Đặc Công Tà Phi

Chương 38

Khí lạnh lan tỏa, mọi người nín thở trầm ngâm, mắt nhìn chằm chằm về hướng đoạn gấm.

Gió đêm từng đợt cuốn tới, làm tử y của Hiên Viên Diễm bồng bềnh. Ánh nến mê ly chiếu xuống, tư thái cao quý lạnh lùng làm người ta hít thở không thông.

Hai mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, tiếp Hiên Viên Diễm song chưởng tăng thêm lực đạo, áp chặt vào đoạn gấm. Bỗng dưng, đoạn gấm không chịu nổi luồng khí do Hiên Viên Diễm phóng ra, lung lay dữ dội.

Hai tên thị vệ Thương Nguyệt quốc mặt biến sắc, bọn họ hung ác cắn chặt răng, dốc hết tất cả hơi sức kéo căng đoạn gấm. Giờ khắc này, bọn họ chỉ sợ đoạn gấm trải qua chấn động mãnh liệt, sẽ tuột khỏi tay.

Dạ Dật Phong vẫn giữ vẻ mặt trang nhã cười cười phe phẩy quạt trúc, trong lòng cảm khái. Không ngờ Hiên Viên Diễm thật sự có thể vận nội lực tụ độc, nội lực kinh người như vậy, hắn thật đúng là không theo kịp a!

Nhưng ngay sau đó, thân thể Dạ Dật Phong bỗng dưng cứng đờ. Hắn rũ hai mắt xuống, ánh mắt kinh ngạc xem xét tay trái của mình. Sao lại thế này? Vì sao tay trái của mình bỗng nhiên có cảm giác thật là nóng, cảm giác giống như là bị lửa thiêu đốt?

Hí. . . Trong lòng Dạ Dật Phong âm thầm hít vào một hơi, liền đem quạt trúc nhét vào trong tay áo. Hai mắt một lần nữa hoài nghi xem xét tay trái, năm ngón tay phải lập tức gãi bàn tay trái. Không chỉ có nóng như lửa, hơn nữa còn ngứa ngáy làm hắn khó nhịn?

A, Thương Nguyệt thái tử sao thế? Thấy Dạ Dật Phong cúi đầu, liều mạng gãi tay trái, chúng đại thần không khỏi hồ nghi trừng mắt nhìn.

Đây thật là quá kỳ lạ rồi! Thế nào càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng không nhịn được muốn gãi? Trong lòng Dạ Dật Phong không khỏi thầm mắng.

"Thương Nguyệt thái tử, ngài. . . Đây là làm sao vậy?" Khương thái hậu cùng Hiên Viên Ly chau lông mày, đồng thời mở miệng hỏi.

"À? A, không có gì, chỉ là cảm giác tay hơi ngứa chút." Dạ Dật Phong mặc dù đáp lời, nhưng động tác gãi lại càng nhanh hơn, thậm chí trên trán cũng chảy ra một giọt mồ hôi lạnh. Khương thái hậu cùng Hiên Viên Ly dõi ánh mắt chất vấn nhìn về phía Dạ Dật Phong, nhìn tốc độ hắn gãi ngứa, hình như không chỉ là hơi ngứa chút a?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhạt, biểu tình cười hì hì bưng ly ngọc trong tay lên, mười phần vừa lòng nhấp một ngụm. Hừ, cười đi! Chờ ngươi đem tay trái gãi hỏng rồi, liền đến phiên tay phải ngứa, sau đó sẽ là cánh tay, cuối cùng toàn thân người cũng ngứa.

Mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dạ Dật Phong nhe răng trợn mắt nhìn lòng bàn tay của mình cùng mu bàn tay, da cũng bị gãi bong rồi, tia máu cũng đã chảy ra rồi, sao đột nhiên lại ngứa ngáy như thế? Dạ Dật Phong cơ hồ có loại cảm giác muốn nổi điên.

Mọi người mặc dù cũng là đầu đầy mờ mịt, chỉ thấy Dạ Dật Phong vẻ mặt đau đớn không chịu nổi, trong lòng không khỏi âm thầm vui sướng. Bọn họ ai cũng không dám mở miệng, mà lựa chọn yên lặng thưởng thức Dạ Dật Phong thô lỗ gãi ngứa.

Hiên Viên Diễm vẫn còn đang vận nội lực tụ độc, hai mắt di động, khóe miệng cười mị hoặc, hắn đương nhiên đoán được sự việc là thế nào rồi. Nhất định là Nguyệt nhi mới vừa kéo Dạ Dật Phong đã lặng lẽ động tay động chân.

Nguyệt nhi thần không biết quỷ không hay hạ độc, thật là khiến người ta muốn không kinh hãi cũng khó a. Chỉ là mặc dù biết Nguyệt nhi mới vừa kéo tay Dạ Dật Phong chỉ là vì hạ độc, nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi có chút chua.

Cùng lúc đó, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn cũng híp mắt xem xét Dạ Dật Phong, tiếp bỗng chốc nghiêng đầu, hai mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Dạ Dật Phong bây giờ ngứa tay, chính là sau khi nha đầu này lôi kéo a. Chẳng lẽ Dạ Dật Phong có hành động bất thường, cùng nha đầu này có liên quan? Với tính cảnh giác của Dạ Dật Phong, thế mà lại không nhận ra nha đầu này động tay động chân với hắn?

Lúc trước hắn cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, vì sao Hiên Viên Diễm luôn luôn không gần nữ sắc, lại nguyện ý lập một nha đầu dung mạo xấu xí như quỷ làm phi đây, thì ra là nha đầu này là một cao thủ thâm tàng bất lộ a.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dĩ nhiên đã nhận ra người bên cạnh Tiêu Hàn lạnh lẽo nhìn mình, nhưng nàng cũng không có nhìn lại, mà chỉ lười biếng xoay ly rượu trong tay, khuôn mặt tràn đầy ý cười tiếp tục uống rượu.

Dần dần, trên gấm, ngàn con Huyết Hồ Điệp ghép thành phượng hoàng lửa đã tụ lại thành một vòng tròn màu đen, màu đen này là bởi vì Hiên Viên Diễm vận nội lực tụ nọc độc lại.

Lúc này, Hiên Viên Diễm thu chưởng lại. Tiếp, liền thấy ngón trỏ tay phải của hắn hướng vòng tròn màu đen bắn ra, trong nháy mắt vòng tròn màu đen biến mất, trên gấm xuất hiện một lỗ nhỏ hình tròn.

"Thương Nguyệt thái tử, nọc độc của Huyết Hồ Điệp trên gấm đã hoàn toàn được loại bỏ, hiện tại ngài có thể mang thọ lễ đưa cho thái hậu rồi." Hiên Viên Diễm hít một hơi thật sâu, dùng nội lực đè nén độc phát tác trong cơ thể, tuyệt sắc dung nhan nhiễm ý cười, giọng điệu lười biếng nói.

"Ai. . . Độc mặc dù đã giải, nhưng trên gấm lại có một cái lỗ lớn, phá hư cảnh phượng hoàng bay lượn trên trời xanh a. Nghe nói Thụy vương tài trí hơn người, nhất định là có biện pháp giúp bản thái tử làm cho đoạn gấm này không tỳ vết chứ?" Sắc mặt Dạ Dật Phong có chút vặn vẹo liếc nhìn đoạn gấm, trong môi tràn lời nói làm khó Hiên Viên Diễm, nhưng mà tay của hắn vẫn điên cuồng gãi.

Ngứa a, mẹ nó, ngứa chết hắn. Vô luận hắn gãi thế nào cũng đều vô dụng, thậm chí vận nội lực tới trong lòng bàn tay, cũng không cách nào đè nén cảm giác ngứa hết sức cổ quái này. Hơn nữa, bây giờ không chỉ là tay trái ngứa, ngay cả tay phải cũng bắt đầu ngứa. Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?

Sau đó, thân thể Dạ Dật Phong bỗng dưng cứng đờ, trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng. Bỗng dưng, hai mắt Dạ Dật Phong khó tin nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kết quả vừa đúng lúc nhận được ánh mắt nhạo báng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chẳng lẽ. . . Thật là nha đầu này giở trò quỷ? Cảm xúc kinh hãi lập tức lan tỏa toàn thân Dạ Dật Phong.

"Bổn vương nếu không làm được, chẳng phải là cô phụ niềm tin của Thương Nguyệt thái tử với tài trí của bổn vương sao?" Hiên Viên Diễm nhíu mày, ý cười trong mắt lại ẩn giấu hơi thở âm lãnh. Dạ Dật Phong, tối nay ngươi khiêu khích bổn vương, bổn vương nhịn. Nhưng mà cái giá ngươi phải trả là cả Thương Nguyệt quốc đó.

Ống tay áo của Hiên Viên Diễm khẽ lay động một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy miếng Kim phiến hình trăng lưỡi liềm. Cánh tay hướng đoạn gấm vung lên, mấy miếng Kim phiến hình trăng lưỡi liềm cùng nhau dính vào trên gấm, lại vừa đúng che lại cái lỗ lớn kia. Trong nháy mắt, ánh sáng chói chiếu rọi vào làm phượng hoàng lửa xinh đẹp lóa mắt, cảnh trên gấm so với lúc trước, càng thêm huyền ảo xinh đẹp.

"Thật là tuyệt diệu. Thụy vương quả nhiên danh bất hư truyền." Dạ Dật Phong mặt đầy mồ hôi lạnh vì cố nén đau khổ ở đôi tay, phất tay với hai tên thị vệ nói: "Nhanh đem gấm đưa qua cho Khương thái hậu."

"Dạ!" Hai tên thị vệ hai mắt lo lắng nhìn thấy tay Dạ Dật Phong không chỉ sưng đỏ, mà còn hằn cả tia máu, khom người hành lễ, dời bước đến trước mặt Khương thái hậu.

Cùng lúc đó, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhấc tay tiếp nhận ly ngọc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tới, cạn chén xong, Hiên Viên Diễm mới mỉm cười khẽ hỏi: "Nguyệt nhi, ngươi nói. . . Dạ Dật Phong bao lâu mới có thể tới đây?"

"Trong lòng ngươi thầm đếm đến năm, nếu như hắn còn không đi tới đây, ta liền đem cái bàn trước mặt này ăn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, giọng điệu mười phần tự tin. Nàng điều chế phấn ngứa có bao nhiêu lợi hại, trong lòng nàng hiểu rõ, Dạ Dật Phong đã chống đỡ đến cực hạn rồi.

Quả nhiên, Hiên Viên Diễm mới thầm đếm đến năm, Dạ Dật Phong đã xiêu vẹo bưng ly rượu chạy như bay đến trước bàn của hắn và Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .
Bình Luận (0)
Comment