Đặc Công Tà Phi

Chương 230

Đôi mắt bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều nhìn chằm chằm Ma Quân. Đôi mắt che dưới khăn lụa đen mỏng cũng liếc nhìn bốn người bọn họ.

Cuối cùng --

Ánh mắt lạnh lẽo của Ma Quân dừng lại trên mặt nạ màu bạc của Tiêu Hàn, môi phát ra tiếng cười âm hiểm: “Tiêu Hàn, ngươi tới Tây Thần quốc để thành kính dâng máu cho Ma Quân ta sao?”

Ma Quân vừa dứt lời, trừ Tiêu Hàn bị hỏi ra, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Dạ Dật Phong đều toát lên ánh khiếp sợ, khó có thể tin, nhất thời biến thành cao độ phòng bị.

-- Khó trách hắc y nhân yêu khí lởn vởn toàn thân trước mặt này có thể coi trận Thiên La Địa Võng tường đồng vách sắt không ra gì, thì ra... hắn chính là người của Ma tộc đòi máu của Tiêu Hàn!

Dường như coi ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt không tồn tại, ánh mắt lạnh lùng của Ma Quân cứ quét trên mặt nạ màu bạc của Tiêu Hàn, tựa như cực kì kiên nhẫn chờ đợi Tiêu Hàn cho hắn một câu trả lời khiến hắn hài lòng.

Tiêu Hàn đứng cứng ngắc, bất động tại chỗ, không thừa lời trả lời Ma Quân.

-- Chẳng lẽ mặt nạ của hắn biến thành trong suốt rồi? Nếu không... rõ ràng hắn mang mặt nạ che kín mặt, tại sao ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Ma Quân nhận ra hắn dễ như trở bàn tay vậy?

Tựa như biết rõ suy nghĩ của Tiêu Hàn, đôi giày đen bước từng bước về phía Tiêu Hàn, đồng thời tiếng cười lệ sát của Ma Quân chầm chậm rót vào lỗ tai của hắn: “Máu tươi trong cơ thể ngươi, đối với ta mà nói còn hơn cả mỹ thực ngon nhất trên thế gian. Cho nên, bất luận ngươi ở đâu, ta cũng có thể ngửi được mùi vị ngọt ngào trong máu của ngươi.”

Tiếng cười lệ sát vừa ngừng, Ma Quân đã tới trước mặt Tiêu Hàn. Trong nháy mắt khi hắn đến trước mặt Tiêu Hàn, mặt nạ màu bạc lập tức rơi xuống đất, lộ ra dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân.

“Ngươi vẫn không trả lời câu hỏi của ta. Ngươi đặt chân đến Tây Thần quốc có phải là đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị thành kính dâng máu tươi cho ta không? Phải biết rằng, trên đời này chỉ có ngươi và Tư Đồ Kiệt mới có vinh hạnh dâng máu tươi cho Ma Quân ta, mà...”

Cánh tay trái của Ma Quân nâng lên cao, móng tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve má phải của Tiêu Hàn, hai mắt phóng ra tia khát máu, nói: “So sánh với máu của Tư Đồ Kiệt, máu tươi trong cơ thể ngươi... hấp dẫn ta hơn!”

Tiêu Hàn không mở miệng trả lời như cũ, nhưng thân thể hắn lại cứng ngắc hơn. Tiêu Hàn ghét bị người khác chạm vào mặt, nhất là Ma Quân. Vì vậy, giờ phút này hắn rất muốn tung một đấm thật mạnh vào mặt Ma Quân, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không manh động, liều mạng chấp nhận bị Ma Quân chạm vào mặt mình. Bởi vì lúc trước ở trong tẩm cung của Thái tử Bắc Dực, hắn đã hoàn toàn lĩnh giáo năng lực của Ma Quân rồi. Đừng nói ra tay lấy mạng Ma Quân, cho dù hắn muốn vung tay đẩy Ma Quân lùi một bước cũng khó hơn lên trời!

Nghe được lời nói của Ma Quân với Tiêu Hàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc nhau một cái. Tại sao Ma Quân Ma tộc lại chỉ điểm Tư Đồ Kiệt tạo ra thi tôn có thể sống lại một cách quỷ dị, đã hiểu rõ đáp án rồi. Thì ra... sở dĩ Ma Quân phải chỉ điểm cho Tư Đồ Kiệt tạo ra thi tônlà bởi vì Tư Đồ Kiệt dùng máu để trao đổi với Ma Quân mà hắn cho là đáng giá. Chỉ có điều, có một nghi ngờ còn chưa được tháo gỡ, vì sao người Ma tộc hiện thế ly kì lại muốn máu tươi trong cơ thể Tiêu Hàn và Tư Đồ Kiệt mà còn muốn bọn hắn tình nguyện hiến máu đây? Sau lưng chuyện này... đến tột cùng là cất giấu âm mưu gì mà không muốn người khác biết?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn tạm thời duy trì tư thế bất động tại chỗ, nhưng Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong thì không giống thế. Chỉ thấy hai chân hắn cử động, nhanh chóng lắc mình đến vị trí bốn thước sau lưng Ma Quân.

Truyền thuyết về Ma tộc, không phải hắn không rõ ràng, hắn biết năng lực khủng bố của người Ma tộc. Nhưng hiện tại --

Kẻ tự xưng là Ma Quân rõ ràng là không có thiện ý, Dạ Dật Phong thiếu kiên nhẫn, không muốn ngồi im đợi bị đánh chết. Hắn quyết định đánh đòn phủ đầu, thừa dịp Ma Quân phân tâm nói chuyện với Tiêu Hàn, đánh lén một kích trúng mục tiêu từ sau lưng Ma Quân. Hắn lắc mình đế sau lưng Ma Quân, tay áo màu lục phất lên, trong tay xuất hiện một thanh quạt trúc. Hắn mở quạt ra, đâm tới sau lưng Ma Quân. Ám khí đủ loại hình dáng chứa kịch độc chết người xẹt qua thành ánh sáng xanh lạnh lẽo, điên cuồng bay đến sau lưng Ma Quân như mưa rào.

Lúc đó, Tiêu Hàn đứng đối diện Dạ Dật Phong, cho nên hành động tập sát Ma Quân, dĩ nhiên Tiêu Hàn nhìn thấy không sót gì. Ám khí kịch độc mà Dạ Dật Phong bắn ra, nếu thành công xuyên qua thân thể Ma Quân, rất có thể sẽ bay ra cực nhanh từ cơ thể Ma Quân, sau đó găm vào cơ thể Tiêu Hàn. Nhưng hắn vẫn không định lập tức né tránh, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, ý đồ đánh lén sau lưng Ma Quân của Dạ Dật Phong quả thực là hành động ngu xuẩn, tự tìm đường chết, bởi vì... Ám khí độc của Dạ Dật Phong vốn sẽ không thể đến gần thân thể Ma Quân. Mà Ma Quân đang cản trước mặt hắn, đương nhiên ám khí cũng không găm vào cơ thể hắn.

Suy nghĩ của Tiêu Hàn không hề sai. Khi ám khí bay như mưa rào đến sau lưng Ma Quân, chỉ còn cách nửa thước ngắn ngủi -- Ma Quân không có chút hành động tránh né nào, cũng không quay lại nhìn ám khí một cái, chỉ là sau lưng hắn xuất hiện làn khói đen. Sau đó, khói đen biến mất. Mà trong nháy mắt khi khói đen biến mất, tất cả ám khí lớn nhỏ mà Dạ Dật Phong đùng để đánh lén rơi trên mặt đất. Đa số ám khí không hoàn chỉnh rơi trên mặt đất, mà là như bị thanh đao chém sắt chém bùn cắt thành hai nửa.

“Trừ Tiêu Hàn, tối nay các ngươi đều phải chết. Chỉ có điều...” Ma Quân lạnh lùng nói, chậm rãi xoay người, ánh mắt tàn độc lệ sát xuyên qua khăn lụa đen bắn thẳng một đường về phía Dạ Dật Phong đang đứng đối diện với hắn lúc này: “Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ngươi đã là kẻ không chờ kịp muốn chết nhất trong ba người, Ma Quân ta rất thích thành toàn cho ngươi, vì vậy tiễn ngươi xuống hoàng tuyền trước.”

Khuôn mặt Dạ Dật Phong mất hết huyết sắc, hai tay ngưng tụ nội lực hùng hậu, lập tức hung ác phóng về phía thân thể Ma Quân.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn nhanh chóng liếc nhìn nhau, bóng dáng bỗng chia ra đứng ở ba góc, cộng thêm vị trí Dạ Dật Phong đang đứng, tạo thành trận địa hình vuông, vây Ma Quân ở chính giữa. Tiếp đó, Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn giơ cao hai tay, cùng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ cao tay ngọc, đồng loạt xuất nội lực và linh lực đỏ tươi phóng về thân thể Ma Quân.

Nhưng --

Lực sát thương mà bọn họ cực kì ăn ý phóng đi lại hoàn toàn không đến gần thân thể Ma Quân, chỉ còn cách Ma Quân nửa thước thì biến mất một cách quỷ dị.

Ma Quân phát ra tiếng cười lạnh trào phúng, cơ thể vẫn bất động như cũ, chỉ có ngón trỏ tay trái hơi nhấc lên. Hai sợi khói đen bay ra từ ngón trỏ của hắn, lấy tốc độ mà người khác không thể nhìn thấy xuyên vào hai vai Dạ Dật Phong. Máu tươi lập tức vọt ra từ hai vai Dạ Dật Phong như mưa rơi, tiếp đó ngày càng chảy nhiều hơn, cuối cùng máu chảy như suối tuôn từ vai hắn.

Nhìn thấy lực sát thương của mình vốn không thể tới gần thân thể Ma Quân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn buông hai tay xuống, nắm lại thành hình quả đấm, nhìn Dạ Dật Phong. Hai vai đau đớn, máu tươi vọt ra khiến trán Dạ Dật Phong nổi đầy gân xanh, cũng lập tức thu hai tayvề, chuẩn xác điểm huyệt hai vai giúp cầm máu lại. Chỉ là, khi ngón tay cái của hắn vừa chạm đến huyệt vị trên vai, còn chưa kịp điểm huyệt cầm máu thì ngón trỏ tay trái của Ma Quân lại khẽ động. Hai tay Dạ Dật Phong vô lực buông thõng. Cùng lúc đó, cánh tay, đôi chân, bụng của hắn đồng loạt phun máu tươi như thác nước.

Hai mắt Ma Quân thưởng thức hình ảnh máu tươi toàn thân tuôn ra của Dạ Dật Phong ở đối diện, dường như rất hài lòng với kiệt tác của mình, tiếng cười ma quỷ lọt vào lỗ tai Dạ Dật Phong: “Xem đó, ta đối xử với ngươi thật tốt. Không chỉ hoàn thành tâm ý muốn chết của ngươi, mà còn tại lúc trước khi ngươi chết... ban ân huệ cho ngươi cảnh đẹp máu tươi bay múa theo gió như thế!”

Dạ Dật Phong không mở miệng trả lời, toàn thân chảy máu khiến hắn vô cùng đau đớn, khiến hắn cảm thấy tim phổi như đã nát thành mảnh vụn, muốn phun ra từ trong cơ thể.

Bàn tay trái của Ma Quân lười biếng vuốt ve ngón trỏ phải, đôi mắt cười gằn nhìn Dạ Dật Phong, mở miệng hỏi: “Đối với ân huệ của ta ban cho ngươi, có thể thưởng thức cảnh đẹp máu của mình từ từ chảy hết dài đằng đẵng, cuối cùng mới nhắm mắt cáo biệt trần thế, Thái tử Thương Nguyệt có thích không?”

Dạ Dật Phong cố nén đau đớn kịch liệt trong cơ thể, cắn răng trả lời: “Loại tử vong dài và xinh đẹp này ta rất thích, chỉ là...”

Ma Quân ngừng vuốt ve ngón trỏ, ý cười trong mắt càng sâu, hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“Đối với sự quan tâm ban cho cảnh tử vong dài đằng đẵng mà xinh đẹp này, ta rất thích. Nhưng bởi vì ân huệ này...” Dạ Dật Phong cúi đầu nhìn cẩm y màu lục đang bị rách vô số lỗ, sau đó nhìn Ma Quân, nói: “Ngươi đục vô số lỗ trên cẩm y của ta, làm ta sau khi chết không có một bộ cẩm y hoàn chỉnh che thi hài, ta rất không vui.”

“Đối với người sắp chết, bản Ma Quân thường rất ưu ái. Thái tử Thương Nguyệt cứ yên tâm, chờ ngươi chảy cạn máu mà nhắm mắt, vì để ngươi chết nhắm mắt, vong hồn đi vào Quỷ Môn quan...”

Khóe môi Ma Quân cong lên, tiếng cười chết chóc vang lên: “Không còn nhớ chuyện không có một bộ quần áo đầy đủ để che thi hài của ngươi ở nhân gian, ta chắc chắn sẽ thiêu hủy sạch sẽ thi hài của ngươi.”

Thật ra Dạ Dật Phong không muốn chết, nhưng đối mặt với Ma Quân khủng bố như vậy, trong lòng hắn hiểu rõ... tối nay mình khó lòng thoát khỏi tử kiếp rồi. Nếu tử vong đã không thể tránh khỏi, chuyện hắn có thể làm giờ phút này chỉ là cố gắng duy trì khí phách trước khi chết. Vì thế -- Mặc dù đau đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, linh hồn xoay nhanh trong cơ thể, nhưng khóe miệng lại hiện lên một đường cong tao nhã, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đa tạ Ma Quân ưu ái!”

Ý cười trong mắt Ma Quân đã lên tới cực hạn, đối với sự cố gắng duy trì khí phách của Dạ Dật Phong, môi mỏng nhàn nhạt bày tỏ "lòng biết ơn", đáp lại ba chữ: “Đừng khách khí!”

Dứt lời, Ma Quân hơi xuay người, đôi mắt tràn ngập ý cười âm hiểm xuyên qua lớp khăn che mặt nhìn về phía Hiên Viên Diễm bên trái và Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên phải đứng trước hắn: “Bây giờ nên bàn về các ngươi rồi! Nói cho ta nghe, các ngươi muốn cái chết như thế nào đây? Giống Thái tử Thương Nguyệt nhìn máu mình từ từ chảy hết mà chết hay muốn ta trực tiếp giải thoát cho các ngươi? Hay là...”

Bàn tay trái của Ma Quân lại vuốt ve ngón trỏ phải lần nữa, tiếng cười giết chóc đậm hơn, nói: “Các ngươi có phương pháp chết tốt và xinh đẹp hơn thì có thể nói với Ma Quân ta, ta nhất định sẽ hoàn thành cho các ngươi!”

Hiên Viên Diễm không mở miệng trả lời, hai chân bỗng nhanh chóng dời đi, lấy thân mình chắn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ân sư đã từng truyền cho hắn bộ Hóa Công đại pháp, có thể hóa nội lực công kích của kẻ địch thành vô hình. Chỉ có điều, ân sư liên tục dặn dò hắn, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không nên sử dụng bộ Hóa Công đại pháp đó. Bởi vì, mỗi lần đụng tới Hóa Công đại pháp, vào ngày thứ hai tất cả kinh mạch của người sử dụng nó sẽ như bị vạn đao cắt vào. Mà loại đau đớn kịch liệt như bị vạn đao cắt vào này sẽ tiếp diễn trong thời gian một tháng, không có bất kì loại dược hay kim châm cứu nào trên thế gian này có thể thành công làm ngưng đau đớn!

Nhưng trước mắt, Ma Quân lợi hại như vậy. Vì không muốn Ma Quân làm tổn thương Nguyệt nhi yêu dấu, hắn vạn bất đắc dĩ phải sử dụng Hóa Công đại pháp. Chỉ cần Nguyệt nhi bình an vô sự, đau một tháng thì có làm sao? Đau một đời một kiếp, hắn cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cần có thể bảo vệ được Nguyệt nhi yêu dấu, đau đớn nhiều hơn nữa hắn đều có thể chấp nhận, không sợ hãi. Nhưng hiện tại hắn chỉ sợ... Hóa Công đại pháp mà ân sư truyền thụ cho hắn có thể hóa giải nội lực cường đại của bất kì kẻ địch nào, nhưng không biết có thể hóa giải khói đen của Ma Quân hay không?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng im lặng không nói, thấy Hiên Viên Diễm dùng thân thể chắn trước mình, hai chân nhanh chóng di chuyển, trở thành phản chắn trước mặt hắn. Nàng không thể để cho Ma Quân làm Diễm bị thương. Nàng mặc Kim Lũ y thủy hỏa bất nhập, đao kiếm bất xâm, hơn nữa còn có linh lực hộ thể, có lẽ sẽ ngăn được Ma Quân dùng khói đen khủng bố tấn công!

Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt phản chắn trước mặt mình, tay Hiên Viên Diễm kéo tay nàng, khiến thân thể nàng lại ở phía sau hắn lần nữa. Lần đầu tiên, lời nói của Hiên Viên Diễm với Thượng Quan Ngưng Nguyệt không phải vô cùng dịu dàng nữa, mà là cực kì cứng rắn: “Nguyệt nhi, nàng đừng tranh giành với ta!”

Cánh tay nàng dùng sức giãy dụa, thoát khỏi sự kiềm chế của Hiên Viên Diễm. Nàng bước đến bên cạnh hắn, môi hồng nhàn nhạt đáp lại: “Ai cũng không tranh, cùng lên!”

Diễm muốn che chở nàng, nàng cũng muốn che chở Diễm. Nếu không ai nhường ai, ai cũng không muốn tận mắt thấy người mình yêu bị thương trước mình, hoặc là chết trước mình, như vậy... Chẳng bằng không cố chấp bảo vệ đối phương, bị thương thì cùng bị thương, chết cũng cùng chết!

Ý nghĩ "không cầu sinh cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng" của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng Hiên Viên Diễm há lại không hiểu sao?

Đôi mắt Hiên Viên Diễm đong đầy tình yêu sâu nặng, liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng thẳng bên canh rồi gật đầu, môi mỏng phát ra năm chữ đáp lại: “Được, ai cũng không tranh!”

“Vậy là sao, tranh cái gì đây? Ta muốn người nào chết, Diêm Vương cũng không thể ngăn cản. Các ngươi...” Đôi mắt Ma Quân tràn ngập sát ý, giễu cợt quét một vòng hai người vốn tranh giành bảo vệ nhau rồi lại không làm thế nữa trước mặt, lạnh lùng âm lệ nói: “Nếu cuối cùng đều là chết, tranh trước tranh sau có nghĩa gì đây?”

Trừ Thánh đế Linh Cung, trên đời không ai có thể chống lại hắn. Mặc dù Thánh đế có linh lực cao nhất Linh Cung, cộng thêm sức mạnh cực đại của Lục Dao cầm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Chỉ có điều...

Ánh mắt Ma Quân xuyên qua lớp vải lụa che mặt màu đen, quét qua quét lại trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

-- Bên trong Linh Cung, từ xưa đến tay chưa từng có ai có thể thành công đột phá tới giới hạn cao nhất của linh lực. Thế nhưng nữ oa nhi gọi là Thượng Quan Ngưng Nguyệt trước mặt lại... Ma Quân cảm thấy mặc dù trước mắt linh lực trong cơ thể nàng chưa thể địch lại Thánh đế Linh Cung, nhưng nó đang chậm rãi đột phá. Ma Quân có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực trong cơ thể nàng sớm muộn sẽ đột phá cực hạn, uy lực còn áp đảo linh lực của Thánh đế Linh Cung ít nhất gấp trăm lần.

Ma Quân vốn muốn lấy tính mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Dạ Dật Phong chỉ để khen ngợi Tư Đồ Kiệt, khiến sau này hắn càng thêm thành kính hiến máu cho mình. Nhưng hiện tại, nguyên nhân hắn lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã thay đổi, không còn để khen ngợi Tư Đồ Kiệt, mà là diệt trừ uy hiếp lớn nhất của mình về sau. Bởi vì trong lòng Ma Quân biết rõ, một khi linh lực trong cơ thể nàng đột phá đến cực hạn, trên thế gian sẽ không ai có thể đọ nổi nàng, bao gồm cả Ma Quân hắn!

Cổ tay Ma Quân nâng lên cao, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng nâng lên cao. Mặc dù lúc trước giao chiến, bọn họ biết nội lực và linh lực của mình chỉ là thùng rỗng kêu to đối với Ma Quân, nhưng hai người đang chuẩn bị thử lại một lần nữa.

Cùng lúc đó --

Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn ở một bên giữ im lặng thật lâu, hai chân chợt nhanh chóng chuyển động, dùng thân thể mình chắn trước mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Trong lòng hắn biết rõ bọn họ không phải đối thủ của Ma Quân, hắn lại càng không phải. Chỉ là, trong lòng hắn cũng biết rõ, trước mắt hắn có một lợi thế để bảo vệ tính mạng, đó là -- máu tươi trong cơ thể hắn. Mặc dù không hiểu rõ tại sao Ma Quân muốn máu của hắn, nhưng chính bởi vì Ma Quân muốn hắn thành kính dâng máu sẽ không giết hắn, hoặc ít nhất hiện tại sẽ không giết hắn.

Thành kính dâng máu cũng đồng nghĩa với -- Nếu hắn chết rồi, hoặc nếu không phải hắn cam tâm tình nguyện dâng máu cho Ma Quân, như vậy máu tươi trong cơ thể hắn là không có chỗ dùng đối với Ma Quân. Đã như thế, tại sao hắn không đặt cược một lần? Dùng lợi thế là máu tươi trong cơ thể mình khiến Ma Quân khao khát để giữ tính mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, đặc biệt là tính mạng của Thương Quan Ngưng Nguyệt! Mặc dù trước mắt nàng không phải đối thủ của Ma Quân, nhưng dù sao nàng cũng có linh lực, cho nên chỉ cần nàng sống thật tốt mới có hi vọng lớn nhất để tiêu diệt Ma Quân sau này!

Suy nghĩ của Tiêu Hàn lúc này, Ma Quân há lại không rõ?

“Ma Quân ta rất thích máu tươi mỹ vị trong cơ thể ngươi. Ma Quân ta không thể để ngươi bị thương, lãng phí bất kì một giọt máu nào mà ta vô cùng thích, cho nên...” Ma Quân nhìn Tiêu Hàn, cười đến u ám: “Nhanh chóng qua một bên đợi đi, nếu không ta ngộ thương ngươi thì sẽ đau lòng!”

Tiêu Hàn không làm theo lời Ma Quân mà hai tay nâng lên, trong môi phun ra giọng nói không chút gợn sóng: “Muốn giết bọn họ, trừ phi bước qua xác ta.”

“Ngươi cho rằng dùng thân thể của mình bảo vệ, chắn trước mặt bọn họ thì ta sẽ đau lòng vì ngươi nên có chút kiêng kị, từ đó không thể lấy mạng bọn họ sao? Ngươi hoàn toàn lầm rồi, bản lĩnh thực sự của ta ngươi vẫn chưa từng chứng kiến đâu. Bây giờ... tốt nhất ta sẽ cho ngươi thấy một chút!” Tiếng cười tàn độc của Ma Quân vừa dứt, cả người bỗng chùng xuống, hóa thành một đám khói đen. Mà trong nháy mắt Ma Quân hóa khói đen, Tiêu Hàn vốn chắn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, thân thể không thể điều khiển, tự động văng ta ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Tiêu Hàn rơi trên mặt đất, vốn định lập tức tung người nhảy lên, nhưng hắn phát hiện hình như mình... bị một sức mạnh quỷ dị khống chế làm thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích! Cùng lúc đó, thân thể Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng như Tiêu Hàn, một trái một phải cách nhau hai thước rơi xuống mặt đất lạnh như băng. Mặc dù Tiêu Hàn rơi xuống mặt đất nhưng không bị thương bởi vì Ma Quân "không nỡ" khiến hắn bị thương, lãng phí máu trong cơ thể Tiêu Hàn để sau này hắn hưởng dụng. Nhưng máu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không có chỗ sử dụng với Ma Tôn, cho nên đương nhiên Ma Quân rất "cam lòng"... làm hai người chảy máu! Thân thể hai người nặng nề rơi xuống đất, cảm giác như tim gan nôn nao mãnh liệt một hồi, sau đó "phốc" một tiếng, nhất loạt phun ra một ngụm máu tươi!

“Nữ oa nhi, ta tiễn ngươi lên đường trước. Chỉ là ngươi yên tâm, lúc trước ta đã từng nói rất ưu ái người chết! Ta tuyệt đối sẽ không để vong hồn của ngươi đợi trên đường xuống hoàng tuyền quá lâu, lập tức tiễn đưa vong hồn bầu bạn với ngươi lên đường để làm bạn với ngươi chốn âm phủ.” Vừa dứt lời, đám khói đen lấy tốc độ nhanh hơn gấp trăm lần tia chớp, bay về phía thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tốc độ đòi mạng này, cơ hội để nàng né tránh cũng không có. Cho nên, một tiếng "bùm" vang lên...

Đám khói đen này không xuyên qua cơ thể, nhưng... người bị khói đen xuyên qua thân thể này không phải là Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà Ma Quân muốn lấy mạng trước, mà là Hiên Viên Diễm mà Ma Quân định lấy mạng sau. Thì ra trong nháy mắt khi đám khói đen sắp xuyên qua thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm coi ái thê hơn mạng, lấy tốc độ còn nhanh hơn lao về phía nàng, bảo vệ nàng phía sau lưng mình. Hắn sử dụng Hóa Công đại pháp, nhưng đúng như nỗi băn khoăn của hắn lúc trước, Hóa Công đại pháp có thể hóa giải bất kì nội lực tấn công trong thiên hạ, nhưng không thể hóa giải sức mạnh khói đen quỷ dị của Ma Quân!

Khói đen từ cơ thể Hiên Viên Diễm bay nhanh ra ngoài, đồng thời xương cốt toàn thân hắn vang lên tiếng nứt gãy "rắc rắc".

“Phốc --”

Hiên Viên Diễm phun ra một miệng lớn máu tươi. Máu tươi nóng bỏng phun tung tóe trên thân thể hắn và trên gương mặt trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Xương cốt hắn "rắc rắc" vỡ vang, máu tươi trong cơ thể cũng bắt đầu phun ra liên miên không dứt. Máu tươi nhuộm đỏ tử y của hắn và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giống như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy từ tử y của nàng xuống đất tạo nên một vũng máu!

“Không! Diễm...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt gào hai tiếng tê tâm liệt phế, đôi tay run rẩy đẩy vai Hiên Viên Diễm, hai đầu gồi quỳ trên mặt đất lạnh, ôm chặt lấy thân thể Hiên Viên Diễm.

“Đừng gọi! Vong hồn hắn đã đi đến địa ngục rồi, hiện tại... vong hồn ngươi có thể xuống cùng hắn rồi!” Ma Quân cười âm u dữ tợn, khói đen lại lấy tốc độ nhanh hơn chớp giật gấp trăm lần, không chút lưu tình bắn về phía thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này --

Trong trận Thiên La Địa Võng, vầng hào quang rực rỡ chiếu sáng cả vùng đất rung dữ dội như động đất. Ngay sau đó, "vèo" một tiếng, một đám khói đen khác bay vào trong trận với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ vào trận của Ma Quân lúc trước. Khi đám khói đen là thân thể Ma Quân chuẩn bị xuyên vào thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì một tiếng "bùm" thấu mây xanh, nứt vỡ đá vang lên! Khói đen là cơ thể Ma Quân không thể bắn vào thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì... một đám khói đen khác chợt bay vào trận, lấy tốc độ nhanh hơn chắn trước thân thể nàng, va chạm mạnh với đám khói đen là thân thể Ma Quân...
Bình Luận (0)
Comment