Đặc Công Tà Phi

Chương 277

Có câu: Một viên đá làm dậy ngàn vòng sóng. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười, ném ra câu nói nặng ngàn cân, làm tâm trí binh sĩ Thương Nguyệt và Tây Thần dậy sóng. 

-- Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng... điên rồi sao? Tiêu Hàn uy hiếp hai nước quy hàng, dẫu sao cũng sử dụng mấy trăm vạn đại quân Bắc Dực, mà nàng uy hiếp tam quốc quy hàng lại lười mang theo người tới? Chẳng lẽ nàng cho rằng mình có bản lĩnh khiến trời long đất lở, tùy tiện nhích ngón út liền khiến đại quân tam quốc hài cốt không còn à? HnTb-dđLQĐ

Không sai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt quả thật có bản lĩnh này. Chỉ có điều binh sĩ Tây Thần và Thương Nguyệt chưa ai tận mắt chứng kiến bản lĩnh của nàng, nên bọn họ đương nhiên không biết. 

Dạ Dật Phong đoán Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sẽ xuất hiện, cũng biết ý đồ của bọn họ khi xuất hiện. Vì vậy, khi hai người khẽ đạp đám mây bảy màu bay từ trên trời xuống đất, trong lòng Dạ Dật Phong cảm thấy đắng chát u ám, lập tức ngửa đầu ngắm bầu trời không một gợn mây. Nàng vừa dứt lời -- Dạ Dật Phong đã tưởng tượng ra một cảnh: Tường son ngói vàng, mái hiên cong vút, rường cột chạm trổ tạo nên hoàng cung Thương Nguyệt tráng lệ khí thế biến thành hoàng cung Long Diệu. 

Đối với câu "nói giỡn" của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Tiêu Hàn sớm liệu được, đã hoàn tất các biện pháp đối phó, đáp trả bằng cách im lặng không gợn sóng. 

Phần lớn tinh binh Phi Báo vẫn kéo căng dây cung, lạnh lùng hướng mũi tên về phía thương binh của Thương Nguyệt và Tây Thần. Duy chỉ có đội  Phi Báo phía sau lưng Tiêu Hàn bỗng thả dây cung, vạn mũi tên nhọn như mưa to chợt đổ, lấy khí thế chớp giật lao nhanh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. 

Hiên Viên Diễm đảo mắt không thèm để tâm, lật bàn tay trái, vạn mũi tên như mưa rào bay vụt đến đều tách thành hai nửa. Trong giây phút đó, những tinh binh Phi Báo bắn tên bị khí lạnh thấu xương như những cây kim nhọn, rét đến mức răng hàm trên liên tục va vào răng hàm dưới. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi cánh tay Hiên Viên Diễm, đứng thẳng đối mặt Tiêu Hàn rồi nghiêng đầu, cười ngọt ngào: "Tiêu thái tử, xin hỏi động tác bắn tên tấn công vừa rồi của đại quân Bắc Dực là đang lặng lẽ bày tỏ sự chống đối hoàng triều Long Diệu sao? Nếu đúng như vậy thì đừng oán bản Vương phi..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài ngữ điệu, hai tay lởn vởn linh lực bảy màu bỗng khép lại. Một vầng hào quang như cầu vồng sặc sỡ sau mưa xông thẳng lên trời, trong tích tắc bầu trời trong xanh không gợn mây biến thành đầy mây đen như mực. Cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, mây đen chuyển động, tia chớp giáng xuống, tiếng sấm vang rền. Trong nháy mắt, vô số tia sét xuyên qua tầng mây đen dày đặc, lấy tốc độ người ta khó nắm bắt đánh xuống vô số lều trại nhuộm máu, khiến tất cả chúng biến thành tro bụi.  

Cuồng phong tan hết, mây đen tản đi, sấm sét dừng lại. Bầu trời trong xanh khôi phục như ban đầu, đám mây trắng lại lững lờ trôi. 

Trừ Dạ Dật Phong vẫn ngửa đầu, nhìn trời lặng lẽ thở dài và Tiêu Hàn lạnh mặt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chớp mắt, những binh sĩ ba nước nhìn thấy màn kinh khủng này đều rơi vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, hồn bay phách lạc. Nàng đòi sấm gọi chớp đánh nát lều của đại quân Thương Nguyệt nhưng không làm tổn thương bất kì binh sĩ nào. Nhưng màn này đã khiến binh sĩ tam quốc hiểu rõ một điều -- Đừng nói binh sĩ Thương Nguyệt và Tây Thần đã kiệt sức nên không thể phản kháng, cho dù lúc này bọn hắn dư thừa thể lực, tinh thần phấn chấn tạm thời kết đồng minh với quân Bắc Dực thì nàng vẫn lấy mạng họ dễ như trở bàn tay. Bởi vì, sức mạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt sở hữu không phải của người, mà là thần. Thử hỏi, sức mạnh một người bình thường, cho dù có cường đại hơn nữa thì làm sao có thể... hô gió dẫn mưa, đòi sấm gọi chớp? 

Không để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt ve lòng bàn tay, nhìn Tiêu Hàn, bổ sung lời nói chưa xong lúc trước: "Vậy đừng oán bản Vương phi lòng dạ độc ác, khiến mấy trăm vạn quân Bắc Dực của ngươi rơi vào cùng một dạng... kết cục bi thảm tan thành mây khói như những chiếc lều vừa rồi." 

Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Hàn chậm rãi dời lên, cuối cùng dừng lại ở đóa hoa màu đỏ đã chuyển thành hoa sen bảy sắc trên trán nàng. Thiên Cơ lão nhân đã từng nói: Đợi đến khi hình hoa sen máu trên trán nàng biến thành bảy màu, nàng sẽ sở hữu được thuật kêu gọi, thao túng sự vật. Nói cách khác: Hoa sen máu biến thành bảy màu, hiện giờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt không còn bị giới hạn chỉ có thể đòi sấm gọi chớp một lần một ngày nữa mà có thể sử dụng thuật này vô hạn. Lúc này, nếu nàng muốn lấy mạng binh sĩ Bắc Dực, đúng là chỉ là chuyện trong nháy mắt. Có điều...

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hành động bắn tên vừa rồi của Bắc Dực quả thật như ngươi nói, lặng lẽ chống cự hoàng triều Long Diệu. Mà ngươi chống cự đại quân Bắc Dực..." Tiêu Hàn vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, trả lời từng chữ từng câu: "Ngươi, e rằng chỉ có thể bất lực, không thể độc ác lấy mạng được." 

Vừa dứt lời, không để nàng kịp trả lời, Tiêu Hàn bỗng giơ tay, bàn tay phải phất lên. 

Ở những sườn núi dốc xung quanh -- Từng tốp bộ binh gần như lấp đầy sườn núi, hoặc cầm đao sắc, hoặc nắm kiếm lạnh, hoặc giơ cao thương dài, hoặc đung đưa cờ chiến của Bắc Dực quốc. Năm vạn bộ binh trong số đó hình như rất đặc biệt đối với đại quân Bắc Dực. HnTb-dđLQĐ Mặc dù bọn họ cũng mặc áo giáp bạc, nhưng áo giáp của họ nhỏ hơn hoặc lớn hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa, trong tay bọn họ không cầm binh khí, cả người không toát ra hơi thở đằng đằng sát khí, chẳng hề giống với các bộ binh Bắc Dực khác. Không giống người nhất là gương mặt năm vạn bộ binh này. Mỗi gương mặt đều sử dụng một băng gạc màu trắng thoáng khí hiệu quả rất tốt che kín mặt, làm người ta không thể nhìn thấy dung nhan người đó. 

Trong lúc Tiêu Hàn giơ tay lên, năm vạn bộ binh thần bí có hành động. Bọn họ tháo mũ an toàn dày nặng xuống, lại cởi áo giáp giày cộm nặng nề ra, cuối cùng... lại tháo sạch băng gạc, tát cả đều dùng ánh mắt thật thà chất phác hoặc sợ hãi đồng thời nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. 

Binh lính Thương Nguyệt, Tây Thần nhìn thấy năm vạn tên này, tất cả đều ngổn ngang trong gió. 

-- Tiêu Hàn đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn... định dùng năm vạn người này để đối phó Thụy vương phi, khiến nàng không thể nhẫn tâm gọi sấm chém giết? Đầu của hắn bị cửa kẹp à? 

Binh sĩ hai nước không hiểu hành động của Tiêu Hàn, nhưng Dạ Dật Phong lại thầm khen mưu lược của hắn. 

-- Tiêu Hàn đúng là rất tuyệt tình, lại có thể nghĩ ra ám chiêu để kiềm chế ý đồ "tôm cá đánh nhau, ngư ông đắc lợi" như vậy. 

Giờ phút này Dạ Dật Phong suýt vì tán thưởng ám chiêu của Tiêu Hàn mà quên mình và cả đại quân Thương Nguyệt đang bị chôn vùi trong hiểm cảnh "hoặc quy hàng, sống; hoặc chống cự, chết". HnTb-dđLQĐ Hắn nghiêng đầu, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem thử nàng trước giờ vẫn thông minh tuyệt đỉnh sẽ hóa giải ám chiêu của Tiêu Hàn bằng cách nào.  

Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc những người này, sau đó lặng lẽ nhìn Hiên Viên Diễm. Nàng che giấu linh lực trong lòng bàn tay, nháy mắt với Tiêu Hàn, môi hồng mấp máy giễu cợt: "Chẳng lẽ... Bắc Dực quốc thiếu người, không tuyển nổi binh lính ưu tú, vì tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ nên chỉ có thể nhắm mắt khiến đội ngũ lớn có thể dọa người cũng tốt?" 

Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu linh lực bảy màu trong tay lại, xác nhận chiêu cờ hiểm này quả nhiên đi đúng, Tiêu Hàn không khỏi thở phào trong lòng. Hắn biết trong lời giễu cợt của nàng ấn chứa cạm bẫy trí mạng, chỉ lạnh lùng đáp: "Bọn họ không phải binh lính tòng quân, chỉ là người thân đi theo quân thôi." 

"Thế thì, nói cách khác..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng nói, hơi cúi đầu, đôi mắt đầy cười cợt nhìn bàn tay ngọc ngà lại lởn vởn linh lực lần nữa, nói từng chữ từng câu: "Ngươi muốn dùng tính mạng năm vạn người thân vô tội này đến đánh cược xem ta và Diễm có nổi lòng từ bi hay không sao?"
Bình Luận (0)
Comment