Sau khi nghe thấy tiếng bước chân dường như nhanh rồi lại nhịp nhàng, cánh cửa phòng trong nháy mắt đã mở ra, Hạng Quân kéo mọi suy nghĩ trở về thực tại, quay đầu hướng ra phía cánh cửa. Bước vào đầu tiên là Điền Á Phỉ, theo sát sau đó là một người phụ nữ thoạt nhìn trông rất bình tĩnh, kiều diễm và lạnh lùng, rất nhanh sau đó Hạng Quân liền nhận ra đó chính là tổng giám đốc Hương Tạ Hiên-Hà Tích Phượng.
Đương nhiên, khiến cho lòng hắn rung động mạnh chính là vẻ mặt mỉm cười của người đàn ông trẻ tuổi bước vào sau cùng kia, Hạng Quân cũng đã từng không hề biết sợ hãi ai hay cái gì bao giờ, nhưng sau khi trải qua chuyện hai ngày trước, hắn mới chợt nhận ra trên thế giới này còn có rất nhiều kẻ mạnh chỉ cần phất tay một cái là có thể lấy đi tính mạng của kẻ yếu hơn, hắn rất khác những tên côn đồ khát máu bình thường, chẳng bao giờ nhìn thấy trong mắt hắn sự tàn nhẫn, nhưng hắn hành động thì vô cùng tàn nhẫn, lúc đó chính nghĩa và tà ác xen lẫn trong con người hắn, và giữa sự mập mờ đó khiến cho người ta có cảm giác mệt mỏi.
Sau khi khuôn mặt cứng đờ một lúc thì Hạng Quân lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Tổng giám đốc Hà, mời vào!" Hạng Quân cố gắng giữ một thái độ bình thường, khom nguời chủ động bắt chuyện.Sau khi cùng bắt tay với Hà Tích Phượng, Hạng Quân mới chuyển ánh mắt hướng đến Diệp Phong, nói: "Giám đốc Diệp, ngài cũng tới, mời ngồi, mời ngồi".
Mấy lần Hạng Quân đã muốn nhúng tay vào mấy chuyện xấu xa nhưng cuối cùng cũng không thành, trong đầu hắn không khỏi hiện ra thanh đoản kiếm hai hôm trước, thật không biết cái lưỡi kiếm đó mà chạm người thì sẽ có cảm giác thế nào.
"Hai người đã biết nhau?" Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Hà Tích Phượng liếc mắt sang phía người đàn ông đối diện, rồi quay sang phía Diệp Phong bên cạnh hỏi. Thật không hiểu tại sao Hạng Quân là một nhân vật lớn như vậy mà lại chủ động chào hỏi một tiểu giám đốc, hơn nữa ngữ khí lại có vẻ tôn kính, thậm chí còn nhường chỗ ngồi của mình. Giống như Diệp Phong mới chính là nhân vật chính ở đây vậy.
Thay đổi của Hạng Quân quả thật là quá lớn.
Lúc trước trong một vài cuộc hội họp, nhìn hắn nói chuyện bất kể là với ai cũng đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cho dù thị trưởng có đứng trước mặt thì hắn cũng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Thật không hiểu vì sao bây giờ hắn lại có thái độ bối rối, lấy lòng như vậy.
"Chúng tôi cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi". Diệp Phong có chút suy nghĩ, rồi nói tiếp: "Chính xác mà nói thì có gặp hai lần, có phải không tổng giám đốc Hạng?"
"Đúng, đúng". Hạng Quân vội vàng gật đầu xác nhận: "Được quen với giám đốc Diệp-một thanh niên tuấn kiệt, Hạng mỗ tôi rất lấy làm vinh hạnh. Mặc dù mới chỉ gặp qua hai lần nhưng tôi đã coi giám đốc Diệp đây như bạn bè. Nếu như ngày nào đó anh có thời gian, tôi hi vọng có thể được vinh dự đón tiếp, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, tất nhiên là tổng giám đốc Hà cũng xin mời, cũng xin mời".
Hà Tích Phượng phân biệt được hàm ý trong từng lời nói của Hạng Quân. Càng cảm thấy mùi vị khác lạ ở đây, Hạng Quân tại sao lại trở nên như vậy, trước đây lão ta rất ngạo mạn sao bây giờ lại thay đổi chóng mặt, hoàn toàn không giống tư thế của một ông chủ nắm giữ hàng trăm triệu. Cho dù lão ta có xui xẻo đến mấy đi chăng nữa thì so với Hà Tích Phượng địa vị của hắn cao hơn nhiều, vậy mà sao lại có thái độ lễ phép khiêm nhường như vậy.
"Ăn cơm thì tôi xin phép được từ chối, hay là chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi, tôi cũng không có nhiều thời gian". Hà Tích Phượng khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, lạnh lùng nói. Sau khi Hà Tích Phượng biết chuyện đe dọa kia, những thiện cảm lúc trước về con người này đã biến mất trong cô. Trong mắt cô tổng công ty danh tiếng và uy tín kia đã hoàn toàn lột xác biến thành một tên đạo đức giả.
"Tổng giám đốc quả nhiên là người rất thẳng thắn", Hạng Quân ho khan hai tiếng, đỡ cặp kính rồi nói: "Nhưng đã đến quán Thục Ca này làm sao có thể bỏ qua loại cà phê ngon nhất thế giới này được. Hôm nay tôi mời, chúng ta vừa uống cà phê vừa nói chuyện".
Nói dứt lời, Hạng Quân liền gọi người phục vụ vào, không cần hỏi cụ thể khẩu vị của ba người, liền bảo đem ra loại cà phê đắt nhất ở đây. Đợi khi phục vụ mang cà phê đến hắn mới mời mọi người cùng thử một chút hương vị, để lần sau có thể biết rõ khi mời khách đến đây.
"Tổng giám đốc Hà, mọi người đúng là cũng có rất nhiều việc, công việc cũng bề bộn, nên nhất định không lãng phí thời gian". Hà Tích Phượng nhấp một ngụm cà phê phục vụ vừa bưng ra, chợt thấy có chút khó uống, đã nửa tháng nay cô không uống thứ này, từ ngày Diệp Phong nhắc nhở cô đã dần dần chuyển sang uống trà, tự nhiên ngửi mùi này lại có chút không thích ứng, "Anh bề bộn nhiều việc mà lại muốn gặp chúng tôi, chắc chắn không chỉ đơn giản là ngồi uống cà phê. Chắc Điền tiểu thư cũng đã nói chuyện cho anh nghe, tôi nghĩ rằng trong lúc này quan hệ giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là bạn bè, chỉ cùng lắm là quan hệ công việc mà thôi!"
"Đúng, đúng". Hạng Quân giả bộ mở miệng cười, cố gắng suy nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào, sau vài giây im lặng hắn mới lúng túng nói: "Tổng giám đốc Hà này, cô cũng là người đã tham gia vào chốn thương trường nhiều năm, hẳn là cô cũng rất hiểu rằng có một số việc lựa chọn phương pháp không được đúng, đương nhiên cũng chính là vì sự cạnh tranh, có lẽ cô khinh thường những thủ đoạn kiểu này, nhưng với chúng tôi làm cách đó cũng là chuyện rất bình thường thôi, ví như để phát triển công việc kinh doanh chúng tôi phải thuê côn đồ đi uy hiếp thậm chí là đánh đập những người dân địa phương, những hộ gia đình ngoan cố di rời đi để tiếp tục các dự án. Tôi không nói làm như vậy là đúng, mà chỉ là muốn nói cho cô hiểu rõ".
"Tổng giám đốc Hạng, không nên vòng vo, hãy nói vào chuyện chính đi". Diệp Phong ngồi bên cạnh ngắt lời. Hắn có chút buồn cười khi nhìn khuôn mặt tỏ ra rất khẩn trương của người đàn ông ngồi đối diện, cũng thật bái phục.
Ngụy biện đã thành kỹ năng, dường như Hạng Quân đang cố gắng để trốn tránh trách nhiệm, hắn cố gắng giải thích lý do để cạnh tranh hòng giảm nhẹ tội, nhưng đối với ai thì không biết nhưng ít nhất với Hương Tạ Hiên thì không thể thực hiện được.
Hà Tích Phượng cũng không nhịn được cười trước vẻ mặt của người đàn ông ngồi đối diện. Cô đến nơi này để giải quyết vấn đề chứ không phải để nghe Hạng Quân mơ hồ tắc trách. Dường như người đàn ông trước mặt cô căn bản không giống khí chất của một ông chủ công ty lớn, nói chuyện cũng không còn chút sức mạnh nào. Vốn sự ăn miếng trả miếng cũng không còn xuất hiện ở đây nữa, dường như vấn đề này đã được xử lý mà không cần sử dụng đến những mối quan hệ khác, lúc trước thì dù có gọi điện cho hắn cũng là vô ích.
"Được, vậy tôi đây sẽ nói thẳng vào vấn đề chính". Hạng Quân cũng nhìn ra thái độ của Hà Tích Phượng, hắn nói từng tiếng rõ ràng: "Tổng giám đốc Hà, kỳ thật là đầu tiên tập đoàn Tây Nam đã trúng hợp đồng hợp tác với Hidding về lĩnh vực câu lạc bộ, nói như vậy chắc cô cũng biết rồi, mấy năm nay câu lạc bộ của tôi đang xuống vốn, cụ thể đầu vào nhiều ít bao nhiêu, không nói đến vấn đề tài chính, tôi chỉ không hiểu sao đột nhiên Hidding lại thay đổi mục tiêu, dừng hẳn đàm phán mà tiến tới cùng hợp tác ngay với Hương Tạ Hiên. Tôi là kiểu người rất khó tiếp nhận kiểu kết quả như vậy, vì vậy tôi đã từng cố gắng tìm mọi thủ đoạn để kéo Hidding quay về, đáng tiếc là tất cả đều thất bại".
"Sau đó, anh bắt đầu sử dụng thủ đoạn ti tiện coi thường người khác, viết một bức thư đe dọa cố gắng gây hỗn loạn sự hợp tác của chúng tôi, chỉ để đạt được mục đích của mình?" Hà Tích Phượng lạnh lùng nói tiếp lời Hạng Quân. Cô không mong muốn ở đối phương một sự thừa nhận, những năm qua cô căm ghét nhất chính là những đối thủ cạnh tranh vượt qua bằng những thủ đoạn không chân chính như vậy, nếu như bản thân cô mà muốn sử dụng mấy thủ đoạn đó thì so với Hạng Quân thực sự còn dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần thông qua chính phủ là cũng có thể bóp chết tập đoàn tài chính Tây Nam. Ở thành phố T này cũng có rất nhiều công ty muốn vượt qua Hạng Quân, nhưng sức mạnh của phụ nữ so với tiền bạc đôi khi có hiệu quả hơn nhiều. Mấy vị phu nhân của quan chức cao cấp đều là khách quen của Hương Tạ Hiên, về điểm này cô hơn đứt Hạng Quân, việc đút lót sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
"Chính xác là như vậy". Hạng Quân cắn chặt răng, nói ngập ngừng từng chữ một, hắn tin chắc rằng Diệp Phong không muốn làm nhân chứng trong chuyện này, chắc chắn trước tòa hắn sẽ phủ nhận điều đó, nhưng hắn cũng tin tên kia cũng không cần phải dùng đến pháp luật để giải quyết. Tự nghĩ một hồi lâu, Hạng Quân mới trầm giọng giải thích: "Chuyện đe dọa lần này là một tay ta bày ra, mục đích là muốn Hidding tới khảo sát Hương Tạ Hiên biết được việc này sẽ hủy cơ hội hợp tác với Hương Tạ Hiên, như vậy Thính Vũ của tôi sẽ có cơ hội".
Hà Tích Phượng trong lòng giận run người, Hạng Quân thẳng thắn thừa nhận sự thật như vậy đúng là ngoài dự tính của cô. Thật nghĩ không ra nguyên nhân khiến cho hắn trở nên như vậy. Nhưng mặt khác, hai người một nam, một nữ ngồi bên cạnh Hà Tích Phượng hình như đã sớm biết đến kết quả này, vẻ mặt của hai người không hề có chút gì thay đổi, đặc biệt là Diệp Phong, giống như đang nghe chuyện tiếu lầm, hoàn toàn không để ý gì đến lời nói của Hạng Quân.
"Vậy tổng giám đốc Hạng định giải quyết chuyện này như thế nào?" Trầm mặc một hồi lâu, Hà Tích Phượng mới nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện đang im lặng cúi đầu, thản nhiên nói tiếp: "Nếu như muốn dính đến pháp luật thì tôi cũng không ngại, quả thật, trong tay tôi chứng cứ cũng không phải nhiều nhưng cũng có thể tạo cho tập đoàn Tây Nam chút phiền toái".
"Không, không cần như vậy đâu". Hạng Quân vội vàng ngẩng đầu, xua tay nói: "Tập đoàn Tây Nam và Hương Tạ Hiên đều là nhưng doanh nghiệp có tiếng ở thành phố T này, xảy ra chuyện này tất cả là sai lầm của tôi, tập đoàn Tây Nam chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề, nhưng như vậy thì Hương Tạ Hiên cũng không tốt lắm, cho nên hay là để giải quyết riêng, giải quyết riêng, ngàn vạn lần đừng để lộ ra ngoài".
Tổng giám đốc Hạng quả thật rất biết nghĩ thay cho người khác". Hà Tích Phượng hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Vậy tại sao ngay từ khi làm chuyện bỉ ổi này anh không ngờ tới kết quả hôm nay. Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, một người có tiếng tăm như anh thì càng phải suy tính trước khi làm chứ. Nếu làm thì nên nghĩ tới lúc bị vạch trần, làm sao có thể sợ bị ra trước ánh sáng như vậy chứ?"
Khuôn mặt Hạng Quân nhất thời trắng bệch ra không còn chút máu. Sau khi mồ hôi từ từ chảy ra vài giọt mồ hôi, hắn đã biết rằng người phụ nữ Hà Tích Phượng này sẽ không từ bỏ ý đồ, quả nhiên là không ngoài dự đoán, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng hắn cắn răng nói: "Tổng giám đốc Hà, nếu tôi sai tôi cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, tôi cũng không muốn bị đưa ra ánh sáng, lại càng không muốn tập đoàn Tây Nam hổ thẹn, cho nên, nếu cô đồng ý để chuyện này dừng lại ở đây, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa thì, tôi sẽ nguyện dâng tặng Thính Vũ cho cô, cô thấy điều kiền này thế nào?" xem tại truyenggg.com
"Oh!" Hà Tích Phượng hướng ánh mắt hoài nghi về phía Hạng Quân, thật sự cô không thể ngờ những lời này từ miệng hắn nói ra, mặc dù tập đoàn Tây Nam đang trong tình trạng lỗ vốn nhưng dù sao chỉ tính riêng cơ sở vật chất, trang thiết bị của nó cũng đáng giá hàng triệu, đó cũng là một con số khá lớn. Cho dù lúc trước Hà Tích Phượng cũng có nghĩ đến sẽ được bồi thường nhưng không ngờ lại được bồi thường nhiều như vậy.
Suy xét một hồi, cuối cùng Hà Tích Phượng vẫn không tin nổi, hỏi lại với giọng hoài nghi: "Tổng giám đốc Hạng, anh thật đùa hơi quá rồi, nếu như thật sự anh có ý muốn đó, chúng ta có thể đến gặp tòa án, không cần phải ở đây giết thời gian mà bàn bạc những chuyện vô nghĩa như này".