Đặc Công Tà Phi

Chương 239.2

Tổng hộ pháp nhìn thấy hắc đồ (hoa văn màu đen) của thiết bài trong tay bắt đầu chuyển động, biết Ma Đế đã sử dụng ma lực để chữa thương cho Hiên Viên Diễm, đây là thời điểm không có sức lực để làm tổn thương kẻ địch. 

"Vào trang!" Cánh tay Tổng hộ pháp giơ cao, ban ra một mệnh lệnh lạnh lùng tàn độc. Dựa theo thiết bài giống như thanh sắt nhỏ dẫn dắt (*), hắn dẫn chín mươi chín Hộ pháp còn lại xông về phía phòng Nam viện trong Vô Danh sơn trang. Trong nháy mắt, vách tường phía đông Nam viện bị trăm tên Hộ pháp của Quỷ Chú môn cùng nhau vung một chưởng phong mạnh mẽ làm nổ ra một lỗ hổng lớn. Đồng thời, bóng dáng bọn chúng như những tia chớp màu đen, lần lượt xông vào trong viện. 

(*) Đại loại như cái la bàn ấy. 

Tựa như không nghe thấy âm thanh nổ mạnh của vách tường phía đông, tựa như không nhìn thấy trăm tên hắc y đeo mặt nạ đỏ màu máu tràn vào như thủy triều trên đê vỡ, vung thanh đao sắc bén xông vào, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếu tựa phi tiếu, ngón trỏ và ngón cái tay phải bốc lên một nắm hạt dưa, ngửi ngửi mùi thơm của nó. Tiếp đó, cổ tay phải của nàng nâng lên, hàm răng cắn nát vỏ hạt dưa, ăn lấy nhân bên trong rồi lại để vỏ hạt dưa xuống mặt bàn. Đối với các Hộ pháp phá tường xông vào, nàng không cho bất cứ chỉ thị nào, cho nên tứ đại Trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc và Ảo Ảnh cung Ngân Lang, Thanh Báo cũng sẽ không lộn xộn. Con ngươi bọn họ cứ bình tĩnh nhìn địch nhan ở phía đối diện. Loại ánh mắt tĩnh lặng át sóng nước, thái độ tỉnh táo mặt không đổi sắc này giống như người xông vào phòng không phải kẻ địch, mà là những con khỉ hoang sau núi sa chân vào bẫy của thở săn, lành ít dữ nhiều. 

Tứ đại trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc và Ngân Lang, Thanh Báo đứng yên lặng bất động, các Hộ pháp cũng không lập tức bắt đầu chém giết, hai mắt bọn họ đều đồng loạt nhìn Tổng hộ pháp dẫn đầu. Mà tầm mắt Tổng hộ pháp luôn nhìn thiết bài trong lòng bàn tay. Hoa văn màu đen trên thiết bài màu đen chợt bay đến giữa không trung hóa thành một làn khói đen rồi bay nhanh đến sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại hóa thành màu đen đặc như mực nước rơi xuống mặt đất sau lưng nàng. Tổng hộ pháp ném thiết bài đi, ngón tay chỉ sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Mọi người hành động, mục tiêu ở dưới lòng đất!"  

Nghe được mục tiêu muốn lấy mạng đang ở phía dưới hoa văn hóa thành mực nước phía sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh đao trong tay các Hộ pháp bỗng đồng loạt giơ cao. Khi các Hộ pháp chuẩn bị vọt tới sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dùng đao trong tay chém nát mặt đất sau lưng nàng để lấy mạng Hiên Viên Diễm và Thiên Cơ lão nhân -- Nàng vẫn cúi đầu như cũ, đưa giọng nói dễ nghe như đường mật vào lỗ tai các Hộ pháp: "Ta nói các vị này, các ngươi tới giết người, không phải tới chém tường. Cho nên, trước khi các ngươi giết người có thể thương cảm cho bức tường bất hạnh sau lưng các ngươi của chúng ta..." Mỗi tiếng phát ra là thêm một phần ngọt ngào: "Sửa chữa lại bức tường vô tội bị các ngươi phá hư không?" 

Trăm tên Hộ pháp đương nhiên cũng không đáp lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bóng dáng của họ nhanh chóng lóe lên, hai mắt giống dã thú khát máu, vung cao đao điên cuồng xông về phía sau lưng nàng. 

Thấy ngón trỏ tay phải của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhích lên, bốn Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo nhận lệnh, bóng dáng vọt lên, rút nhuyễn kiếm đeo bên hông ra, đâm về phía các Hộ pháp, ngăn cản bọn chúng đến phía sau chủ tử. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Tiêu Hàn ngồi đối diện: "Hiện tại gia chủ gặp nạn, người làm khách này lại nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao?" 

-- Gia chủ gặp nạn? Ngươi có thể đừng mở mắt nói láo được không? Nhìn chút xem vị gia chủ này bình tĩnh ăn hạt dưa, rốt cuộc là gặp nạn chỗ nào? 

Tiêu Hàn nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng không nhịn được mà co rút mãnh liệt, mặc dù im lặng nhìn nàng, nhưng ngay sau đó, bóng dáng xanh lam nhanh chóng lóe lên, gia nhập vòng chiến kịch liệt. 

Ngay cả khi các Hộ pháp chiếm số đông, hơn nữa đều là người tàn nhẫn, nhưng bốn Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh Báo không ngồi không, còn có Tiêu Hàn trợ trận, dù bảy địch trăm vẫn không rơi vào thế hạ phong. 

Mà trong lúc hai phe đang đánh nhau "khí thế ngất trời", đằng đắng sát khí -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn bình thản... cắn hạt dưa. Khi vừa ngẩng đầu, mắt ngọc không chút để ý nhìn cảnh tượng sát khí bay đầy phòng ở trước mặt, khuôn mặt của nàng giống như... thưởng thức hình ảnh tân lang và tân nương mặc hỉ phục, đang hạnh phúc nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, tam lạy tân khách, phu thê giao bái ấy. Nàng cũng muốn tham chiến, nhưng nàng chưa ăn no nên không đủ sức tham chiến, cho nên trước tiên ăn no đã, sau đó sức lực dồi dào mới đi tham chiến. Hơn nữa... bốn Trưởng lão và Ngân Lang, Thanh báo hoạt động gân cốt nhiều một chút không xấu. Phải biết nếu gân cốt thường lười vận động thì sẽ chậm chạp, không linh hoạt nữa. 

Ánh đao ảnh kiếm lạnh lùng lóe lên. 

Ánh sáng trắng của lưỡi đao và mũi kiếm đánh vào nhau trên không trung, tấu lên khúc nhạc trong trẻo "keng keng keng", cũng là bản thông báo tử vong... 

Qua thời gian nửa ly trà -- 

Tiêu Hàn, bốn Trưởng lão, Ngân Lang, Thanh Báo đã giết chết hơn mười Hộ pháp. Nhìn thấy trên người bọn họ ít nhiều đều có vết thương, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoa tay, lúc này ống tay áo màu lục mới vung lên, một vầng sáng bảy sắc chói mắt lập tức tràn ngập cả phòng. Mặc dù nó chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng đồng thời, hai phe vốn đang chém giết kịch liệt trong phòng bị một khí lưu cực kì mạnh mẽ ngăn cách. 

Thân thể Tiêu Hàn, bốn Trưởng lão, Ngân Lang, Thanh Báo bị dòng khí lưu mạnh mẽ này kéo về đứng sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Còn những Hộ pháp của Quỷ Chú môn thì bị kéo đứng trước mặt nàng. Tất cả Hộ pháp đều trố mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi than -- Trời ạ! Uy lực của hào quang bảy sắc không phải quá kinh khủng chứ? HNTB@dđLQĐ

Thầm nhủ xong, hai mắt bọn chúng lại nhìn chằm chằm phía sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trước đó bọn chúng đã biết rõ mình không phải là đối thủ của nàng, cho nên đã đến rồi thì không có nghỉ tới toàn mạng rút lui. Vì vậy, bọn chúng đang âm thầm suy nghĩ xem làm sao thánh khỏi công kích của hào quang bảy màu và ngăn cản của thuộc hạ của nàng, khiến người bên trong... thuận lợi xông vào thạch thất dưới đất đánh một chưởng vào Hiên Viên Diễm để đưa Ma Đế và Hiên Viên Diễm xuống hoàng tuyền. Như vậy cái chết hôm nay của trăm người bọn chúng còn có chút giá trị. 

Thấy tầm mắt của trăm Hộ pháp khóa chặt mặt đất phía sau mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống ghế, ngón tay trắng nõn vén lọn tóc bên tai, nở nụ cười hỏi: "Mặt đất lạnh lẽo của Vô Danh sơn trang đẹp đến thế sao? Đẹp mắt đến nỗi khiến các ngươi... không dời được mắt sao?" 

Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt châm biếm, đôi mắt các Hộ pháp dời đến khuôn mặt nàng, ngay cả khi biết nàng cười càng tươi, càng động lòng người thì thủ đoạn đối địch... càng tàn nhẫn vô tình nhưng trong lòng của các Hộ pháp vẫn không thể không thừa nhận nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến độc nhất vô nhị trên trời dưới đất! 

Thấy hai mắt Hộ pháp cuối cùng cũng "chịu" dời khỏi mặt đất, dời đến khuôn mặt mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười càng tươi, môi anh đào cong lên hỏi: "Chắc hẳn các ngươi cũng cảm thấy nhìn gương mặt nhỏ nhắn của ta so với nhìn mặt đất lạnh lẽo... vui mắt vui tai hơn chứ?" 

Đối với câu hỏi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không một Hộ pháp nào trả lời, nhưng trong lòng bọn họ không thể tự chủ đáp -- Đúng vậy! 

"Lúc con người còn sống, cảnh vui mắt vui tai thực sự nhìn một lần là đủ rồi! Hôm nay cảnh vui tai vui mắt thực sự, ta đã ban cho các ngươi rồi, ta nghĩ các ngươi nên vui vẻ..." Nàng lười biếng cuốt mười ngón tay, môi đỏ phát ra âm thanh dịu dàng hơn gió xuân: "Để ta móc đôi mắt và trái tim, tránh cho chúng bị những thứ phàm tục khác làm bẩn chứ nhỉ?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, còn chưa đợi các Hộ pháp phản ứng lại thì tay phải của nàng bỗng hơi giơ lên, lấy tốc độ quỷ dị không bắt kịp bay về phía Tổng hộ pháp. 

"A a a a a --" 

Tiếng kêu cực kì thảm thiết vang lên, gương mặt vốn đeo mặt nạ dữ tợn cửa Tổng hộ pháp bị uy lực của hào quang bảy sắc làm biến mất. 

"Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta --"  

Tổng hộ pháp ném đao đi, hai tay bưng kín đôi mắt mình. Một giọt, hai giọt, ba giọt, vô số giọt máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay Tổng hộ pháp. Trong nháy mắt, đôi tay của hắn bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ. Máu tươi hội tụ thành dòng suối chảy theo cánh tay hắn xuống chân, tạo thành vũng máu. Mà bên cạnh vũng máu đó là một đôi mắt đầy máu "yên nghỉ". 

"Ngoan, đừng la hét, lập tức không đau!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng "an ủi", đồng thời nâng tay phải lên, hào quang bảy sắc lại bay về phía Tổng hộ pháp. 

Rầm -- 

Quả nhiên Tổng hộ pháp không kêu thảm thiết, cũng không thấy đau đớn nữa. Bởi vì thân thể hắn đã ngã xuống đất, trên ngực lộ rõ một lỗ hỏng, trái tim đầy máu bên trong lăn ra gần đôi mắt. 

Cái gọi là chết không nhắm mắt thực sự, nhìn Tổng hộ pháp ngã xuống đất liền mất mạng thì lập tức có thể hiểu thấu đáo rồi. Mặc dù hắn đã chết nhưng hốc mắt lại mở thật to, không nhắm được, bởi vì con ngươi đã thoát khỏi hốc mắt, không còn nữa! 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp tục vuốt ve mười ngón tay, đôi mắt ma tính giống như thiên thần trên cao cúi nhìn con kiến hôi nhỏ bé mà nhìn Tổng hộ pháp, chậm rãi nói: "Đường đi hoàng tuyền, dễ đi lắm!" 

"Khục --" 

Nhìn thấy Tổng hộ pháp võ công cao cường nhất trong bọn chúng chỉ dưới bàn tay phải của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nâng liền không có chút phản kháng đã toi mạng, vả lại tình trạng lúc chết thê thảm không nỡ nhìn như vậy, những Hộ pháp còn lại giật mình sợ hãi, thân thể cứng ngắc tại chỗ. Trong lòng bọn chúng bỗng sinh ra một loại kích động muốn cắt đầu, tự mình tiễn mình xuống hoàng tuyền. 

Năm ngón tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt gõ có tiết tấu trên mặt bàn, khẽ phổ một khúc đòi mạng, mắt lướt qua lướt lại ở tim của các Hộ pháp, lười biếng hỏi: "Kế tiếp nên moi tim và mắt ai trước đây?" 

Không ai đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cả đám Hộ pháp đã sợ đến mềm chân, tất cả đều ngã ngồi trên mặt đất rồi. Giờ phút này, tất cả các Hộ pháp còn sống thật sự chỉ muốn vung đao cắt cổ cho mình một sự giải thoát để trốn tránh cái chết đau đớn do bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt móc mắt moi tim. Nhưng mà đừng nói sức để vung đao cắt cổ, lúc này ngay cả sức lực để cầm cán đao cũng không còn chút nào rồi. Thanh đao vốn được bọn chúng nắm chắc trong tay trong lúc ngã xuống đã rời khỏi tay. 

"Moi từng cái từng cái vô cùng phiền toái, huống chi ta mới vừa ăn no, không nên vận động quá nhiều. Không bằng các ngươi khéo hiểu lòng người một chút, tự moi tim móc mắt đi được không? Nhớ, trước tiên móc mắt, sau đó mới moi tim nha, nếu không..." Nàng "kiễn nhẫn" nhắc nhở: "Nếu các ngươi moi tim trước thì không có cơ hội móc mắt, đến lúc đó còn cần ta cực khổ động thủ móc mắt các ngươi." 

Đám Hộ pháp đã sợ đến sức cầm cán đao cũng mất, nào có thể móc mắt và moi tim của mình nữa? Cho dù bọn chúng còn sức, bọn chúng cũng thật sự không thể móc mắt moi tim của chính mình, chỉ có thể lựa chọn vung đao cắt cổ tự sát thôi. 

Kẻ muốn lấy mạng Hiên Viên Diễm, làm sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể mở lòng từ bi bỏ qua để cho hắn chết nhẹ nhõm thoải mái được? Vì vậy -- Nàng hơi nghiêng đầu, giọng nói giày vò tàn tạ linh hồn phát ra đều đều: "Tại sao còn chưa động thủ? Cẳng lẽ lo lắng sau khi chết không có ai mai táng tim và mắt của các ngươi? Yên tâm đi, ta đã tìm kĩ cho các ngươi một chỗ mai táng rất thoải mái ấm áp, đó chính là trong bụng Ngốc Bảo và Cầu Cầu của ta!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Ngốc Bảo và Cầu Cầu nằm hai bên cửa đang xem "tuồng" đặc sắc không biết từ khi nào, nhất thời choáng váng, cái đuôi co quắp lại. 

-- Con tim ác độc và con mắt bẩn thỉu đầy máu kia, bọn nó chả thèm ăn. Chỉ là, nếu Nguyệt chủ tử thực sự muốn chúng nó ăn, bọn nó xui xẻo bất hạnh, không có việc gì chạy tới xem náo nhiệt cũng chỉ có thể khổ sở ăn. Sau đó... sau đó, tuân lệnh chủ tử ăn xong, nhanh chóng tìm một nơi để nôn ra tất cả các loại đồ ghê tởm vừa ăn ra! 

Mặc dù trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng bóng dáng bọn nó lại nhảy vào trong phòng nhanh như tia chớp. Một đôi cánh vắt chéo sau lưng đứng bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một thân thể mũm mĩm  nằm bên chân phải nàng, đôi mắt hung dữ nhìn Hộ pháp Quỷ Chú môn ở phía đối diện. HNTB@dđLQĐ

Đối với biểu hiện ngoan ngoãn phối hợp của Ngốc Bảo và Cầu Cầu, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lộ ra tia hài lòng. Ngay sau đó, ánh mắt của nàng lại chạy trên người của các Hộ pháp, dịu dàng nói: "Các ngươi còn chưa động thủ? Chẳng lẽ bất mãn với việc an táng đôi mắt và trái tim của mình ở trong bụng Ngốc Bảo và Cầu Cầu? Chẳng lẽ các ngươi thích an táng ở trong bụng rắn hơn? Nếu thật sự là thế, phiền mở miệng nói ta biết một tiếng! Đối với tâm nguyện của người sắ chết, từ trước đến giờ ta đều không đành lòng cự tuyệt. Nếu các ngươi..." Nàng mệt mỏi duỗi lưng, nghiêng đầu cười nói: "Thật sự thích táng thân trong bụng rắn, nghe nói dãy núi phía sau Vô Danh sơn trang có không ít rắn độc ẩn hiện. Công phu bắt rắn của Ngốc Bảo rất tốt, tin tưởng không quá thời gian một ly trà đã có thể mang tới hàng vạn rắn độc để nuốt máu ăn tim, nhai thi thể của các ngươi rồi!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hộ pháp vẫn không đáp lại, nhưng gió trong phòng dường như cho nàng câu trả lời "Không phải". 

Gió đêm vốn hiền hòa, đột nhiên trở nên giận dữ, làm các Hộ pháp ngồi trên đất lăn trái ngã phải, cũng khiến Tiêu Hàn, bốn Trưởng lão, Thanh Báo và Ngân Lang đã xuất toàn bộ nội lực ổn định thân để nhưng vẫn bị quật ngã. Ngay cả thân thể Ngốc Bảo vừa dày vừa nặng cũng không chịu được gió mạnh, bị gió thổi làm hoa mắt, thân thể dày cộm khổng lồ không thể khống chế, lắc bên này bên kia. Về phần Cầu Cầu đã dùng hai móng vuốt nhỏ ôm chặt đùi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng thân thể mập phì của nó vẫn như diều đứt dây, bay qua trái qua phải. Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế phải dùng tất cả linh lực mới không bị gió lốc thổi bay. 

Gió lốc tới nhanh, đi cũng nhanh. Nếu dùng giây để tính thì chỉ nhiều nhất mười giây, gió lốc bất ngờ đã khôi phục trạng thái gió nhẹ. 

Chỉ là -- 

Trong nháy mắt gió lốc tan đi, một màn vô cùng kinh người đã xảy ra. Tất cả các Hộ pháp của Quỷ Chú môn đã biến mất, thay thế các Hộ pháp hiện trong tầm mất mọi người lại là... 

"Hít!" 

Tất cả mọi người và thú trong phòng, gồm cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn một màn trước mắt đồng loạt hít một hơi khí lạnh. HNTB@dđLQĐ

Lúc này -- 

Sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cơ quan cửa thạch thất khởi động, mặt đất hiện ra một hình tròn như miệng giếng. Thiên Cơ lão nhân ôm Hiên Viên Diễm nhảy ra ngoài. Thiên Cơ lão nhân đã chữa khỏi thương thế cho Hiên Viên Diễm. Hắn đang hấp thu năng lượng cường đại của ma châu, nhiều nhất nửa canh giờ, sau khi đã hấp thu toàn bộ năng lượng ma châu sẽ bình yên vô sự tỉnh lại. 

Thiên Cơ lão nhân vừa định nói cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết tin tốt này, nhìn thấy một màn kinh người trước mặt nàng... Ông bị dọa, hét to lên: "Ôi trời ơi! Lão già ta vừa cứu mạng Diễm tiểu tử về nhân gian, Nguyệt hài tử lại muốn mưu sát Diễm tiểu tử, đuổi mạng hắn về địa ngục hả?" 

"Ta vẫn nên mau chóng mang Diễm tiểu tử trốn vào trong thạch thất thôi!" HNTB@dđLQĐ

Ngoài miệng nói muốn trốn vào trong thạch thất, chỉ là chân đã giẫm bậc thang bên trong động, lộ nửa người ra ngoài động, hai mắt cảnh giác nhìn một màn kinh người, khóe miệng mãnh liệt co rút, nhắc nhở Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Ta nói Nguyệt hài tử nghịch ngợm, con không thể đuổi những người này đi đi, phải hù chết người à? Còn không nhanh bảo bọn họ rời đi, nếu không... chúng ta phải chết chung  (**) rồi!" 

(**) Nguyên văn: Chết bỏ mẹ (:v)
Bình Luận (0)
Comment