Đắc Kỷ

Chương 7

Tâm nguyện của Việt Cơ không phải là được Doanh Chiêu yêu, điều thứ nhất nàng muốn là trở thành Vương Hậu, điều thứ hai là muốn chà đạp Tề Cơ, điều thứ ba là nhi tử của mình phải làm Thái Tử, điều thứ tư là muốn nhi tử của mình tiêu diệt Tề Quốc.

Kỳ thật Đắc Kỷ không có nhiều ác cảm với Tề Cơ, bởi vì Tề Cơ tốt hay xấu thế nào cũng không thể làm nàng giận dữ, giống như Tỷ Can* năm đó lột da Hồ Ly làm áo choàng, mượn chuyện này để cảnh cáo nàng, Tỷ Can không cảm thấy là mình làm chuyện ác. Nàng giết người, cũng giống như Tỷ Can giết Hồ Ly, cách con người nhìn Hồ ly về cơ bản cũng không khác cách hồ ly nhìn người là mấy.

*Tỷ Can: là một nhân vật lịch sử nổi tiếng thời nhà Thương. Tỷ Can là con của vua Thái Đinh và là chú của vị vua cuối cùng nhà Thương là Trụ Vương. Tỷ Can mất lòng Trụ Vương vì nhiều lần can gián và chỉ trích Trụ Vương. Trụ Vương ra lệnh cho Tỷ Can móc tim vì tò mò rằng tim của ông có bảy lỗ. Tỷ Can được tôn vinh là một trong ba người có đức hạnh thời Thương cùng với Tống Vi Tử Khải và Cơ Tử. Tỷ Can sau này được phong làm Thần Tài. Trong tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa, Tỷ Can nhiều lần đối đầu với Đát Kỷ và bị Trụ Vương yêu cầu móc tim để trị bệnh cho Đát Kỷ.

Doanh Chiêu là một nam nhân rất khó có thể động tâm, nhưng sau khi đã động tâm rồi thì lại đơn giản hơn những nam nhân dễ mắc câu kia, Đắc Kỷ cười nhìn hắn lạnh lùng cho cung nhân lui xuống, sau đó không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: "Hôm nay nàng đẹp hơn ngày thường."

"Thiếp đang lo lắng Vương Thượng không thích." Ánh mắt Đắc Kỷ mang theo ý cười, giọng nói dịu dàng: "Trước giờ Vương Thượng chỉ thích tố nhan (nhan sắc vốn có), thiếp biết rõ."

Doanh Chiêu vuốt ve mái tóc của nàng, hơi thở ấm nóng phả bên tai của nàng, giọng nói trầm thấp: "Quả nhân, chỉ thích tố nhan của nàng, nàng trang điểm cũng tốt, không trang điểm cũng tốt, quả nhân đều thích." DieexnDDanfLeeQuysDDoon

Đát Kỷ khẽ đỏ mặt, trong đôi mắt hoa đào trong suốt hiện lên vẻ thẹn thùng, nhẹ giọng nói: "Vương thượng sao lại nói những lời như vậy, thật là..."

Đây là lần đầu tiên Doanh Chiêu nói những lời chọc ghẹo như vậy với nữ nhân, rất không được tự nhiên, nhưng thấy bộ dáng Đát Kỷ xấu hổ cúi đầu, trong nội tâm lại cảm thấy an tâm, nhịn không được khẽ hôn một cái lên khôn mặt đang ửng đỏ của nàng.

"Hizzzz..." Đát Kỷ kêu khẽ một tiếng, Doanh Chiêu nhướn mày, Đắc Kỷ dường như cũng sững sờ một chút, khi phản ứng lại, vội vàng cười nói: "Thiếp không nghĩ tới Vương Thượng lại đột nhiên... Là thiếp thất lễ."

Doanh Chiêu dừng lại một chút, nói: "Không sao, hôm nay gọi nàng tới, là muốn cho nàng xem một vật."

Đát Kỷ tò mò mở to hai mắt, Doanh Chiêu dắt tay nàng đi đến nội điện, Đắc Kỷ nhìn lại, ở chính giữa nội điện bày một bàn bằng gỗ lim, trên mặt bày đủ loại đồ vật rự rỡ đủ màu, Đát Kỷ vốn tưởng rằng Doanh Chiêu muốn đưa lễ vật cho nàng, nhưng V384 lại sợ hãi kêu một tiếng: “Kia đều là trân bảo của Việt Quốc!”

Sau khi Tề Quốc diệt Việt Quốc, toàn bộ những bảo vật trân qúy trong cung của Việt Quốc đều thuộc về Tề Quốc, lần này sứ thần Tề Quốc đến Tần Quốc, lại mang theo một phần trân bảo làm lễ vật giao hảo của hai nước tặng cho Doanh Chiêu.

Đắc Kỷ che miệng, nhìn về số trân bảo trên bàn gỗ lim kia, lại nhìn Doanh Chiêu một chút, Doanh Chiêu mím môi, nói: "Những vật này nàng hãy mang về đi, nếu người khác hỏi, chỉ cần nói là quả nhân thưởng là được."

Doanh Chiêu cũng không biết tại sao nữa, rõ ràng theo lệ thường những vật này phải kiểm kê sau đó sung nhập quốc khố, nhưng vừa nhớ tới ánh mắt đau thương và hoang mang của Việt Cơ, trong lòng không nhịn được nhũn ra, đây là lần tư tâm đầu tiên của hắn từ khi hắn đăng cơ đến nay, mở tư kho của Quốc quân, dùng hoàng kim để đổi lấy chút trân bảo này, còn giống như một tiểu hài tử không thể kiên nhẫn chạy đến khoe vật quý.

Từng giọt nước mắt của Đắc Kỷ rơi trên bàn gỗ lim đầy trân bảo, run rẩy cầm lấy một cây ngọc trâm cài đầu ặt ở giữa bàn, thấp giọng nói: "Tạ Vương Thượng, tạ Vương Thượng..."

Doanh Chiêu nâng cằm nàng lên, dùng khăn tay lau sạch nước mắt nàng, giọng nói lại cứng ngắc: "Quả nhân đã từng nói, không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng khóc, không được phép có lần sau." Dien~d@nle^quy/d0n.c0m

Đắc Kỷ nén lệ gật đầu liên tục, Doanh Chiêu hài lòng, đang định buông nàng ra, ánh mắt đột nhiên trở nên chăm chú, nước mắt làm nhòe lớp trang dung, sau khi lau khô, gò má sưng đỏ lại không thể nào che lấp, Đắc Kỷ như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nghiêng đầu che gò má.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Doanh Chiêu nhíu mày hỏi: "Hôm nay mẫu hậu truyền triệu, là mẫu hậu đánh nàng sao?"

Đắc Kỷ còn giả bộ khóc thút thít nói: "Không phải vậy, Vương Thượng đừng hỏi nữa..."

Doanh Chiêu đè nén cơn tức hỏi: "Tề Cơ?"

"Vương thượng, " Đát Kỷ khóc nói: "Là thiếp sai trước, thiếp chống đối công chúa, Vương Thượng muốn trách thì trách thiếp đi."

Doanh Chiêu hít sâu một hơi, nói với Đát Kỷ: "Nàng ngủ trước đi, quả nhân đi rồi sẽ về ngay."

Đắc Kỷ dù có khóc thế nào đi nữa cũng không thể để Doanh Chiêu đang tức tối quay lại, nhưng mà Doanh Chiêu vừa ra khỏi nội điện, Đắc Kỷ liền lau nước mắt, quay người lại nửa nằm ở trên giường, V384 thề nếu như lúc này nguyên thân của Đắc Kỷ ở đây thì chín cái đuôi hồ ly cũng đều vẫy lên.

“Người này mù rồi, ta hoài nghi nam nhân sa vào tình yêu đều là người mù.” V384 giật giật khóe miệng, vừa rồi nó muốn nói, Đắc Kỷ hành động như vậy là không được, một vở kịch đậm mùi cẩu huyết, vốn còn cho rằng Doanh Chiêu là một nam chính cao- phú- soái của kịch bản như vậy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, không nghĩ tới chưa đến một hiệp, người ta đã giận đỏ cả mặt bỏ đi vì hồng nhan.

Đắc Kỷ nghe không hiểu V384 châm chọc, sờ gò má sưng đỏ, đôi mày hơi nhếch lên, nói: "Nam nhân có hèn nhát thế nào đi nữa, khi nữ nữ nhân của mình bị bắt nạt cũng sẽ buồn bực, điều này không liên quan gì đến tình yêu, đây là thể diện."

Đương nhiên, có thể không chút do dự thay nàng ra mặt như thế, chứng minh rằng Doanh Chiêu căn bản không coi Tề Cơ là nữ nhân của mình mà đối xử, đối với dạng nam nhân này mà nói, điều kiện tiên quyết để được lọt vào mắt hắn là chỉ có thân phận không nơi nương tự như Việt Cơ.

Đắc Kỷ đưa tay vẽ một cái Viên Quang Kính, trên mặt kính thấy dáng vẻ Doanh Chiêu mặt lạnh ngồi trong xa giá, V384 cũng tới gần xem, người làm nhiệm vụ xuyên không hoàn toàn dựa vào hệ thống, Đắc Kỷ lại không thể dựa vào thế giới mà nàng xuyên tới, nhưng V384 đem nàng truyền tống lại đây, bên cạnh mục tiêu, pháp lực của hồ yêu ngàn năm nàng vẫn còn, mạnh hơn nhiều so với hệ thống của V384.

Xa giá của Doanh Chiêu dừng lại ở cửa cung Bình Tây, cung nhân trong cung Bình Tây rối rít lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, nhưng khi Tề Cơ nghe thông báo lại trợn tròn cặp mắt, hôm nay nàng vừa đánh Việt Cơ, buổi tối Vương Thượng liền đến đây, không phải là trấn an nàng xin lỗi thay Việt Cơ, thì chính là đến ra mặt thay Việt Cơ.

Đắc Kỷ có chút hưng trí xem thần sắc kiêu ngạo trước giờ của Tề Cơ thay đổi, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng vội vã sửa sang lại tóc mai xiêm y ra ngoài tiếp giá.

Doanh Chiêu căn bản không để ý đến Tề Cơ hành tiểu lễ, bước qua cạnh nàng ta, nhấc chân vào trong điện, Tề Cơ cắn răng, cúi đầu đi theo vào trong điện, lần này lại hành đại lễ.

Doanh Chiêu ngồi ở trên ghế, sắc mặt không thay đổi quan sát Tề Cơ, Tề Cơ quỳ trên mặt đất, dư quang khóe mắt liếc nhìn cung nhân trong điện không dám thở mạnh một tiếng, đôi môi cũng sắp bị cắn đến bật máu, bị phu quân của mình trừng phạt cũng không sao, nhưng đáng giận nhất là phải chịu nhục trước nhiều hạ nhân như vậy, mà còn là vì một nữ nhân khác.

"Vương thượng, thiếp..." Trong hốc mắt của Tề Cơ đã đầy nước mắt, muốn giải thích, hạ thấp dáng vẻ công chúa cao cao tại thượng ngày thường xuống, nhìn xuống cũng hơi có cảm giác điềm đạm đáng yêu. di@en*dyan(lee^qu.donnn).com

"Quả nhân cho phép ngươi nói chuyện sao?" Doanh Chiêu cắt ngang lời của Tề Cơ, cặp mắt ưng lạnh xuống, nói: "Quỳ ở đây cho đến hừng đông, quả nhân sẽ cho người giám sát ngươi, nếu là ngươi dám đứng lên, vậy hãy để Tề Vương đổi một người công chúa khác làm phu nhân đi."

Tề Cơ trợn tròn mắt, đang muốn nói chuyện, lại nghe Doanh Chiêu nói: "Nói thêm một chữ,  quỳ thêm một ngày, quả nhân nói được làm được."

Hắn nói xong cũng phẩy tay áo bỏ đi, hai người nội thị đi theo, một người ở lại đứng bên cạnh Tề Cơ, đối với ánh mắt phẫn hận của Tề Cơ, cười khiêm tốn.

Đát Kỷ nhìn về Viên Quang Kính, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Doanh Chiêu, nhíu mày, nêu lên một đánh giá rất đúng trọng tâm: "Rất có khí thế."

V384 dùng cặp mắt cá chết nhìn nàng, quả nhiên liền nghe thấy câu nói tiếp theo của Đắc Kỷ: "Cách này thật là... Quỳ cho đến hừng đông, không cho đứng dậy, cũng không cho lên tiếng, aizz..."

Giọng nói của Đắc Kỷ mềm mại như nước, nhưng mà V384 lại có cảm giác như lỗ tai của mình bị cưỡng gian, nó ra sức che lỗ tai lại, chỉ cảm thấy hôm nay nó lại dơ bẩn hơn so với hôm qua một chút.

Khi trở về cơn tức đầy người của Doanh Chiêu đã tiêu tan gần hết, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt Việt Cơ đầy mặt lo lắng, không biết sao cơn tức lại bay mất, không kịp nhiều lời, lập tức ôm mỹ nhân nhu nhược như không xương vào trong lòng, âu yếm.d!ên~ddanle^quy/dd0n^

Ánh mắt của Đắc Kỷ quyến rũ như tơ nhìn hắn, Doanh Chiêu chỉ cảm thấy hôm nay mình sắp điên, dục vọng của thân thể dục vọng lan tràn, lúc này ngọn lửa trong lòng đã bốc cháy rất lớn, những chuyện xấu xa thường ngày chưa từng nghĩ tới bây giờ lại đồng loạt hiện lên trong đầu óc, nhưng khi thay đổi đến hiện thực, biết rõ rằng sẽ khiến nàng chán ghét, nhưng lại không cách nào dừng lại.

Ở nơi Doanh Chiêu không thấy V384 liếc mắt nhìn, tất cả mọi nơi trong gian cung thất này đều là hơi thở lẳng lơ của Hồ Ly, bất cứ người nào đi vào thì đầu óc cũng bị đốt nóng lên, vị gia này còn cho là mình chiếm quyền chủ động chứ.

Ngày hôm sau trời sáng choang, cánh tay của Đắc Kỷ cũng chưa nâng dậy, đầu gối quỳ một đêm vừa sưng vừa xanh đen, so với dấu tay trên gương mặt đang dần dần tiêu còn nghiêm trọng hơn, nàng thỏa mãn cọ cọ vào lồng ngực của Doanh Chiêu, đôi môi đỏ mọng thương tiếc khẽ hôn lên bọng mắt xanh đen của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ có chút gầy gò của Doanh Chiêu lập tức toả ra tràn đầy sức sống.

Yêu vật vốn không giống với thường nhân, Đắc Kỷ không dựa vào thải âm bổ dương*, nhưng bình thường nàng hoan hảo, thường nhân cũng không có cách nào tiêu thụ, hơi thở của hồ yêu có thể khiến người phóng túng, Doanh Chiêu không phải người có dục vọng lớn, chỉ là bị hơi thở dụ dỗ, căn bản không phát hiện được thân thể của mình dị thường. Nếu không phải Đắc Kỷ đột nhiên phát giác dương khí trên người Doanh Chiêu yếu đi, chỉ sợ nhiệm vụ của Đắc Kỷ vẫn chưa hoàn thành, đã ép khô Doanh Chiêu.

*Thải âm bổ dương: đại khái là yêu quái dùng việc XXX để hút hết dương khí của đàn ông để nâng cao tu vi

V384 vô cùng đau đớn: “Lần đầu tiên trong đời Doanh Chiêu không lâm triều, ngươi cũng quá...”

Đát Kỷ khoác thêm xiêm y ngồi dậy, đưa tay xoay V384 chơi, môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

V384 cũng không nói nữa, Đắc Kỷ quay đầu lại nhìn về phía Doanh Chiêu, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, lúc Doanh Chiêu nhắm mắt rất giống một người nàng đã từng gặp, hoặc cũng có thể là bậc đế vương đều giống như vậy, cho dù là lúc ngủ, cũng không cho mình có một chút chật vật nào, rất cứng nhắc, quy củ.

Nhưng mà, thiên tính của hồ ly chính là phá hoại, nàng rất muốn xem nam nhân cứng nhắc đến mức không thú vị này bị mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bỏ vẻ ngoài quy củ xuống, lộ ra nguyên bản, dục vọng thuần túy.

Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ nhếch, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Doanh Chiêu, động tác dịu dàng lại thương yêu, dường như trong mộng Doanh Chiêu phát giác được cái gì, lông mày nhăn nhăn, nhưng cuối cùng không tỉnh lại.
Bình Luận (0)
Comment