Đặc Công Tà Phi

Chương 323

Ma châu, lại được gọi là Ma đế châu, là ma lực cả đời của các đời Ma đế trước khi đi về cõi tiên, đã rót tất cả vào bên trong hạt châu.

Chính bởi vì bên trong Ma châu chứa đựng công lực của các đời Ma đế.

Cho nên, trước khi mấy vạn người Ma tộc chết, bởi vì oán hận ngất trời, dung hợp với hơi thở tàn bạo của nguyền rủa khủng bố, Die nd da nl e q uu ydo n thì chỉ có năng lượng cường đại của Ma châu mới có thể hoá giải.

Trong những người đang ngồi ở đây, ai có thể được Ma đế ưu ái như thế, ban cho năng lượng cường đại của Ma châu chứ?

Mặc dù Nam Cung Tuyết Y đã đoán được, nhưng vẫn muốn xác nhận.

Khom lưng, Nam Cung Tuyết Y cung kính hỏi: "Ma đế, giờ phút này người có năng lượng Ma châu trong miệng người...... là ai?"

Ánh mắt ảm đạm, từ trên gương mặt của Nam Cung Tuyết Y, chậm rãi chuyển tới trên gương mặt của Hiên Viên Diễm phía đối diện.

Thiên Cơ lão nhân hơi hé miệng, nói ra từng câu từng chữ, lộ ra tràn đầy khổ sở: "Ái đồ của lão đầu, Diễm tiểu tử!"

Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, Nam Cung Tuyết Y bỗng chốc xoay người, cũng nhìn về phía Hiên Viên Diễm, dieendaanleequuydonn trên mặt toát ra vẻ vui sướng.

-- quả nhiên là hắn, thật tốt quá!

Giữa Linh cung và Ma tộc, dù sao vẫn xen lẫn một khoản nợ mạng người.

Giờ phút này, nếu năng lượng của Ma châu thuộc về Ma đế, bọn họ vẫn có chút khó mở miệng, khẩn cầu Ma đế hy sinh năng lượng của Ma châu.

Nhưng, giờ phút này, nếu năng lượng của Ma châu thuộc về Hiên Viên Diễm, tình huống hoàn toàn bất đồng.

Hy sinh năng lượng của Ma châu, Hiên Viên Diễm chỉ mất đi bản lĩnh vô địch vĩnh viễn; không hy sinh năng lượng của Ma châu, Hiên Viên Diễm lại mất đi thê tử vĩnh viễn. Vì vậy......

Cho dù bọn họ không khẩn cầu Hiên Viên Diễm, Hiên Viên Diễm tình thâm, cũng nhất định nguyện ý hy sinh năng lượng của Ma châu, hóa giải mối nguy Linh Tuyền khô cạn.

Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, đôi mắt Hiên Viên Diễm bỗng chốc trừng lớn.

Ngón trỏ phải chỉ về phía bản thân, Hiên Viên Diễm giật mình hỏi: "Ân sư, người nói gì? Da.nlze.qu;ydo/nn Khi nào thì năng lượng của Ma châu......" Được truyền cho con?

Lời còn chưa dứt, Hiên Viên Diễm chợt ngẩn người.

Rút ngón trỏ chỉ về phía mình, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, trong đầu đồng thời nổi lên bốn chữ -- tiềm năng bộc phát!

"Ân sư, một ngày đó, trong rừng trúc, con bị Ma quân đánh trọng thương, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, sẽ không phải là người dùng Ma châu cứu con chứ? Cho nên......"

Hiên Viên Diễm nhìn về Thiên Cơ lão nhân, chậm rãi hỏi: "Sau khi con tỉnh lại, sinh ra nhiều loại dị năng, cũng không phải là tiềm năng bộc phát mà người nói, mà là năng lượng của Ma châu bộc phát?"

Thiên Cơ lão nhân không nói gì, chỉ gật đầu.

Nghe được câu hỏi của Hiên Viên Diễm, nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lúc này hai người Thánh đế và Nam Cung Tuyết Y mới kinh hãi nhìn nhau, sắc mặt trong nháy mắt đều thay đổi.

-- dựa theo sách cổ của Linh cung, ghi chép lại về Ma châu, nếu ở dưới tình huống bình thường Ma đế......

Đưa Ma châu vào trong cơ thể Hiên Viên Diễm, như vậy, một khi Hiên Viên Diễm hy sinh năng lượng của Ma châu, chẳng qua chỉ mất đi dị năng mà thôi.

Nhưng, ở dưới tình huống không bình thường, tính mạng củaHiên Viên Diễm bị đe dọa, lúc sắp khí tuyệt mà bỏ mình, dinendian.lơqid]on đưa Ma châu vào trong cơ thể Hiên Viên Diễm.

Kể từ đó, tính mạng của Hiên Viên Diễm và năng lượng cường đại của Ma châu, sẽ gắn liền với nhau.

Hiên Viên Diễm có thể sống, là bởi vì năng lượng của Ma châu đang vận chuyển, nếu hy sinh năng lượng của Ma châu, cũng tương đương với việc hy sinh mạng Hiên Viên Diễm!

Rốt cuộc Nam Cung Tuyết Y hiểu rõ, vì sao Ma đế ba lần bốn lượt ngăn cản mình đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt hồi Linh cung rồi.

Nam Cung Tuyết Y cũng hiểu rõ, vì sao Ma đế hai lần ba lượt, nhất định kéo tới cuối cùng, mới để Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến Linh cung rồi.

Phu thê Hiên Viên Diễm, lại chưa thấy qua sách cổ Linh cung, cũng chưa đọc sách cổ Ma tộc.

Vì vậy --

Giờ khắc này, đôi phu thê chỉ biết cái gọi là tiềm năng bộc phát, thật ra là năng lượng của Ma châu bộc phát, cũng không biết hy sinh năng lượng của Ma châu, sẽ có hậu quả gì?

Nghiêng đàu, Hiên Viên Diễm nghi ngờ hỏi: "Ân sư, giữa chuyện Linh Tuyền khô cạn và năng lượng của Ma châu, rốt cuộc có liên hệ gì?"

"Bốn mươi năm trước, Nam Cung Liệt chưa trở thành Thánh tôn, bởi vì một hành động vô tình, dẫn đến mấy vạn người Ma tộc ta chết thảm. Mà, Dieenndkdan/leeequhydonnn mấy vạn người Ma tộc ta lầm tưởng hành động vô tình của Nam Cung Liệt là thủ đoạn ác độc của cả Linh cung trăm phương ngàn kế, muốn làm Ma tộc diệt vong. Cho nên......"

"Trước khi mấy vạn người Ma tộc ta tan thành mây khói, vì trả thù Linh cung ác độc, đã hạ nguyền rủa với Linh cung, Linh Tuyền dần dần khô cạn, người Linh cung bị diệt mãi mãi."

Đối với Thiên Cơ lão nhân chậm rãi kể chuyện Ma tộc diệt vong, rồi đến nguyên nhân Linh Tuyền khô cạn, sử dụng giọng điệu hời hợt, không chút trách cứ nào, Thánh đế không khỏi lã chã rơi lệ.

Thánh đế hiểu rõ, Thiên Cuồng đại ca đang kiềm chế nỗi nhớ tộc nhân.

Nói tội nghiệt ngập trời của chất nhi Nam Cung Liệt một cách hời hợt thành hành động vô tình, nhưng thật ra muốn bỏ đi cảm giác áy náy trong lòng mình.

"Nguyền rủa, là do hơi thở tội lỗi, tàn độc mà sinh ra, hơi thở tội lỗi, tàn độc càng dày đặc, nguyền rủa càng mạnh. Nguyền rủa Linh Tuyền khô cạn, di@en*dyan(lee^qu.donnn) dung hợp với mấy vạn tộc nhân. Cho nên, nguyền rủa cường đại này, ngay cả ta đều không có cách nào hóa giải. Duy nhất có thể hóa giải nó......"

"Chính là Ma châu Ma tộc ta, bên trong Ma châu, chứa đựng ma lực trọn đời của các đời Ma đế, chỉ có ma lực trọn đời của các đời Ma đế mới có thể hóa giải oán khí của mấy vạn tộc nhân."

"Soái lão đầu, ta không hiểu......"

Nghe xong Thiên Cơ lão nhân chậm rãi kể lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày hỏi: "Vì sao Linh Tuyền khô cạn, lại dẫn đến việc người Linh cung vĩnh viễn bị diệt vong chứ?"

Vỗ nhẹ đầu vai Thánh đế, Thiên Cơ lão nhân nói: "Ngạo Nhật lão đệ, nghi ngờ của Nguyệt oa nhi để đệ tới giải đáp chứ?"

"Dạ, Thiên Cuồng đại ca!"

Thánh đế biết, sở dĩ Thiên Cuồng đại ca để hắn giải đáp, là để cho hắn và ngoại tôn nữ trò chuyện nhiều, cải thiện tình thân.

Đưa tay, lau hết nước mắt áy náy trên khóe mắt, hai chân chậm rãi bước tới, Thánh đế đứng ở trước mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong mắt lại lần nữa tràn đầy từ ái.

"Nguyệt nhi, sau khi bản thân con cập kê, phổi của con, có cứ cách mười ngày, sẽ sinh ra cơn đau đớn kịch liệt như ngàn đao cắt xoắn không?"

Ôm cánh tay, mắt ngọc lạnh lùng nhìn về phía Thánh đế.

Giọng điệu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt không còn là dịu dàng như lúc nói chuyện với Thiên Cơ lão nhân, mà là tràn đầy địch ý: "Đúng thì sao?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm kinh hô: "Cái gì? Nguyệt nhi, dfienddn lieqiudoon phổi của nàng, cứ cách mười ngày sẽ cơn đau đớn kịch liệt như ngàn đao cắt?"

Cơn đau phổi mười ngày một lần, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn chuẩn bị sau khi lấy được Thánh thảo và Thánh hoa, rồi để Vô Ngân tìm lý do kéo Hiên Viên Diễm đi, hoặc là......

Sử dụng dược châm Thánh thủ Y Vương lưu lại, sau khi châm Hiên Viên Diễm hôn mê, đơn độc tìm Thánh đế, lên tiếng hỏi nguyên nhân bệnh và cách giải quyết.

Nhưng không nghĩ đến, còn chưa chờ nàng áp dụng kế hoạch nỗi khổ riêng lừa gạt phu quân, đơn độc hỏi nguyên nhân bệnh, Thánh đế lại chủ động nhấc lên.

Vì vậy --

Nghe được Hiên Viên Diễm sợ hãi kêu, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật, lúc này trong lòng lặng lẽ thầm nói: thảm, Diễm sắp giận rồi!

Biết phu không ai bằng thê, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoán không sai, Hiên Viên Diễm sợ hãi kêu lên, xác thực sắp tức giận rồi.

Hai tay Hiên Viên Diễm bỗng chốc giơ lên, quay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang quay mặt đối diện với Thánh đế, thành đối diện với tầm mắt giận dữ của mình.

Mặc dù tức giận, Hiên Viên Diễm lại cực kỳ đau lòng, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Nguyệt nhi, vì sao lại chưa bao giờ nghe nàng nói, dienndnle,qu.y don nàng cố ý giấu ta sao?"

"Diễm, đừng tức giận! Mặc dù nói cho chàng, chàng cũng không có cách giải trừ cơn đau phổi mười ngày một lần này. Cho nên......"

Khóe miệng giật giật, mắt cười nhìn Hiên Viên Diễ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng nói nhỏ nhẹ nói: "Chẳng bằng giấu chàng, tránh để chàng lo lắng, không phải sao?"

"Sao không chứ? Khi nàng đau, nếu ta hầu ở bên cạnh nàng, như vậy......"

Tức giận trợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm gằn từng chữ một: "Đầu vai của ta có thể cho nàng dựa, cánh tay của ta có thể cho nàng nắm, mu bàn tay ta có thể cho nàng cắn, ít nhất có thể khiến nàng bớt đau một chút!"

Nghe được từng câu từng chữ Hiên Viên Diễm nói ra, sự ngu ngốc cùng với lời nói thâm tình, đôi môi đỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bật ra tiếng cười dịu dàng.

"Diễm ngốc, nếu nhéo chàng ngươi bị thương, hoặc cắn chàng bị thương, sao ta bớt đau đơn chứ? Ta, chỉ biết đau càng thêm đau!"

Cuộc đối thoại phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Phu thê Hiên Viên Diễm đầy hờn giận và tiếng cười.

Trong cuộc đối thoại đầy hờn giận và tiếng cười này, hơn những lời ngon tiếng ngọt, áp đảo những lời thề non hẹn biển, Die nd da nl e q uu ydo n không khỏi khiến trong mắt tất cả mọi người tại chỗ đều nổi lên nước mắt trong suốt.

Lòng bàn tay Hiên Viên Diễm chậm rãi rút khỏi gương mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau khi tay trái nắm tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đôi mắt đen nhìn về phía Nam Cung Ngạo Nhật.

"Thánh đế, vì sao ngươi lại hỏi vậy? Chẳng lẽ...... cơn đau phổi mười ngày một lần Nguyệt nhi có liên quan đến chuyện Linh Tuyền khô cạn?"

"Đúng! Người Linh cung chúng ta, vừa sinh ra đã có linh lực. Người ở bên ngoài nhìn vào, người Linh cung chúng ta, bẩm sinh đã có linh lực, đây tuyệt đối là một loại may mắn, vậy mà, người ngoài lại không biết, nó lại càng là một tai họa. Bởi vì......"

"Người Linh cung chúng ta, chính là bởi vì nguyên nhân linh lực tồn tại, một khi trưởng thành, sẽ sinh ra cơn đau phổi mười ngày một lần. Theo thời gian thay đổi, cơn đau phổi mười ngày một lần này, sẽ biến thành cơn đau phổi mỗi ngày một lần như khoan tim, cuối cùng thậm chí uy hiếp đến sinh mạng!"

"Chỉ có uống Thánh thủy Linh Tuyền, mới sẽ không bị cơn đau quấn thân. Nếu như Linh Tuyền khô cạn, người Linh cung chúng ta, người có tuổi chưa đến hai mươi, cơn đau sẽ quấn thân đến hai mươi tuổi, sau đó khí tuyệt mà mất; người có tuổi đã qua hai mươi, khi Linh Tuyền sắp khô cạn, chính là lúc mất mạng!"

Thánh đế vừa dứt lời --

Thượng Quan Hạo ngồi ở phía bên phải Hiên Viên Diễm, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt tuôn trào nói: dieendaanleequuydonn "Nói cách khác...... năm đó Ngọc Nhi chết, cũng không phải do khó sinh mà chết, mà là do không uống Linh Tuyền?"

Nghe được tên ái nữ từ trong miệng Thượng Quan Hạo, Thánh đế nghiêng đầu, hỏi Nam Cung Tuyết Y: "Tuyết Y, vị này là......"

Đôi mắt nhìn về phía Thượng Quan Hạo, Nam Cung Tuyết Y nhẹ giọng nói: "Thánh đế, hắn chính là người Thánh chủ cô cô yêu thương, thân phụ của Nguyệt muội, Thượng Quan Hạo!"

Mười ngón tay bức tóc, Thượng Quan Hạo cực kỳ bi thương.

"Ngọc Nhi, nàng thật khờ, nàng thật ngốc! Vì sao nàng không nói với ta chứ? Nếu nàng nói với ta, ta tình nguyện với nàng cắt đứt tình phu thê, cũng không muốn nàng qua đời sớm!"

"Hiền tế, con có điều không biết, chuyện Linh Tuyền, Ngọc Nhi vốn không biết gì."
Bình Luận (0)
Comment