng lại.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhìn thân thể cứng ngắc phản ứng lại của Lão Khâu, tay ngọc thản nhiên tao nhã phe phẩy quạt lụa, khiến tóc đen trong gió vẽ ra đường cong ma mị, môi hồng cong cong vểnh lên nói: "Dùng máu người thêm vị, mặc dù hương thơm khiến người ta vô cùng tưởng nhớ, nhưng mà..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười rực rỡ diễm lệ tuyệt luân, không tiếc chút nào hướng về phía bóng lưng của Lão Khâu, đưa giọng nói lười biếng chậm rãi vào trong lỗ tai Lão Khâu: "Sáng sớm hôm nay chúng ta đã uống không ít máu người. Mỗi ngày uống đủ máu người có thể cường thân kiện thể, nhưng nếu uống quá nhiều không chỉ làm dạ dày tiêu hóa kém, thần kinh cũng sẽ rối loạn, rối loạn đến mức... giết người mà hồn nhiên không biết." 

Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lão Khâu vẫn không quay đầu lại nhìn nàng như trước, nhưng đôi con ngươi lại tối tăm mất đi ánh sáng nhìn Đại chưởng quỹ. 

Ý tứ trong lời nói của nữ tử mặc áo tím này vô cùng rõ ràng.

Giữa mình và Đại chưởng quỹ lặng lẽ ra dấu tay cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của nàng bắt được, nàng đã hiểu rõ ý đồ muốn lấy mạng của mình và Đại chưởng quỹ. Vì vậy, nàng dùng tiếng cười vô cùng lười biếng, lười biếng đến mức êm tai dễ nghe hơn cả tiếng khe suối chảy, "dịu dàng" cảnh cáo bọn hắn: đừng có nhỏ máu tươi hòa vào nước trà, sau đó dùng máu hạ chú, suy nghĩ muốn mưu hại tính mạng bọn họ, bằng không như tự chui đầu vào rọ. 

"Lão Khâu, đi pha trà thôi."

Đại chưởng quỹ nhận ánh mắt hỏi ý của thân tín, trong lòng thầm thở dài một cái, trong môi phát ra giọng nói chán chường, đồng thời lại ra dấu tay cho Lão Khâu một lần nữa -- khỏi đem máu tươi nhỏ vào nước trà, lấy máu hạ chú lấy mạng. 

Kẻ địch còn giảo hoạt hơn hồ ly rất nhiều. Bọn hắn vừa bày bàn cờ, còn chưa lấy quân cờ bên trong hộp ra, kẻ địch đã biết trước nước cờ bọn hắn muốn đi rồi! 

Dưới tình huống không thuận lợi, xuống tay trước chỉ rước lấy tự chịu diệt vong.

Cho nên, bọn hắn chỉ có thể thành thật đem lên hai ly trà giải khát không thêm nguyên liệu khác, hoàn toàn không gây hại cho một nam một nữ đến không có ý tốt trước mắt. 

"Dạ!"

Lão Khâu chán chường cúi đầu, trong môi cho ra câu trả lời uể oải, trên lưng nặng nề như khiêng một ngọn núi lớn, từng bước từng bước chẫm rãi đi về phía nội thất của phòng sắt. 

Nghiễm nhiên coi bọn họ với tư cách là khách quý, dường như lo lắng Lão Khâu sợ sẽ chậm trễ, nôn nóng pha trà mà bất cẩn làm phỏng đôi tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong khóe môi ưu nhã, phát ra âm thanh dịu dàng "tỉ mỉ săn sóc": "Lão Khâu, đừng nóng vội nha, từ từ châm, thời gian của chúng ta có vô hạn!" 

Lão Khâu bước hai chân vào nội thất, thiếu chút nữa vì lời nói "tỉ mỉ săn sóc" mà cắm đầu ngã chết trên sàn đất lạnh. 

Nghe lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt "tự cho mình là khách quý", nhìn dung nhan tiếu lí tàng đao* của nàng, cảm nhận sóng ngầm mãnh liệt bên trong phòng, giờ phút  này Đại chưởng quỹ và bốn gã thân tín vẫn có thể nỗ lực duy trì trấn định mà không phát điên tại chỗ đã là tu vi Siêu Phàm Nhập Thánh rồi. 

*Tiếu lí tàng đao: nụ cười ẩn giấu dao, đại loại là đằng sau nụ cười là âm mưu xấu xa. 

Lão Khâu đi pha trà. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chờ đợi "uống trà", tư thế lười biếng ngồi trên ghế, thờ ơ phe phẩy quạt lụa. Bộ dạng ta đã lâu không uống trà, khát đến miệng đắng lưỡi khô, tỏ thái độ mất hứng. Đại chưởng quỹ và bốn gã thân tín của hắn chỉ có thể bất động yên lặng giương mắt nhìn. 

Nước sôi sẵn có, lá trà cũng có sẵn. Cho nên Lão Khâu tiến vào nội thất pha trà, hành động rất nhanh rồi nâng một khay gỗ khắc hoa và hai ly trà thơm khí nóng lượn quanh dời bước đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. 

Một tiếng "rầm" vang lên, đem khay gỗ đặt hai ly trà thơm ở bên trên nặng nề ném xuống bàn, làm vài gọt nước trà bắn ra mặt bàn. Lão Khâu vẻ mặt vô cảm, khó nén khí tức lạnh lùng nói: "Uống đi!" 

Không để ý đến thái độ ác liệt của Lão Khâu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt để quạt lụa giữa hai đùi, ngón tay ngọc ngà thon dài thò vào thay áo màu tím móc ra một túi lụa nhỏ thêu hoa mẫu đơn màu đỏ. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở túi lụa nhỏ ra, trong túi chứa vô số viên đậu phộng còn sót lại một lớp da thật mỏng. Nàng đặt túi lụa nhỏ trên mặt bàn, bốc ra một nắm lớn đậu phộng, chà xát là tách lớp da mỏng, sau đó ném vào trong môi đỏ kiều diễm ướt át, chậm rãi nhai kĩ, đồng thời bưng một chén nước trà lên. Nàng dùng nắp gạt gạt miệng chén, thổi thổi hơi nước nóng bỏng màu trắng như sương mù lượn lờ bốc lên cao, xác nhận nước trà không cho thêm nguyên liệu gì, lúc đó mới hơi cúi đầu, môi anh đào hớp một ngụm nhỏ trà thơm.

Hiên Viên Diễm cắm quạt lụa ở phía sau cổ áo, cũng bốc một nắm đậu phộng mặc dù không to nhất nhưng hạt tròn nhất, bóp nát da đậu phộng rồi chậm rãi đưa vào trong miệng. Tiếp đó, Hiên Viên Diễm giống Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bưng ly trà bên trong khay gỗ lên, thổi thổi hơi nước lượn lờ bay lên rồi thong thả ung dung uống cạn trà thơm. 

Hai người bọn họ đem Đại chưởng quỹ cùng năm tên thân tín hoàn toàn trở thành người tàng hình, cứ như thế chậm rãi ăn đậu phộng, vừa lòng uống một lớp trà thơm. 

Từng gặp qua kẻ tới cửa tìm phiền toái, lại chưa gặp qua loại phương thức không mở miệng nói rõ ý đồ đến, cũng không dùng vũ lực, chỉ khoan thai tự đắc uống cạn trà thơm. Một bộ dạng dù trời có sập xuống cũng đừng hòng quấy rầy nhã hứng "uống trà giải khát"  của ta, tiếp đón ta "uống trà giải khát" xong, chúng ta sẽ từ từ "tán gẫu" phương thức và ý đồ đến gây phiền toái. Đến giờ phút này, Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín cũng sắp đến gần ranh giới chuẩn bị sụp đổ rồi. 

Vô số sợi nắng vàng rực rỡ rọi vào từ cánh cửa duy nhất trong phòng sắt. Nắng vàng chiếu lên người Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín, trong nháy mắt khiến băng tuyết trong lòng biến thành mộ tầng sương lạnh.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thư giãn, chậm rì rì uống hết một nửa ly trà.

Tức giận xoẹt xoẹt lóe lên trong mắt Đại chưởng quỹ, trên trán nổi lên gân xanh, rốt cuộc hắn nhẫn nại đã tới cực hạn muốn bùng nổ. Bỗng nhiên thân thể Đại chưởng quỹ nhanh chóng di chuyển tới trước bàn, hai tay dùng sức đấm xuống mặt bàn, đồng tử đen dữ tợn trừng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, cắn răng nghiến lợi nói: "Hai vị tới đây rút cuộc có mục đích gì?" 

Hiên Viên Diễm hơi cúi đầu, tựa như căn bản không nghe thấy câu hỏi của Đại chưởng quỹ. Hắn vẫn khẽ nổi hơi nước nóng hổi như trước, ung dung thong thả uống trà. Mà đối với câu hỏi của Đại chưởng quỹ thần kinh sắp đứt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi buông ly trà trong tay xuống, "lễ phép" đáp lại: "Hai chúng ta... tới thu phí bảo hộ." Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Đại chưởng quỹ, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mị hoặc, giọng nói dịu dàng có thể làm tan chảy băng giá ngàn năm, trả lời từng tiếng một về ý đồ đến. 

"Cái...Cái gì?" Nghe lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong nháy mắt cổ Đại chưởng quỹ cứng ngắc, đôi mắt trừng to như mắt trâu, đầu lưỡi thắt lại, nói: "Các ngươi tới thu... thu bảo hộ... phí bảo hộ hay sao?" 

"Tin tưởng lỗ tai mình, ngươi không nghe nhầm đâu. Nghe nói hôm qua tửu lâu Phẩm Hương bị đập phá thành mảnh vụn, vì để tránh cho sòng bạc Phú Quý gặp số phận giống tửu lâu Phẩm Hương, chúng ta đây thân là người hiệp nghĩa đương nhiên nên đứng ra thay sòng bạc Phú Quý hóa giải một kiếp nạn. Chỉ là..." Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm quạt lụa giữa hai đùi lên, ý cười trên mặt ngày càng đậm, giọng nói phát ra từ môi đỏ cũng mềm mại hơn: "Người hiệp nghĩa cũng cần cơm no áo ấm. Cho nên, tuy chúng ta tự nguyện đứng phía trước bảo vệ sòng bạc Phú Quý, nhưng ta vì cơm no áo ấm mà thu một ít phí bảo hộ thỏa đáng cũng là chuyện đương nhiên, không phải sao?" 

"Các ngươi..."

Vẻ mặt Đại chưởng quỹ vặn vẹo cực độ, trong môi muốn phun ra lời nói -- hai người các ngươi vốn không phải là ác nhân đập phá tửu lâu Phẩm Hương sao? 

Nhưng lại sợ chọc giận hai Tiếu Diện Diêm La này, họ lập tức sẽ làm sòng bạc Phú Quý chịu số phận "diệt vong" giống tửu lâu Phẩm Hương, Đại chưởng quỹ đem lời giận dữ muốn bật thốt lên cứng rắn nuốt xuống.

Ôm tiền tránh tai, trước giữ gìn được tiền tài cuồn cuộn chảy vào sòng bạc Phú Quý, tìm cách thu lại vận may. 

Hai bàn tay Đại chưởng quỹ bỗng nắm lại thành hình quả đấm, hàm răng nghiến "két két", nói: "Xin hỏi hai vị nghĩa hiệp này cần thu bao nhiêu phí bảo hộ?" 

"Chỉ là xin cơm no áo ấm thôi, đương nhiên sẽ không thu quá nhiều. Ngày này mỗi tháng tới cửa thu một lần. Mỗi lần đó..." Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt  không chút để tâm phất qua mặt bàn chất đầy sách, môi anh đào nhếch lên thành đường cong xinh đẹp, nói: "Chỉ lấy chín phần thu vào mỗi tháng của sòng bạc Phú Quý các ngươi mà thôi." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, trong nháy mắt thân thể Đại chưởng quỹ giống như bị giật điện, "vèo" một cái từ cạnh bàn lùi ra ngoài ba thước. Nhất thời sắc mặt năm tên thân tín của Đại chưởng quỹ cũng cực kì vặn vẹo.

-- Chín phần? Còn "mà thôi" thôi ấy hả? 

Ma nữ này là ma nữ ăn tươi nuốt sống, là ma nữ ác ôn. Nàng có thể thu ít một chút nữa không, ít đến hai tay trực tiếp trực tiếp dâng trọn cả sòng bạc Phú Quý cho nàng? 

Các đốt ngón tay trắng bệch, tiếng bóp "rắc rắc", đôi mắt Đại chưởng quỹ bắn ra lửa giận hừng hực, hận không thể đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt đốt cháy đến khi hết giận: "Phí bảo hộ mà ngươi yêu cầu, sòng bạc Phú Quý không thể giao ra." 

Đối với lời rít gào cự tuyệt đóng phí bảo hộ của Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa hồ căn bản không nghe. Không chỉ không nghe, mà nàng còn coi Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín là người tàng hình một lần nữa. Nàng hơi cúi đầu, nâng ly trà lên hớp một ngụm, lại chậm rãi để ly trà xuống. 

Khuôn mặt xinh đẹp mê người cười cười, đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng, nhìn Hiên Viên Diễm vẫn cúi đầu, thong thả ung dung uống trà. Cánh tay nàng khẽ đụng người Hiên Viên Diễm, môi đỏ mọng tràn ra tiếng cười không liên quan tới phí bảo hộ mà nói: " Hình như Tiểu Hổ Tử đói bụng, nên đút nó ăn cái đã." 

Hiên Viên Diễm để ly trà trong tay xuống, bốc một vốc đậu phộng, hai tay dùng sức chà xát làm da đậu phòng nát bấy, theo gió lả tả bay múa, ném hạt đậu vào miệng, đôi mắt đen láy nhu hòa quyến luyến nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nói một câu: "Nói nhảm nói nhảm!" 

"Huynh mang Tiểu Hổ Tử đến?" 

Hiên Viên Diễm gật đầu, chớp chớp mắt ngọc, môi đỏ cũng phát ta một câu"lảm nhảm" trả lời: "Ừ, ta mang Tiểu Hổ Tử đến!" 

Chỉ là một người hỏi một người trả lời lảm nhảm, lại làm Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín cảm thấy da đầu đồng loạt tê dại. Trong lòng sáu người bọn hắn biết rõ, khi cho ra đáp án cự tuyệt đóng phí bảo hộ, với ý đồ của hai vị Tiếu Diện Diêm La này, bao giờ cũng có thể sẽ sử dụng thủ đoạn hành hạ khó có thể tưởng tượng được với bọn hắn. Cho nên, hai Tiếu Diện Diêm La này càng nói nhảm thì bọn họ càng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì, căn bản bọn hắn không thể biết được thủ đoạn hành hạ mà bọn hắn sắp gặp phải từ lời nói nhảm của hai người kia, từ đó cao độ phòng bị trước.

-- Nguy hiểm khó có thể dự đoán được, so với nguy hiểm có thể biết trước từ trước đến giờ, càng làm cho người ta thấy rợn cả tóc gáy, càng khiến cho thân thể và linh hồn bị khủng hoảng tàn phá gấp bội. 

"Tiểu Hổ Tử, ngoan ngoãn nha, không cần la hét ầm ĩ vì đói, ta liền lập tức cho ngươi ăn!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu nói nhỏ, đồng thời ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào tay áo.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy khắp người Đại chưởng quỹ và năm tên thân tín, hai mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt như gặp quỷ. 

-- La hét ầm ĩ? Nơi đó có tiếng la hét ầm ĩ à? 

Sáu người bọn hắn, mười hai lỗ tai, mười hai thính lực hoàn toàn bình thường khỏe mạnh, căn bản cũng không nghe trong gió có chút nào... tiếng la hét ầm ĩ cả!
Bình Luận (0)
Comment