Đặc Công Tà Phi

Chương 232

Người Ma tộc thần bí im lặng thật lâu rồi mới khó khăn phun ra một chữ: "Không!" 

Chỉ là một chữ "không" ngắn gọn lại khiến vẻ vui mừng trên khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt biến mất không sót lại chút nào, giọng nói run rẩy, chứa đầy đau thương hỏi: "Nghĩa là sao?" 

"Khói đen của Ma Quân tấn công vốn nên làm Hiên Viên Diễm mất mạng. Nhưng mà Hiên Viên Diễm lại trỗi dậy nghị lực sống cực mạnh, không chịu trút hơi thở cuối cùng như kì tích. Ta đoán hẳn là vì hắn yêu ngươi, không nỡ bỏ ngươi lại một mình nên mới liều mạng duy trì hơi thở mỏng manh cuối cùng!" Trong lòng người Ma tộc thầm tự trách vì đã đến chậm một bước khiến Hiên Viên Diễm bị tấn công trí mạng, giọng điệu đau thương u uẩn: "Mặc dù ta sử dụng toàn bộ ma lực để vào trong cơ thể Hiên Viên Diễm, cũng chỉ có thể..." Chữa được xương cốt gãy nát của Diễm nhi, khiến máu ngừng chảy, hủy bỏ đau đớn trong vòng một tháng bởi vì Diễm nhi sử dụng Hóa Công đại pháp, nhưng rốt cuộc vẫn không cứu được mạng hắn! 

Người Ma tộc kéo dài giọng điệu u uẩn đau thương, khó nhọc thở dài rồi tiếp tục nói: "Duy trì hơi thở cuối cùng này của Hiên Viên Diễm trong vòng nửa tháng!" 

Nghe được lời người Ma tộc thân bí, đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt đau đớn muốn ngất đi, cắn chặt răng hỏi: "Ý của ngài là nửa tháng sau, Diễm sẽ..." 

Người đó trả lời với bốn chữ: "Không thể xoay chuyển!" 

Bốn chữ "không thể xoay chuyển" này làm nàng có cảm giác bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong nháy mắt linh hồn bị cuốn vào vòng xoáy hắc ám. Nhưng ngay sau đó... linh hồn của nàng lại được kéo về nhân gian tươi sáng, bởi vì người Ma tộc thần bí chậm rãi bổ sung hai chữ: "Trừ phi..."

Lòng nàng như lửa đốt, lập tức mở miệng hỏi: "Trừ phi cái gì?" 

Người Ma tộc do dự một lúc, sau đó mới lên tiếng trả lời nàng: "Ngươi phải hoàn thành hai việc trong vòng nửa tháng mới có thể cứu hắn!" 

Người đó vừa dứt lời, tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm lại thành hình nắm đấm, mở miệng hỏi lại: "Hai việc gì? " 

Diễm chết, nàng đi theo; Diễm bị thương, nàng cứu. Bất luận hai việc đó có khó khăn đến thế nào, chỉ cần người kia nói ra, nhất định nàng sẽ hoàn thành bất chấp mọi giá! 

"Việc thứ nhất..." Người Ma tộc âm thầm nuốt một ngụm máu tươi, chậm rãi mở miệng nói: "Chính là tìm được sư phụ của Hiên Viên Diễm trong vòng nửa tháng." 

-- Tìm sư phụ của Diễm trong vòng nửa tháng? Sư phụ của Diễm vừa là lão Bang chủ trong Cái Bang, vừa là Thiên Cơ lão nhân tính cách giống trẻ con, thích hóa trang thành đủ loại người, suốt ngày chạy đi dạo chơi tứ quốc, biến lãnh thổ bát ngát của tứ quốc trở thành một cung điện để ông chơi đùa. Trừ khi Thiên Cơ lão nhân chủ động xuất hiện, nếu không đừng nói là các Trưởng lão và đệ tử Cái Bang, ngay cả bản thân Diễm cũng không biết ông ở đằng nào. Chỉ có điều... Diễm từng nói, mặc dù chàng và Thiên Cơ lão nhân gọi là thầy trò nhưng tình cảm còn hơn cả cha con. Vì vậy, chỉ cần đệ tử Cái Bang tỏa ra khắp các ngóc ngách của tứ quốc, để lại ám hiệu liên lạc mà người ngoài không thể nào nhìn hiểu, chỉ có nhân tài trong Cái Bang mới có thể đọc được -- Diễm bị trọng thương, cần Thiên Cơ lão nhân hiện thân gấp, chạy tới Vô Danh sơn trang ở Tây Thần quốc. Như vậy, nhất định Thiên Cơ lão nhân có thể thấy ám hiệu, mà lấy năng lực của Thiên cơ lão nhân, dù cho hiện tại ông không ở Tây Thần quốc  thì cũng sẽ chạy đến Vô Danh sơn trang trong vòng nửa tháng. 

Nghe được lời người Ma tộc, bàn tay đang nắm lại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng hơi thả lỏng, nói: "Việc thứ nhất không thành vấn đề. Còn việc thứ hai là gì?" 

"Việc thứ hai..." Người đó lặng lẽ điều khí, kiềm chế khí huyết sôi trào mãnh liệt vì bị thương rồi mới mở miệng trả lời: "Trong khoảng thời gian này, đột phá linh lực của ngươi đến cực hạn!" 

-- Cái gì? 

Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt cứng ngắc, bàn tay vốn hơi thả lỏng lại nắm chặt lần nữa, mắt ngọc hết sức khổ sở nhìn làn khói đen lơ lửng giữa không trung. 

"Chỉ cần ngươi có thể đột phá linh lực đến cực hạn trong vòng nửa tháng, cộng thêm khả năng của sư phụ Hiên Viên Diễm liền có thể cứu sống Hiên Viên Diễm!" 

Coi như không phải vì cứu Hiên Viêm Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng rất muốn đột phá linh lực đến cực hạn, dù sao sau này... nàng còn phải đối đầu với cả Linh Cung. Nếu đột phá linh lực đến cực hạn, đương nhiên đối với nàng là trăm lợi không chút hại. Nhưng mà, không phải nàng muốn đột phá là có thể đột phá đâu. Cho nên -- 

Hàm răng Thượng Quan Ngưng Nguyệt run rẩy cắn môi, mười móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, nói: "Ngài có thể nói cho ta biết phải đột phá linh lực trong nửa tháng bằng cách nào?" 

"Vấn đề này, trên đời không ai có thể trả lời ngươi được. Bởi vì trong Linh Cung, bao gồm cả Thánh đế cũng chưa từng đột phá thành công linh lực đến cực hạn. Mà theo ta quan sát, ngươi là người duy nhất có thể đột phá linh lực đến cực hạn trong Linh Cung từ xưa tới nay. Linh lực trong cơ thể ngươi có Huyết Phách thần châu giúp đỡ nên đang đột phá từng chút từng chút, nhưng..." Trong nháy mắt, dường như giọng nói của người Ma tộc già đi rất nhiều: "Rốt cuộc khi nào mới đột phá đến cực hạn cũng là điều không thể nào đoán trước được. Có lẽ là một năm, có lẽ là ba năm, hoặc hơn nữa là mười năm. Cho nên... đây còn phải xem vận may của Hiên Viêm Diễm nữa. Nếu trong vòng nửa tháng, ngươi không thể đột phá linh lực tới cực hạn, Hiên Viên Diễm hẳn phải chết không nghi ngờ. Ngược lại, nếu ngươi đạt được kì tích, Hiên Viên Diễm sẽ được cứu!" 

Còn có một câu người đó không nói thẳng ra mà để lại trong lòng, đó là -- Diễm nhi không chỉ được cứu, đến lúc đó còn có một thứ sức mạnh cường đại vô địch đủ để kinh thiên địa, khiếp quỷ thần! 

Lời người Ma tộc vừa dứt, thần trí của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rối tung. Đương nhiên nàng hy vọng cứu sống Diễm, nhưng nàng cũng không biết đột phá linh lực đến cực hạn trong vòng nửa tháng bằng cách nào, nàng... 

Nhìn gương mặt ưu thương của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà kì thực người Ma tộc cũng chẳng khác gì. Chỉ có điều hiện tại hắn vẫn duy trì trạng thái khói đen, cho nên không ai có thể nhìn khuôn mặt chứa đầy ưu thương của hắn. 

Người Ma tộc thần bí lơ lửng giữa không trung chợt bay tới trước mặt Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn, che giấu cảm xúc đau buồn rồi nói: "Tiêu thái tử, giải trận Thiên La Địa Võng đi!" 

Nghe được lời người đó, hai tay Tiêu Hàn lập tức úp uống mặt đất, thu tám mươi mốt mộc bài tạo thành hình Cửu Cung cùng mộc bài bảy màu bên cạnh Cửu Cung vào trong tay áo màu lam. 

Trận Thiên La Địa Võng được giải, hào quang rực rỡ biến mất ngay tức khắc. Giọng nói của người Ma tộc lại vang lên theo gió đêm: "Dạ thái tử, ngươi có thể đi rồi!" 

Nghe được lời "đuổi khéo" dù lạnh nhạt mà cực kì uy nghiêm, Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong vuốt chóp mũi, không hề đáp lại, chỉ là... mũi chân dùng sức nhún, bóng dáng màu lục nhảy lên không trung, biến mấy trong tầm mắt người Ma tộc. 

Tiêu Hàn cho rằng người Ma tộc đuổi Dạ Dật Phong đi rồi, kế tiếp sẽ lên tiếng đuổi mình đi, vì vậy... không đợi người đó chủ động mở miệng đuổi mình, hắn hết sức thức thời ôm quyền với người Ma tộc, mở miệng nói: "Tại hạ cũng cáo từ!" 

Chỉ là --

Ngay lúc mũi chân Tiêu Hàn hơi nhún, chuẩn bị thi triển khinh công rút lui, câu nói mà người Ma tộc nói ra không giống trong lòng Tiêu Hàn suy nghĩ: "Tiêu thái tử xin dừng bước!" 

Tiêu Hàn đang kiễng chân, chợt lại đáp bằng xuống mặt đất. Ánh mắt hắn nhìn người Ma tộc thần bí lại lộ ra nghi ngờ không rõ. 

"Ma Quân muốn máu tươi trong cơ thể ngươi và Tư Đồ Kiệt bởi vì hai ngươi đều sinh ra vào giờ Dần tháng Dần năm Dần, hơn nữa đều là người trong hoàng thất. Vì vậy, máu của ngươi và Tư Đồ Kiệt phù hợp để Ma Quân tu luyện một loại tà công trở thành ma! Mà Ma Quân muốn các ngươi thành kính dâng máu là vì..." Người đó ho một tiếng rồi tiếp tục nói: (d/đ LQĐ) "Nếu các ngươi thành kính dâng máu, lúc hắn tu luyện tà công thành ma sẽ không đau đớn chút nào. Nhưng chuyện này không chứng tỏ nếu các ngươi không thành kính dâng máu thì máu của các ngươi vô dụng đối với hắn. Nếu hắn giết chết ngươi rồi uống máu của các ngươi vẫn có thể tu luyện tà công thành ma, chỉ có điều khiến mình thêm đau đớn dữ dội hơn và kéo dài thời gian tu luyện mà thôi." 

Nghe được lời người Ma tộc, bây giờ Tiêu Hàn mới hiểu tại sao Ma Quân muốn máu của mình, hơn nữa lại muốn hắn thành kính dâng lên. Chỉ là... người Ma tộc thần bí tại sao lại nói với hắn điều này đây? 

Trong lúc Tiêu Hàn thầm nghĩ trong lòng, người đó vẫn nói tiếp: "Công lực của ta cao hơn Ma Quân, nhưng hiện tại hắn đã có máu của Tư Đồ Kiệt, tu luyện được một nửa tà công rồi. Cho nên hôm nay ta chỉ có thể đánh ngang tay với Ma Quân, mà sự xuất hiện của ta chỉ sợ sẽ làm hắn..." 

"Không nhẫn nại chờ đợi ngươi thành kính dâng máu nữa, mà ta hiểu tính Ma Quân, đợi hắn lành thương ta gây ra tối nay, nhất định sẽ giết chết ngươi rồi cam nguuyện chịu đau đớn dữ dội hơn để hoàn thành tu luyện tà công hóa ma. Một khi Ma Quân luyện thành tà công hóa ma, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên..."

Tiêu Hàn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người Ma tộc, đợi người đó nói tiếp, bởi vì hắn biết rõ, người này nói nhiều với hắn như vậy nhất định có dụng ý! (

"Trước mắt, chuyện ngươi cần làm đầu tiên là trợ giúp Ngưng Nguyệt đưa Hiên Viên Diễm về sơn trang. Hôm nay mặc dù ta cũng bị Ma Quân gây thương tích, nhưng đợi ta chữa hết thương thế rồi sẽ âm thầm canh giữ bên ngoài sơn trang của Hiên Viên Diễm, bảo vệ an toàn cho các ngươi. Thế nên sau khi đưa Hiên Viên Diễm về sơn trang, ngươi phải ở lại đó mấy ngày, tạm thời không rời khỏi sơn trang để tránh bị Ma Quân hạ độc thủ." 

Người đó dứt lời, Tiêu Hàn mới lên tiếng: "Ta không thể ở lại sơn trang quá lâu. Tư Đồ Kiệt đã tuyên chiến với Bắc Dực, ta phải về nước trấn thủ. Nếu không, e là đại quân của Bắc Dực không phải đối thủ của Tư Đồ Kiệt xảo trá, nhất định sẽ thương vong thê thảm." 

"Thương thế của Ma Quân sẽ khỏi hẳn trong tối đa năm ngày. Nếu không có ta âm thầm bảo vệ ngươi... sớm muộn ngươi sẽ bị Ma Quân lấy mạng, làm sao có cơ hội về trấn giữ nữa? Cho nên, ngươi nên ở lại,  tĩnh tâm trong sơn trang, chỉ cần..." Làn khói đen khẽ chuyển động. Ẩn trong đôi mắt người đó nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt bất động tại chỗ và Hiên Viên Diễm đang hôn mê, đưa giọng nói u uẩn vào tai Tiêu Hàn: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể đột phá linh lực đến cực hạn trong nửa tháng để cứu sống Hiên Viên Diễm. Đến lúc đó... nhất định bọn họ có thể tiêu diệt Ma Quân. Trái lại, một khi Ma Quân đã luyện thành tà công, nhất định hắn sẽ giúp Tư Đồ Kiệt diệt ba quốc gia còn lại, sau đó sẽ mượn lực lượng đại quân của Tư Đồ Kiệt để đối phó kẻ địch của mình!" 

Người Ma tộc chậm rãi nói xong, liên tục thở dài bất đắc dĩ -- Nếu hắn cũng tu luyện tà công hóa mình thành ma, dĩ nhiên có thể đối phó được Ma Quân, nhưng cũng sẽ trở thành ma chân chính, thích lấy giết chóc làm thú vui. Hắn không thể để mình thành ma quỷ chỉ biết lấy giết chóc làm thú vui! Hơn nữa, lấy quan hệ đặc biệt giữa hắn và Ma Quân, hắn thật sự không nỡ chính tay giết Ma Quân. Cho nên... nếu Ma Quân thật sự  thành ma tạo sát nghiệt, chỉ hy vọng Nguyệt nhi có thể cứu sống Diễm, sau đó sử dụng sức mạnh của mình đi tiêu diệt Ma Quân!  (d/đ LQĐ)

Người Ma tộc thần bí vừa dứt lời, bóng dáng màu lam của Tiêu Hàn nhanh chóng vọt đi -- Hắn đến bên Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi ôm Hiên Viên Diễm đang hôn mê, nhìn nàng và nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chúng ta đi thôi!" 

Nàng không nói gì, im lặng nhìn Hiên Viên Diễm bị Tiêu Hàn ôm lấy rồi lẳng lặng nhìn Tiêu Hàn, sau đó cất bước dẫn đường. 

Đôi mắt Tiêu Hàn che giấu một tia tình cảm phức tạp, nhìn theo bóng lưng màu tím tiêu điều của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi cúi đầu đi sau nàng. 

Đợi sau khi ba người họ chậm chạp biến mất khỏi hồ Trúc Lâm -- 

Làn khói đen hóa thành nguyên hình rơi xuống đất, hóa thành hình người. Đó là một ông lão khoảng trăm tuổi, mặc một bộ quần áo rách nát, đầu đội nón lá cũng rách nát, chòm râu cùng đầu tóc đều bạc phơ. 

"Phốc --" Cùng lúc đó, ông lão không kiềm chế được, phun ra một miệng lớn máu tươi, thân thể té ngửa ra sau. Trong khi ông lão giao chiến với Ma Quân đã bị trọng thương, hơn nữa còn giúp Hiên Viên Diễm duy trì hơi thở kéo dài tính mạng trong nửa tháng, thế nên ông mới bị thương quá nặng, sức lực cạn kiệt. 

Mà trong phút chốc ông lão sắp ngã xuống đất -- 

Một âm thanh bỗng vang lên, một làn khói đen phi thân tới, xuất hiện sau lưng ông lão rồi nhanh như chớp hóa thành một người áo xanh đỡ sau lưng ông lão.  Người áo xanh lo lắng hỏi: "Đế chủ, người vẫn ổn chứ?" 

Dưới ánh trăng bàng bạc bao phủ, khuôn mặt người áo xanh lộ rõ ra, hắn... là Võ học thông?
Bình Luận (0)
Comment