Đắc Kỷ

Chương 60

Edit: Hiên Viên Linh

Chuyện ngừng chuẩn bị hôn sự, chưa đến nửa ngày đã truyền đi khắp phủ Thành Chủ.

Có người vui vẻ có người kinh ngạc, nhưng chẳng có ai tiếc hận chuyện này, dù sao với thân phận của Triệu Tuyết Tầm cho dù ở nơi nào, nếu nàng là cố gắng tranh thủ một chút, không cần nói đến người có tu vi Thiên Giai, cho dù là một Vũ Đế cấp thấp cũng xứng, chỉ tiếc rằng bất luận nàng cố gắng như thế nào cũng theo đuổi được chân chính Thiên chi kiêu tử ở Trường Sinh thế gia.

Bạch Kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt của đại tiểu thư, thấy nàng không lộ ra bộ dáng thất vọng quá nhiều, ngược lại trên mặt lại trào phúng lãnh ý, một bộ dáng căn bản đã sớm biết rõ ràng.

Hắn cũng không biết nên nói cái gì, từ nhỏ đến lớn đều trung thành với Thiên Thượng Thành khiến hắn không chút nghi ngờ quyết định của thành chủ, nhưng đáy lòng vẫn luôn cảm thấy không công bằng với đại tiểu thư nhà mình, hắn biết rõ nàng là cô nương tốt đến nhường nào.

Thị nữ lui ra, Đắc Kỷ nửa đỡ cột đá ngồi xuống, Bạch Kỳ khẽ cúi đầu xuống đứng ở một bên, tựa như một cái bóng im hơi lặng tiếng, chân thành làm bạn ở bên người nàng.

Vẻ ngoài của Triệu Tuyết Tầm kỳ thật không thể nói quá khó nhìn, dù gì cũng là một bộ dáng tế mi tú nhãn*, mũi dọc dừa môi đỏ mọng, nhưng cái thế giới này là võ giả tầng tầng tu hành đi lên, không có bao nhiêu khác biệt với thế giới tu tiên, chỉ khác là một tu tâm một cái tu thân, trước khi đi vào võ đạo nữ tử chỉ cần hơi có chút tư sắc, sau khi rửa tinh phạt tủy liền biến thành tuyệt sắc.
*Tế mi tú nhãn: thành ngữ miêu tả một cặp mắt đẹp, lông mày tinh tế

Ở Thiên Thượng Thành này không thiếu cao cấp nữ võ giả, có lẽ căn cơ cũng không tệ lắm, nhưng người khác là Vũ Đế, Triệu Tuyết Tầm là Huyền Giai, người khác da thịt thông thấu vô hạ* giống như thiên tiên, nàng chỉ là trắng nõn quá mức tầm thường, ở trong một rừng sắc đẹp như vậy đương nhiên nàng trở thành bình thường.
*thông thấu: có thể nhìn xuyên qua, vô hạ: không có một vết bẩn

Nhưng Bạch Kỳ cảm thấy, đại tiểu thư nhà mình là đặc biệt, có lẽ do nhìn quen người tóc trắng mắt lam trong tộc, hắn liền cảm thấy dáng tóc đen như mây, đồng tử  đen giống như lông mày của đại tiểu thư mới thật sự làm động lòng người, huống chi những thứ mỹ nhân kia lạnh như băng giống như tường thành của Thiên Thượng Thành vạn năm không thay đổi, nào có một tia linh động ấm áp giống như đại tiểu thư?

Nhưng hắn cảm thấy tốt nhất, cũng không có nghĩa là thứ tốt nhất trong mắt người khác... Trong long Bạch Kỳ khẽ đau đớn một chút, không dám ngẩng đầu đi nhìn sắc mặt của đại tiểu thư.

Mấy ngày dưỡng thương này, Bạch Vũ An không đến thêm lần nào nữa, Đắc Kỷ biết rõ hắn nói tỷ thí trong gia tộc là cái gì,d!3nd@0nlzequ_ydocn Trường Sinh thế gia cứ cách năm năm sẽ cử hành một lần tỷ thí trong gia tộc, vừa để cạnh tranh vị trí trưởng lão của các chi, vừa để tuyển chọn những đệ tử ưu tú trong tộc, theo như nguyên văn câu chuyện, Sở Dịch nhân cơ hội gia tộc tỷ thí lần này, lừa Triệu Tuyết Tầm lấy trộm Bạch Ngọc Lưu Ly Châu.

Sự kiện này cũng giống với tộc nghị, Triệu Tuyết Tầm đương nhiên không tham gia, không phải là không cho nàng đi, mà là tư cách tỷ thí thấp nhất đều là Huyền giai võ giả, Huyền giai võ giả của Bạch gia hơn phân nửa đều là đứa bé mười mấy tuổi, cho dù nàng đi cũng không có mặt mũi đi tỷ thí với những đứa bé này, nếu tính tuổi, nàng bằng tuổi với Bạch Vũ An, Bạch gia hơn phân nửa đều là những thiếu niên có tuổi xấp xỉ với Bạch Vũ An nhưng cũng đều đã vượt qua Huyền giai, thăng lên cấp Địa giai, trở thành Vũ Đế cao thấp.

Nhưng Đắc Kỷ không chỉ muốn tham gia, nàng còn cố ý trang điểm ăn mặc một phen, mặc dù tư sắc của Triệu Tuyết Tầm không vừa ý nàng, có thượng trang (trang điểm, mặc đẹp) hay không cũng không khác nhau lắm, nhưng một trang dung diễm lệ là  một phương thức vô cùng hoàn hảo để biểu lộ thái độ rõ ràng.

Thời gian nửa tháng qua đi, Triệu đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh lại một lần nữa đạp cửa ra khỏi phòng, không có một chút nổi giận hay khó xử, ngược lại càng thêm ngạo nghễ so với bình thường một chút, những người từng có quan hệ với nàng thực hận không thể tát một cái lên mặt nàng, những người không biết rõ nội tình cũng không nhịn được nói thầm vài câu trong lòng, nhưng lại không nhịn được liên tiếp liếc mắt nhìn nàng. Họ luôn cảm thấy, dung nhan của vị đại tiểu thư trong truyền thuyết này cũng không đáng ghét như lời đồn a... Nhìn thấy lâu, còn thấy rất xinh xắn.

Đắc Kỷ không đếm xỉa đến những ánh mắt kia, cởi áo choàng Tước linh ra, ngồi ngay phía dưới Bạch Khuynh, trên danh nghĩa nàng là dưỡng nữ của phủ thành chủ, cho dù là những trưởng lão kia, cũng chỉ có thể ngăn cách một đường với nàng.

Bạch Vũ An cách gần đó, từ lúc Đắc Kỷ xuất hiện, ánh mắt hắn liền sít sao nhìn chằm chằm nàng không rời, lông mày nhíu chặt, trong con mắt xanh thẳm mang theo vài phần lo lắng, sau khi Đắc Kỷ ngồi xuống mới nhìn hắn, thấy thần sắc hắn, lập tức mỉm cười, môi đỏ mọng hơi chu lên một cái, tựa như một cái hôn gió nho nhỏ.

Trên trái tai Bạch Vũ An nổi lên một mảnh đỏ hồng, một tay cố làm ra vẻ lơ đãng nắm lấy bầu rượu, lại bởi vì phân thần, bóp nghiến bầu rượu trong tay một cái, rượu bắn ra tung tóe ở trên bàn, khiến cho Đắc Kỷ lấy ống tay áo che môi, cười nhẹ một tiếng.

Vài vị trưởng lão sắc mặt cổ quái nhìn về phía Bạch Khuynh, thấy thành chủ nhà mình vẫn lãnh lạnh nhạt đạm, cũng không tỏ vẻ gì, vị trưởng lão dòng chính của Bạch Vũ An thở phào nhẹ nhõm, trừng Bạch Vũ An một cái, nhưng cũng không nói gì nặng lời, mới mười bảy tuổi đã là Địa giai bốn tầng, nếu không có tên yêu nghiệt Bạch Khuynh kia, thì đứa nhỏ này chính là đệ tử ưu tú nhất đời này của Bạch gia, mà cho dù có Bạch Khuynh, thì đây cũng là vận mệnh của dòng tộc bọn họ.

Tỷ thí duy trì liên tục ba ngày, bắt đầu trước là Huyền giai võ giả tỷ thí,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn gần một trăm mười tiểu võ giả khuôn mặt nghiêm túc chắp tay đứng ở giữa thao trường, người lớn nhất cũng mới chỉ mười một mười hai tuổi, những võ giả này bước hai bước ra khỏi hàng, từng người từng người thi đấu với nhau, nhìn tình cảnh này thật ra là có chút buồn cười, nhưng những người của Bạch gia trên đài vẫn nghiêm túc giống nhau như đúc, đây là căn cơ của gia tộc.

Nghiêm túc vẫn cứ nghiêm túc, nhưng nhàm chán là thật sự nhàm chán, Đắc Kỷ chỉ nhìn một cái lập tức không muốn xem nữa, tay ngọc chống đầu, miễn cưỡng cho Bạch Vũ An một ánh mắt cười nhẹ nhàng, gương mặt Bạch Vũ An càng ngày càng hồng, bỗng nhiên đứng dậy, trừng Đắc Kỷ một cái, "Ta trở về lấy ít đồ."

Bạch Khuynh nhìn hắn một cái, khẽ vuốt cằm, Đắc Kỷ cũng cười , đứng lên nói: "Ta cũng trở về lấy đồ."

Bạch Vũ An đi trước, Đắc Kỷ lắc lư đi theo sau, ra khỏi thao trường, vài cây cổ thụ cao ngút trời che giấu thân hình hai người, bước chân của Bạch Vũ An đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại trừng mắt về phía Đắc Kỷ.

"Ta đi hỏi đường ca, hắn nói là ngươi không cần hắn thú, nếu đã như vậy, thì vừa rồi ngươi nháo cái gì? Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi thật sự cho rằng đường ca sẽ không phát hỏa sao?"

Vẻ tươi cườ của Đắc Kỷ ngưng lại, trong con mắt đen đột nhiên hiện lên lệ quang, Bạch Vũ An lập tức cứng lại, há to miệng, tựa như muốn nói điều gì đó, lại nghe được giọng nói của thiếu nữ mang theo âm mũi hừ nói: "Ta nháo thế nào thì có liên quan gì tới ngươi? Cho dù hắn đánh chết ta, cũng không quan hệ với ngươi!"

Bạch Vũ An bị tức đến nghẹn lời, nhưng thấy hốc mắt thiếu nữ phiếm hồng, liền biết nàng cũng là đang nói nhảm, hắn có chút tức giận, lại có chút ủy khuất không biết từ đâu đến, xoay tầm mắt, hừ lạnh nói: "Vậy ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, còn muốn liên lụy ta sao? Quả nhiên độc nhất chính là lòng dạ đàn bà!"

"Ngươi..." Đôi mi thanh tú của thiếu nữ nâng lên, mím môi một cái, đột nhiên tiến lên vài bước, nhón chân lên, hôn khẽ một cái trên môi hắn, lúc này mới lui về phía sau một bước.

Bạch Vũ An ngẩn ra, liền thấy đại tiểu thư trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh kia hất cằm lên, cặp mắt không hề chớp nhìn hắn chằm chằm, nói: "Đúng vậy, ta chính là muốn liên lụy ngươi, chính là độc nhất lòng dạ đàn bà, ngươi nói thêm câu nữa?"

Vẻ đẹp của nữ tử, có quyến rũ mê người, có tài giỏi vô song, có xinh đẹp tuyệt thế, cho dù thế nào, khi đạt đến cực hạn, đều có thể mê hoặc thế nhân. Triệu Tuyết Tầm cũng không phải là không đẹp, chỉ là đặt trong những dung mạo xinh đẹp nổi bật như vậy, những người đẹp hơn nàng có vô số, đương nhiên vẻ đẹp của nàng tan biến trong mắt mọi người. Triệu Tuyết Tầm kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nếu vận dụng thỏa đáng, sẽ trở thành kiều man (kiều:đáng yêu+ man: ngang ngược).

Cực hạn của kiều man ở chỗ: trong kiều có man, trong man có kiều, nhưng nếu không khống chế được, dễ thương quá mức trở thành ra vẻ, ngang ngược quá mức thành ương ngạnh, Triệu Tuyết Tầm chính là vế sau.

Cặp mắt đen trong sáng của Đắc Kỷ mang theo lệ ý, ánh mắt lại càng them lạnh lẽo, Bạch Vũ An nhìn chằm chằm nàng một lát, đột nhiên bước lên một bước, làm cho Đắc Kỷ lui về phía sau chạm đến thân cây, hắn nâng tay chống lên canh đầu Đắc Kỷ, mắt màu lam nghiêm túc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Vậy thì liên lụy đi."

Hắn nói xong, hôn lên môi Đắc Kỷ một chút, môi hắn lạnh, tựa như một mảnh băng tuyết rơi ở trên môi Đắc Kỷ, cánh môi cọ xát một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, lui về phía sau một bước.

Đắc Kỷ nhìn hắn, nước mắt trong đôi mắt màu đen từng hạt từng hạt rơi xuống, Bạch Vũ An dùng tay áo lau nước mắt khô cho nàng, dừng một chút, nói: "Ta... Ta sẽ cưới ngươi."

Vừa dứt lời, hắn tựa như đột nhiên giống như bị bừng tỉnh, không dám nhìn vào mắt Đắc Kỷ, gần như là chạy trối chết. (đẹp trai không quá 3s)

Lẳng lặng nhìn độ hảo cảm của thiếu niên ngốc như hươu từ màu da cam sắc chậm rãi lên cao đến 90 điểm đỏ bừng, V384 chẳng những không hề bất ổn, thậm chí có chút buồn cười, nó tự như lạnh lùng liếc về mười điểm hảo cảm ít ỏi đang bám đầy bụi của Bạch Khuynh một cái, có chút tang thương đốt cho chính mình một điếu thuốc.

Đắc Kỷ chậm chạp quay lại thao trường,di@en*dyan(lee^qu.donnn) Bạch Vũ An không có ở chỗ ngồi, Bạch Khuynh nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi trên cánh môi càng thêm đỏ tươi hơn so với ngày trước của nàng, dừng một chút, dời đi ánh mắt.

Bạch Kỳ không ở trên đài, cho dù là thứ tử, hắn cũng là đệ tử của Bạch gia, tỷ thí vẫn muốn tham gia, bên cạnh Đắc Kỷ chỉ có vài người thị nữ hầu hạ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, thế nhưng lại càng giống một tiểu thư khuê các hơn ngày thường.

Mãi cho đến khi những võ giả Huyền giai đã tỷ thí hơn phân nửa rồi Bạch Vũ An mới cúi đầu trở lại, nhìn Đắc Kỷ một cái, thấy ánh mắt nàng chẳng hề ở trên người mình, mà lại ánh mắt lại hứng thú với vài vị đệ tử Bạch gia Địa giai đang chỗ không xa, cho dù biết rõ có thể nàng là đang cố ý giận hắn, nhưng cũng vẫn nghẹn lời.

Hắn chẳng qua chỉ là... Nhất thời không có phản ứng kịp, nhưng lời đã nói ra hắn cũng sẽ không đổi ý, Bạch Vũ An căm giận trừng mắt liếc Đắc Kỷ, trong lòng lại nhịn không được có thêm vài phần ngọt ngào: Đến hôn sự với đường ca đều có thể cự tuyệt, như vậy có phải đã giải thích rằng trong lòng của nàng hắn rất trọng yếu? Trước kia, nàng lúc nào cũng gây khó dễ với hắn, nhất định là sớm thích hắn .

90 điểm đỏ rừng rực của ngốc hươu thiếu niên kia bỗng chốc lại tang lên ba điểm, V384 đã lười thay hắn đốt nến, phun ra một vòng khói, trực tiếp thay Thiên mệnh tử đang ở đâu đó đót một hang nến.

Bạch Khuynh thấy thần sắc của Bạch Vũ An từ căm giận đến ngọt ngào, chẳng biết tại sao trong lòng có chút quái dị, nhưng hiếu kỳ lại lập tức dâng lên, đường đệ này của hắn không tính là ổn trọng, nhưng cũng không phải là người phóng đãng, hôm nay lại thần sắc điên đảo trước mặt mọi người, tuyệt đối không bạn tâm đến mặt mũi hắn, tình yêu chẳng lẽ thật sự có thể thay đổi một người sao? Vậy đến tột cùng... Đó là loại dạng cảm giác gì?

(Lời của editor: mình chưa đọc hết thế giới này nhưng có lẽ Đắc Kỷ sẽ không chọn Vũ An vì Đắc Kỷ thích nam nhân ổn trọng trưởng thành còn Vũ An thì còn trẻ con nhưng mà mình vẫn thích Vũ An- tiểu đệ siêu cấp moe)
Bình Luận (0)
Comment