Đặc Công Tà Phi

Chương 254

Cái khăn lụa kia dùng để làm nhục Dạ Dật Phong, giờ nó làm tròn nhiệm vụ rồi nên chẳng còn tác dụng với nàng, vì vậy trước khi đến đây nàng cảm thấy nhét khăn lụa đó trong áo là một gánh nặng, định ném đi. Kết quả, Diễm nhanh tay lẹ mắt đoạt đi, nói tuy khăn này có thể tìm thấy ở khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng do nàng thêu nên là bảo bối vô giá. Nói xong, Diễm thận trọng cất nó vào tay áo, nhìn môi nàng hơi giật giật. Được rồi, nó đã là bảo bối của Diễm thì nàng cũng không đành lòng làm dơ nó, cho nên...  Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng khoanh tay, nghiêng đầu, ánh mắt xấu xa quét trên người Tiêu Hàn một lượt. 

Hiên Viên Diễm thôi móc khăn ra, nghi hoặc nhìn nàng. 

-- Nguyệt nhi của hắn "tập trung tinh thần" quan sát Tiêu Hàn làm gì? Chẳng lẽ nàng... muốn mượn khăn tay của hắn? Khụ khụ, Tiêu Hàn là đấng mày râu, sao trên người có thể mang theo khăn tay nữ nhi thích dùng được? 

Tiêu Hàn bị ánh mắt của nàng làm rợn tóc gáy, lui về phía sau hai bước, phòng thủ nhìn nàng. 

-- Nữ nhân này... nàng muốn làm gì? Tay nàng dính nước lê không liên quan đến mình, chỉ là kiệt tác của bản thân nàng. Tay dơ thì lấy khăn ra lau đi, nhìn mình như vậy làm gì? Chẳng lẽ nàng quên mang khăn tay nên định mượn mình? Hắn đường đường là nam tử hán, lấy đâu ra khăn lụa trên người đây? 

"Này, trên người ta không có khăn lụa. Nếu ngươi cũng không mang, muốn tìm thứ gì để lau tay..." Tiêu Hàn lùi về phía sau một bước dài, khóe miệng mãnh liệt co rút: "Ngươi tùy tiện hái một lá sen trong hồ rồi lau là được, hoặc trực tiếp dùng nước hồ rửa tay." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ép lại gần Tiêu Hàn, cười đến yêu dị: "Lúc có thể lười tuyệt đối không thể để chân mỏi. Bờ hồ quá xa, không muốn làm phiền hai chân ta, cho nên..." 

-- Bờ hồ gần ngay trước mắt cũng gọi là xa? Vậy ngươi chạy từ Tụ Tiên trà lâu đến đây mới gọi là gần sao? 

Tiêu Hàn ngổn ngang trong gió, còn chưa kịp thốt thành lời thì cơ mặt hắn co giật mạnh, miệng há to có thể nuốt được một quả trứng ngỗng, khó tin nhìn tay nàng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất tự nhiên kéo vạt áo của hắn, chậm rãi lau tay. Cằm hắn sắp trật khớp, con ngươi cũng suýt rơi khỏi hốc mắt. HNTB.dđLQĐ

-- Có nhầm hay không? Nữ nhân này... lại biến áo hắn trở thành khăn lau tay? 

Nàng lau sạch hai tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn hóa đá tại chỗ, sau đó dời bước đến trước mặt Bắc trưởng lão. Che môi ngáp một hơi, nàng dịu dàng gọi: "Bắc trưởng lão!" 

Bắc trưởng lão lập tức đứng lên, cực kì cung kính đáp lời: "Có thuộc hạ!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ sau lưng Tiêu Hàn: "Hình như Thái tử Bắc Dực bị trật khớp cằm, người giúp hắn bẻ khớp cằm về vị trí cũ đi!" 

Bắc trưởng lão cười "phì phì" rồi bước về phía Tiêu Hàn. Đến trước mặt hắn, ông nâng tay phải lên, định bẻ lại cằm cho hắn thì Tiêu Hàn đã giơ tay lên trước, đẩy đẩy hàm gần như trật khớp, tự mình động thủ khép miệng lại. Ngay sau đó, Tiêu Hàn nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng lạnh nhạt nói: "Lần sau trước khi xuất môn nhớ mang mấy khăn tay, tùy lúc có thể lau tay cho vương phi của ngươi." 

Hiên Viên Diễm cong môi, trả lời: "Ta có mang nhưng ái phi của ta không thích dùng khăn tay. Nàng cảm thấy vạt áo của ngươi phù hợp để lau tay hơn, ta cũng không còn cách nào." 

-- Người này khó chịu ấy hả? Người khó chịu phải là hắn chứ? Hắn thà đưa mặt cho nàng để nàng lau nước lê lên mặt mình chứ không muốn Nguyệt nhi lau đôi tay thon ngọc lên vạt áo người này. 

Lúc này -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xếp bằng lên thảm lá sen của Bắc trưởng lão, cười nói: "Diễm, thi tôn chắc bay mệt rồi, để bọn họ nghỉ ngơi một lát nha?" Dứt lời, lòng bàn tay của nàng lóe ra linh lực bảy màu. Nàng nhả ra hai chữ "Thu gió", theo đó linh lực bảy màu mờ dần trên lòng bàn tay nàng, gió lốc cũng biến mất vô hình trong nháy mắt. 

Những tiếng "rầm" liên tiếp vang lên, vô số thi tôn nặng nề rơi xuống đất. Thi tôn không có ý thức, chỉ là con rối giết người. Mặc dù bọn chúng bị gió lốc khiến thể lực tiêu hao gần hết nhưng chỉ thị giết người trong đầu vẫn tồn tại như cũ. Vì vậy -- Thi tôn đứng lên, lại hung thần ác sát đánh về phía bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ là lần này, thi tôn đã yếu đi rất nhiều, tốc độ tấn công chậm thấy rõ so với lúc trước. 

Hiên Viên Diễm nhìn thi tôn lại đánh tới, bóng dáng màu tím xoay tròn cực nhanh, song chưởng liên tục quét qua bốn phương tám hướng, môi mỏng thốt ra một chữ: "Đống (*)!" 

[(*) Đống: đóng băng, đông lạnh.]

Vô số khối băng trong suốt, bóng loáng như mặt kính đột nhiên trồi lên mặt đất, bao bọc từng tên thi tôn trong nó. Thi tôn vẫn duy trì vẻ mặt hung thần ác sát nhưng thân thể bọn chúng không thể cử động chút nào, yên tĩnh "nghỉ ngơi" trong lồng băng như lời nàng nói. 

Ngày đưa thư mời, Hiên Viên Diễm cho chim bồ câu cất cánh liên lạc với Võ học thông, hỏi ông làm sao mới có thể tiêu diệt thi tôn cứ chết đi rồi sống lại. Theo tin tức Võ học thông truyền lại, sở dĩ thi tôn có thể sống lại là do Ma Quân tu luyện tà công tạo ra. Tình hình chia làm hai loại: loại thứ nhất -- Nếu Ma Quân mới tu luyện tà công được một nửa thì thi tôn được tạo ra có thể sổng lại mười lần, sau mười lần thì thi tôn sẽ tan thành mây khói. Dĩ nhiên, nếu chưa hết mười lần mà Ma Quân bị trọng thương thì thi tôn cũng sẽ tan thành mây khói. Loại thứ hai -- Nếu Ma Quân đã tu luyện được một nửa tà công trở lên thì thi tôn có thể sống lại trăm lần, sau trăm lần thì tan thành mây khói. Trong trường hợp này, phương pháp giải quyết nhanh nhất chính là lấy mạng Ma Quân, như vậy thi tôn sẽ chết nhanh hơn. 

Vì vậy -- Bất luận những thi tôn này thuộc về loại nào thì để tránh thi tôn mệt mỏi vì chết đi sống lại, cũng đỡ mệt cho bốn người bọn họ nhìn mỏi mắt, trực tiếp kết liễu tính mạng Ma Quân là cách nhanh gọn nhất để tiêu diệt tất cả thi tôn. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ Ma Quân, đưa giọng nói lười biếng vào lỗ tai ba người Hiên Viên Diễm: "Ta ăn quá no, không thích hợp để vận động mạnh. Con mồi Ma Quân này giao cho Diễm giải quyết nha. Về phần con mồi Tư Đồ Kiệt thì Thái tử Bắc Dực và Trưởng lão đi bắt đi." HNTB.dđLQĐ

Nàng vừa dứt lời, bóng dáng Hiên Viên Diễm và Bắc trưởng lão lập tức lao đến trước mặt Ma Quân và Tư Đồ Kiệt như mũi tên nhọn rời dây cung. 

-- Chỉ ăn một chút mà cũng no? Làm ơn, nàng muốn lười biếng thì có thể tìm một cái cớ tốt hơn không? 

Tiêu Hàn im lặng nhìn lướt qua nàng, thầm tức giận mấy câu rồi chạy đến bên cạnh Bắc trưởng lão trong nháy mắt, liên thủ với ông để đối phó Tư Đồ Kiệt. 

Bóng dáng Ma Quân lùi về phía sau năm trượng. Hắn đứng sừng sững bất khuất, ánh mắt lạnh lùng như loài ưng đi ăn đêm nhìn Hiên Viên Diễm đang đuổi theo, song chưởng vung về hai bên. Vạn chiếc lá xanh rụng khỏi cây, lấy sức mạnh cường đại dồn người vào chỗ chết phóng vèo vèo về phía Hiên Viên Diễm. 

Hiên Viên Diễm cười ma mị, khí phách toàn thân tỏa ra, ống tay áo màu tím quét ngang làm vạn chiếc lá điên cuồng phóng đến như mưa to lập tức hóa thành tro tàn rơi xuống đất. 

Một tiếng "Rầm" dữ dội, sau khi hai tay chạm mạnh, Hiên Viên Diễm và Ma Quân đồng loạt nhảy lên không trung, hai bóng người một đen một tím so chiêu làm người ta hoa mắt. HNTB.dđLQĐ

Cùng lúc đó, ở một phía khác  -- Tư Đồ Kiệt sử dụng huyết chú, những giọt máu giết người từ bay ra từ lòng bàn tay hắn nhưng không thể bắn vào cơ thể Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão, ngược lại bị lá cây do Tiêu Hàn phóng đến làm gương mặt bị cắt một vết sâu. 

Nếu bàn về đấu chính diện, Tư Đồ Kiệt vốn thua Tiêu Hàn một bậc, hiện tại Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão phối hợp tấn công trước sau làm Tư Đồ Kiệt cảm thấy cực kì đuối sức. Hắn tự biết không thể địch nổi, thân thể xoay tròn trên không trung, bắn giọt máu trong lòng bàn tay về trước ngực Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão. Lợi dụng lúc bọn họ né tránh, hắn định rút lui, trốn vào trong rừng cây.

Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật tay, giữa các ngón tay có thêm ba chiếc châm màu xanh, vàng, trắng...
Bình Luận (0)
Comment