Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 33

Diệp Phong cuối cùng thì cũng đã từ chối phần lãi từ Tiêu Hiểu bởi vì hắn không có sở thích tìm hiểu màu sắc quần chíp của phụ nữ, trong mắt hắn, hoặc là tự mình tìm hiểu hoặc là không cần biết, cái kiểu tưởng tượng đó quả thật không thể chịu được.

Mỗi ngày khoảng thời gian đi về nhà sau khi tan ca là lúc vui vẻ nhất với Diệp Phong, nơi mà hắn đã xa cách suốt mười năm này cũng chỉ cần một tháng để đi xem lại tất cả. Mặc dù mỗi ngày đều đi về trên cùng một con đường nhưng đều gặp nhiều loại người khác nhau.

Ví dụ như cảnh sát giao thông, người qua đường, và bà cô khinh bỉ hắn. Một loại phương tiện giao thông khác thường sẽ luôn thu hút sự chú ý của người đi đường, dù phương tiện đó có rẻ tiền thì vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu như quả thật muốn làm một người nổi tiếng thì có thể cưỡi lừa hoặc là đi xe tăng chỉ có điều hai loại phương tiện này ở thành phố khó mà mua được.

Xe hơi của Diệp Phong mặc dù không thể sánh với lừa hay xe tăng nhưng xét cho cùng cũng là loại khác thường nên mới có những người thích để ý những cái khác thường, thích đi đoán loại này loại kia.

Đây đã là lần thứ bẩy hắn bị chiếc , Lamborghini đó vượt qua rồi, Diệp Phong hứng thú nhìn chiếc xe vừa lướt qua, mỉm cười, không biết chủ nhân của chiếc xe là người như thế nào mà cứ vượt qua hắn là lại giảm tốc độ, đợi Diệp Phong vượt qua với tốc độ trung bình thì lại tăng tốc.

Cái kiểu này cũng giống như trò mèo vờn chuột khiến cho người đi đường không thể không tặc lưỡi, nghĩ xem không hiểu hai chiếc xe này có xảy ra va chạm gì không.

Nhưng cuộc đua xe mong đợi của mọi người lại không diễn ra. Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG

" Wo, JB thật thì khỏi phải nói rồi, nếu như tôi mà có một chiếc xe như thế, tôi nhất định sẽ đua với chiếc xe Lamborghini đó. Một người đi đường nói, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc xe của Diệp Phong.

Diệp Phong lại không hề để ý, xe là phương tiện đi lại của hắn chứ không phải là để lắp thêm B. Ở nước ngoài có thể chạy xe với tốc độ tối đa nhưng đấy là vì pháp luật cho phép nhưng trong nước thì lại khác, hắn chỉ là một người bình thường, những việc hắn làm cũng chỉ là những việc mà người bình thường có thể làm. Trước mặt mọi người mà thể hiện mình khác biệt có thể là biểu hiện của NB nhưng trong lòng hắn thì lại chỉ là một hành động ngu ngốc.

Chỉ là Diệp Phong rất tò mò không biết chủ nhân của chiếc xe đó là rốt cục là một kẻ thừa kế kiêu ngạo độc đoán hay là một thiên kim giàu có. Mặc dù thành phố T rất lớn, rất giàu có nhưng cái kiểu chạy xe này rất hiếm, huống hồ rất ít người trung niên chọn cái kiểu chạy xe như thế.

Ở thành phố T, dân đua xe không ít, trong đó có không ít xe nổi tiếng nhưng đáng tiếc là chiếc xe vừa rồi không phải là xe đua. Diệp Phong nhận ra đây chỉ là chiếc xe mới đã qua sửa chữa, mặc dù nhanh hơn xe bình thường nhưng nếu như thi đấu thật thì chiếc xe này sẽ chẳng thể giành được thành tích gì. Mặc dù tốc độ của bánh xe không tồi nhưng khi sử dụng tốc độ tối đa thì khi rẽ vẫn sẽ bị ma sát cản trở, nếu như phải rẽ nhiều, khoảng mười mấy km thì chiếc xe này cũng vứt đi thôi.

Nếu như thật sự đua với xe của hắn thì chiếc xe đấy chỉ có mà đi sau hít khói thôi. Đáng tiếc là hắn không muốn chơi đùa với mấy công tử nhà giàu đó.

" Xuy." Diệp Phong nhanh chóng đỗ xe trước cửa Hương Tạ Hiên.

Và chiếc xe đó cũng cùng lúc dừng lại.

Diệp Phong tháo mũ bảo hiểm, đợi chủ nhân của chiếc xe bước xuống, xem là ai mà hết lần này đến lần khác thách thức hắn.

" Diệp Phong anh vẫn lạnh lùng như thế." Một cô gái bước từ trên xe xuống, tháo bỏ cặp kính mát nhìn Diệp Phong có chút kinh ngạc nói.

" Giám đốc Lục?" Diệp Phong quả thật không hiểu tại sao lại là Lục Tử Hồng, nửa tháng trước cô ta vẫn còn khóc như mưa như gió thế mà bây giờ lại không có chút đau khổ nào, mặc dù sắc mặt không tươi lắm nhưng lại không có cảm giác của ngày hôm đó.

"Giám đốc Lục đổi xe à?" Diệp Phong nhảy từ trên xe xuống, nhìn một lượt chiếc xe Lamborghini .

" Có một số thứ luôn bị thay thế." Lục Tử Hồng nắm chiếc kính trong tay, khuôn mặt có chút cay đắng nhưng trong chốc lát lại tươi cười trở lại nói: " Thôi, đừng nói những chuyện này nữa, cùng tôi đi ăn gì đó đi."

" Được thôi." Diệp Phong gật đầu. Trong lòng hắn thấy rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của người phụ nữ này. Trước kia cô ta là người không thích đánh phấn nhưng bây giờ lại trang điểm một cách kì lạ, mặc dù đây là lần duy nhất từ cách đây nửa tháng. Ăn mặc cũng thay đổi từ quần áo công sở gò bó chuyển qua quần áo thoải mái hơn, hoàn toàn không còn là một người nghiêm túc như trước kia nữa, thậm chí cô ta còn đổi cả kiểu tóc ngắn cũ thành tóc xoăn buông xõa ngang vai. Chỉ trong có vài ngày cô ta đã biến thành một người hoàn toàn khác, lẽ nào cô ta đã hồi phục trở lại sau khi bị thất tình? Diệp Phong tự hỏi.

Phòng cà phê Hương Tạ Hiên.

" Hôm nay tâm trạng của giám đốc Lục có vẻ khá tốt." Diệp Phong nhấp một ngụm cà phê nói: " Có phải vì chiếc xe đó?" Trước kia Diệp Phong cũng thường bắt đầu câu chuyện theo cách này, mặc dù biết tâm trạng của cô ta có lẽ không tốt.

Theo thông lệ thì cuộc nói chuyện sẽ kết thúc bằng nụ cười của Diệp Phong và tiếng khóc nức nở của Lục Tử Hồng. Nửa tháng trở lại đây, Diệp Phong đã trở thành người lắng nghe mọi tâm sự của cô ta, nghe cô ta kể chuyện quá khứ, chuyện tình yêu, mọi chi tiết. Mặc dù Diệp Phong rất lí tính, có thể nói là vô tình nhưng cũng chăm chú lắng nghe cô ta, cô ta là một người tôn sùng tình yêu, trong mắt cô ta có lẽ tình cảm còn quan trọng hơn cả sự nghiệp. Chỉ có điều hôm nay biểu hiện của cô ta ngược hẳn với phán đoán của Diệp Phong.

Không khí của ngày hôm nay khác với mấy ngày trước, đây là lần đầu tiên giữa hai người có không khí thư giãn như vậy.

Lục Tử Hồng cũng nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, im lặng một lát rồi mới nói.

" Có lẽ là thế." Lục Tử Hồng nhẹ nhàng nói, ánh mắt thoáng không vui, " Tôi rất thích màu xe đó, màu đỏ, thể hiện sự chúc mừng."

Diệp Phong khẽ gật đầu, đặt cốc cà phê trên tay xuống " Chỉ có điều chiếc xe này không giống với phong cách trước kia của cô. Trước kia cô chọn Cadillac đen và cũng không bao giờ tự mình lái xe." Hắn biết tiềm lực kinh tế của Lục Tử Hồng, mặc dù một chiếc xe Lamborghini chẳng là gì nhưng trong mắt hắn ta cô ta thuộc tuýp người truyền thống, cái kiểu xe đó nhất định không phải sở thích của cô ta.

" Con người luôn thay đổi mà." Lục Tử Hồng nhẹ nhàng hớt tóc mái trước chán, có lẽ là vẫn chưa quen với tóc mới. " Tôi cũng không thể sống cả đời trong đau khổ phải không nào?"

Diệp Phong im lặng. Cô gái này mạnh mẽ hơn hắn ta nghĩ, nhiều lần hắn khuyên cô ta phải đối mặt với thực tế nhưng đều không có tác dụng vậy mà không biết tại sao cô ta lại nghĩ thông suốt rồi.

" Có phải là anh thấy rất kì lạ, tại sao tôi lại nghĩ thông suốt?" Lục Tử Hồng giải thích: " Uống say một lần, tôi hiểu ra rất nhiều điều. Cảm ơn anh đã đưa tôi đến Loạn Thế Giai Nhân, nhìn thấy những người ở đó nhảy múa, tôi chợt nhận ra mình cũng đã từng trải qua. Mặc dù là đã không còn nhưng cũng là một kí ức đẹp, không cần phải quá đau khổ."

Bình Luận (0)
Comment