"Không sai!" Diệp Phong khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nhưng bọn chúng lại chọn một phương pháp không hợp lý để giành lại cơ hội, như vậy chẳng khác nào là lừa dối, uy hiếp cả!"
Những lời nói khẳng định này nhất thời đã ứng nghiệm sự suy đoán từ trước của mình, Hà Tích Phượng thầm kinh ngạc, nếu mà như vậy thì chuyện này là do một tay Hạng Quân gây ra, hoặc là thủ hạ của hắn ta gây ra. Nhưng nói gì đi chăng nữa thì hành động này của tập đoàn Tây Nam đã phá vỡ sự nhẫn nhịn của Hà Tích Phượng, nếu như dùng thực lực cùng với cung cách cạnh tranh lành mạnh thì mình cũng chẳng nói làm gì, đằng này bọn chúng lại giở thủ đoạn đê tiện ra như vậy nên cũng cần một câu trả lời từ bọn chúng.
Xét về mặt quy mô thì Hương Tạ Hiên không thể nào bằng được tập đoàn Tây Nam, nhưng cũng không cam tâm để đối thủ dùng thủ đoạn vượt quá phạm trù kinh tế ra để bắt nạt như vậy, Hà Tích Phượng chưa từng sợ ai bao giờ cả, lại càng không ngại điều động thế lực ở đằng sau để chen tay vào, nằm gai nếm mật mười năm trời, đến ngày hôm nay mới thu được trái ngọt, Hà Tích Phương dựa vào kinh nghiệm quan hệ xã hội lâu năm cũng đủ để làm cho cả tập đoàn Tây Nam phải sụp đổ, không đủ sức mà gượng dậy được nữa.
Thấy nét mặt của người phụ nữ đó sa sầm lại, Điền Á Phỉ bất giác cảm thấy sợ hãi, trước khi đến Hương Tạ Hiên, cô không nghĩ rằng Hà Tích Phượng lại có khả năng hơn người như vậy, chẳng qua là cô ta may mắn hơn người khác nên mới ở cái thành phố không có sự cạnh tranh khốc liệt này làm nên hết huyền thoại này đến huyền thoại khác, nếu như đem Hương Tạ Hiên lên trên thủ đô, thì chắc kết quả cũng giống với Thính Vũ Các mà thôi. Nhưng hơn nửa năm nay Hương Tạ Hiên vận chuyển trơn tru ngày càng hùng mạnh nhưng tất cả sự hùng mạnh đằng sau lưng đó đều không thể nào tách rời khỏi cái bóng dáng to lớn của Hà Tích Phượng. Khả năng cầm trịch phân quyền của Hà Tích Phương đủ có thể sánh ngang được với các bậc vua chúa xưa kia. Cho dù mình có nỗ lực làm việc đến mấy, xuất sắc đến đâu nhưng cũng không thể đạt tới quyền quản lý cuối cùng cả, quyền thế phân làm ba nhánh, xem như không có hiệu quả dễ dẫn đến tranh chấp, nhưng lại duy trì được thế ổn định, chỉ mỗi điểm này thôi thì đến cả ông chủ Hạng Quân của mình cũng không thể bằng được.
Nhưng còn một điểm đáng sợ hơn nữa là khả năng lôi kéo khách hàng của Hà Tích Phượng, trong mười năm qua Hà Tích Phượng đã luồn lách khắp các ngóc ngách của thành phố T này, từ chính phủ cho đến các công ty xí nghiệp, và hầu hết các nhân vật có thế lực đều đã nằm hết trong tay của nàng, nói theo cách khác thì Hà Tích Phượng hội tụ đầy đủ cả quyền lực lẫn tài lực, cả hai thứ đó cô đều có cả, đó là một nguồn lực hậu phương vững mạnh đến độ ai thấy cũng phải líu lưỡi lắc đầu.
Cho dù Hà Tích Phượng chỉ cần lấy một phần sức mạnh trong số đó thôi cũng đủ đề làm cho tập đoàn Tây Nam phải sụp đổ, cái này Hạng Quân và mình đều biết cả, kế hoạch ban đầu lựa chọn mục tiêu là Hà Tích Phượng là vì cho rằng đó là một kế hoạch hoàn hảo, không có lỗ hổng nào cả, nhưng bây giờ tự nhiên lại chui ở đâu ra tên Diệp Phong này làm loạn hết cả lên. Thật không thể hiểu nổi hắn làm cách nào mà điều tra được ra hết toàn bộ sự thật như vậy, nên biết rằng cuộc đàm phán giữa Hidding và Thính Vũ Các đều tiến hành hết sức bí mật, mà đối tác ở nước G thì không bao giờ tiết lộ bí mật ra ngoài được, còn về phía tập đoàn Tây Nam cũng không thể đem chuyện lớn như vậy nói cho người ngoài biết, trừ phi là dùng thủ đoạn ăn cắp những tài liệu tuyệt mật.
Điền Á Phi đang suy nghĩ xem Diệp Phong không biết có bắt được thóp của mình không thì đột nhiên di động réo lên, Điền Á Phi vội vã tháo nó xuống, rồi nhìn qua số vừa gọi đến sau đó cúp máy rồi tắt hẳn di động đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Lúc này nhất cử nhất động đều có thể làm người khác nghi ngờ, đặc biệt là Diệp Phong, do vậy Điền Á Phỉ cố gắng tỏ vẻ hết sức tự nhiên, nhưng trong lòng không biết tại sao Hạng Quân lại gọi cho mình vào lúc này, lẽ nào anh ta đã biết kế hoạch đã bị thất bại rồi.
"Diệp Phong! Cậu chắc chuyện này là do Hạng Quân của tập đoàn Tây Nam gây nên không?" Sau một lúc do dự, Hà Tích Phượng bèn nói ra sự hoài nghi trong lòng của mình, cô chưa bao giờ hoài nghi thực lực của Diệp Phong cả, nhưng chuyện này cũng cần phải thận trọng, rốt cuộc đối phương không phải là một kẻ xảo quyệt tầm thường, tuy mình có thể giết được kẻ địch, nhưng mình cũng sẽ phải trả một cái giá khá đắt. Cô có thể dốc toàn sức hạ gục Tây Nam nhưng cũng nên suy tính đến cái giá phải trả của nó, hơn nữa cô cũng chưa hẳn tin tưởng Diệp Phong chỉ dựa vào một bức thư mà có thể tìm ra chân tướng sự việc, nếu mà như vậy thì hắn chẳng khác nào là thần thánh cả.
"Chị có thể hỏi anh ta!" Diệp Phong chỉ vào Hạng Mãnh lạnh lùng nói: "Anh sẽ nói cho chị biết hết mọi chuyện!"
"Vâng! Tất cả việc này đều là do tập đoàn Tây Nam đứng đằng sau thao túng!" Chưa đợi Hà Tích Phượng lên tiếng hỏi, Hạng Mãnh đã lại nói thêm vào: "Ngày hôm đó Hạng Quân đến nhà tôi, nói là tôi mở một tài khoản ở ngân hàng XX, bảo tôi đưa bức thư này gửi cho tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên, chính là Hà Tích Phượng chị đấy, còn những việc khác thì không cần phải quan tâm nữa, đến lúc đó thì tiền đều là của tôi, quỷ tha ma bắt tôi đi, tôi biết mình sai rồi!"
"Nhưng thật ra tôi không có ý làm hại Hương Tạ Hiên, thư cũng chẳng phải là tôi viết, những điều ngạc nhiên bất ngờ được viết ở trên đó, thực sự là tôi cũng không biết…."
"Anh có chắc chắn người tìm anh chính là tổng giám đốc Hạng Quân của tập đoàn Tây Nam không?" Sau khi nghe Hạng Mãnh tường thuật lại sự tình sự việc, Hà Tích Phượng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi. Chỉ bảo người gửi một bức thư, không kèm theo bất kỳ yêu cầu nào mà đã cho ba trăm vạn rồi, hơn nữa lại mở luôn tài khoản ở ngân hàng XX cho nữa chứ, điều này thật sự là có phần không hợp với lẽ thường chút nào.
Cô không biết rằng, đây chính là cách mà Hạng Quân quăng tiền qua cửa sổ, vì sĩ diện cùng với thái độ đối với cha và em trai mình nên mới không đưa tận tay ba trăm vạn.
Hạng Mãnh không khỏi cười khổ, thở dài nói: "Hạng Quân, Hạng Mãnh, chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ, lẽ nào tôi lại có thể nhận nhầm được sao? Chỉ có điều, anh ta từ trước đến nay đều không chịu nhận người em trai mình, tôi cũng chưa từng nhận là mình có một người anh trai là tỷ phú như thế, nếu không phải vì cha tôi, thì tôi tuyệt đối không nhận một xu nào từ anh ta, lại càng không bao giờ làm việc cho anh ta rồi để trở thành một tội phạm, đến cả quyền lợi muốn về nhà chăm sóc cha cũng không có..."
Diệp Phong không có bất kỳ phản ứng nào với loại diễn kịch tuyệt hảo này cả, Hạng Mãnh cũng chưa thực sự làm gì có hại cả, nhiều nhất là sắm vai nhân viên bưu điện mà thôi, mặc dù lời nói của hắn ta không chưa chắc một trăm phần trăm là sự thực, nhưng cũng không có nhiều phần giả tạo cho lắm, đem ra xác minh với những lời mà Hạng Quân nói thì cũng hiểu được phần nào câu chuyện rồi.
Nói cho cùng thì Hà Tích Phượng cũng là phụ nữ, cho dù có là người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi, khí thế không thua gì đàn ông trong giới kinh doanh, nhưng tính thương hại trời sinh vẫn làm cho cô phải mềm lòng, mơ hồ coi hành vi của người đàn ông trước mặt là do vì người thân trong gia đình mình nên mới bí quá hóa liều như vậy, dù cho cô biết rằng thành phần lừa gạt ở trong đó là rất lớn, nhưng bản tính con người vốn là lương thiện, đây cũng là quan điểm mà Hà Tích Phượng vẫn kiên trì từ trước tới nay. Tất nhiên, khi đối mặt với đối thủ trên thương trường, thì cô thường thu hồi cái suy nghĩ này lại, dù gì thì bản tính vốn lương thiện chỉ là nói khi con người mới được sinh ra mà thôi, một khi gặp phải ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, đặc biệt là những tiêm nhiễm trên thương trường thì không thể nào còn giống với những gì đã có nữa.
Vẻ mặt chán nản của người phụ nữ họ Điền kia bống nhiên biến sắc, cô vô cùng kinh ngạc, dò xét kỹ hơn một chút, cô cũng phát hiện ra tướng mạo của Hạng Mãnh và Hạng Quân có phần giống nhau, ngày trươc chỉ là hiếu kỳ, chứ không hề điều tra về mối quan hệ của hai người, bây giờ mới hiểu được mọi thứ, Hạng Quân cả đời anh minh, vậy mà lại bị hủy bởi tình thân, chắc anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, em trai mình lại bán đứng mình như vậy, mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, hơn nữa còn không có một chút gì gọi là áy náy cả.
Nếu anh ta đối với mình chỉ bằng một nửa đối với người nhà anh ta thôi thì mình cũng thỏa mãn rồi, vậy mà anh ta ngó cũng không thèm ngó tới, đã thế còn hết lần nọ đến lần kia làm cho mình tổn thương, cũng giống như có một người phụ nữ khác hết lần nọ đến lần kia làm tổn thương anh ta vậy. Đôi mắt của Điền Á Phỉ lúc này không khỏi ánh lên sự đau khổ tột cùng, những hàng lệ bắt đầu lăn dài trên má, buồn bã hồi lâu mới chợt ý thức được tình cảnh lúc này, bèn nhận ra tâm trạng thất thường của mình, nhìn mọi người vẫn đang chú ý đến Hạng Mãnh mà không hề để ý gì đến mình, thì mới thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại tâm tư, suy nghĩ của mình, yên lặng chờ đợi hành động tiếp theo của Hà Tích Phượng.
Giờ đây người phụ nữ đó đã biết hết thảy mọi thứ rồi, có lẽ sẽ không chịu từ bỏ đâu, mình làm nội ứng thì càng phải cung cấp tin tức một cách kịp thời và hữu hiệu, đây cũng là thứ duy nhất trước mắt mình có thể làm.
Sau khi đã chắc chắn rằng Hạng Quân của tập đoàn Tây Nam chính là đầu sỏ gây tội, Hà Tích Phượng mới từ từ ngổi thẳng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm, người không phạm ta thì ta cũng sẽ không phạm người, và ngược lại, mặc dù không thể dùng phương pháp giống như vậy để đả kích Hạng Quân, nhưng cũng phải cho anh ta biết rằng Hương Tạ Hiên không phải là mềm yếu dễ dàng lấn lướt như anh ta tưởng.
Lướt mắt nhìn một lượt ba phó tổng giám đốc đang từ kinh ngạc dần dần hổi tỉnh lại, khẽ dò hỏi: "Mọi ngời nói xem, tôi phải làm thế nào để đáp lại sự khiêu khích của tập đoàn Tây Nam đây?"
"Tất nhiên là không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng." Lưu Nghị ngồi bên cạnh nghe hồi lâu, không chịu được bèn lên tiếng, lại nói tiếp: "Hiện giờ chúng ta có vật chứng là bức thư đe dọa này, lại có nhân chứng là anh Hạng Mãnh đây, thì đã có thể khởi tố tập đoàn Tây Nam cùng với Hạng Quân ra tòa được rồi, tôi không tin luật pháp Trung Quốc lại không trị được hắn ta, nếu tìm được thêm người giúp đỡ, thì làm cho Hạng Quân ngồi thêm mấy năm tù cũng không phải là không thể, bọn chúng dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để cạnh tranh, theo lý là nên bị trừng phạt, tổng giám đốc Hà, chúng ta nhất thiết không thể nương tay."
Điền Á Phỉ theo thói quen muốn đứng dậy phản bác lại tên mập họ Lưu này, nhưng bỗng chúý đến ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phong, thì lập tức ý thức được rằng trong sự việc này tốt hơn hết là mình không nên phát biểu ý kiến, mặc dù Diệp Phong không chỉ rõ mình ra, nhưng mình như có cảm giác bị khóa chặt lại vậy, hơn nữa mình còn từ Thính Vũ Các mà ra, cho dù không có liên quan gì đến việc này thì cũng rất dễ làm cho người khác hoài nghi, duy trì sự im lặng là sự lựa chọn tốt hơn cả.
Luận chiến như trong mong đợi không hề xảy ra, Diệp Phong có phần thất vọng, thở dài một hơi, chậm rãi bước đến rồi cúi người trước mặt Điền Á Phỉ, chăm chú nhìn cặp mắt có phần hoảng sợ của cô ta, thản nhiên nói: "Điền tổng giám đốc, chị không muốn nói vài câu sao?"