Thật ra hắn không cần nghĩ cũng biết Tiểu Mãn ra sau hậu viện làm gì, chỉ sợ lại đi cho chim sẻ nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo uống linh thủy rồi.
"Vun đắp hôn nhân ư?" Bộ Phàm tựa vào xích đu, yên tĩnh nhìn bầu trời đêm, suy nghĩ miên man.
Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút chuyện tình cảm ở kiếp trước, nhưng thực hiển nhiên, hắn là kẻ dốt đặc cán mai với ba cái chuyện tình cảm này.
"Nếu không cứ qua hỏi Minh Châu? Thôi vẫn nên quên đi, mẫu thai độc thân (cô gái theo chủ nghĩa độc thân) thì có kinh nghiệm gì chứ?"
Bộ Phàm tựa vào xích đu ngẩn người.
Bỗng nhiên, một người chợt lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất, Bộ Phàm ngồi bật dậy.
"Đúng rồi, có thể đi hỏi lão Tống một chút nha!"
Lão Tống trong miệng hắn không phải Tống Tiểu Xuân.
Mối quan hệ tình cảm của Tống Tiểu Xuân có yên ổn gì cho cam, ngay cả Lạc Khuynh Thành còn chưa giải quyết xong, chẳng biết là ai dạy ai đâu.
Lão Tống trong miệng hắn chính là Tống Lại Tử.
Tuy trong tiểu trấn có rất nhiều lão phu thê già rồi vẫn tình cảm, nhưng có thể già mà ân ái mặn nồng như Tống Lại Tử lại không nhiều.
Hơn nữa cảm tình giữa Tống Lại Tử và tức phụ của đối phương cực kỳ tốt.
"Xem ra ngày mai, cần phải tới tiêu cục một chuyến!"
Tình hình chung, Tống Lại Tử sẽ ở tiêu cục cùng một đám huynh đệ mặc sức tưởng tượng tương lai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Hỉ Bảo nói lời từ biệt với Bộ Phàm, Đại Ny, Tiểu Ny.
Con cóc lạnh lùng liếc gà con trên vai Tiểu Hỉ Bảo một cái, đợi cho đến khi Tiểu Hỉ Bảo leo lên sau lưng, con cóc lập tức nhảy về hướng học đường.
Lúc sau, Đại Ny và Tiểu Ny cũng tới xưởng xà phòng.
Bộ Phàm đợi một lát, thấy Tiểu Mãn rời khỏi phòng, lập tức nở nụ cười: "Vừa lúc ta có việc muốn ra ngoài một chuyến, trong nhà phiền ngươi trông coi!"
Nói xong, không đợi Tiểu Mãn đáp lời, Bộ Phàm đã cưỡi tiểu bạch lư rời đi rồi, bỏ lại Tiểu Mãn với khuôn mặt ngơ ngác.
"Sao người lại biết ta muốn trông nhà?"
…
Tiêu cục Bất Phàm.
Lăng Hà Biên đang cầm cái chổi quét cửa lớn.
"Ta cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào mới tốt. Ngươi nói xem ngươi đường đường là một tu sĩ, lại đi quét rác cho phàm nhân. Ngươi không biết xấu hổ hả?" Lăng lão tổ cất giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ông chủ Đoạn trong tiệm thợ rèn tiểu trấn kia còn là một Luyện Khí đại sư đó, chẳng phải hắn vẫn tạo ra nông cụ cho phàm nhân sao? Còn có trấn trưởng tiểu trấn, ngay cả người cũng không nhìn thấu tu vi của người ta, vậy mà họ vẫn làm việc vì phàm nhân đó thôi?" Lăng Hà Biên vừa quét rác vừa trả lời.
"Ngươi thật sự cho rằng bọn họ có lòng tốt làm việc cho phàm nhân ư?" Lăng lão tổ cười lạnh nói: "Khi tu vi đạt tới một độ cao nào đó, cần trải nghiệm cái gọi là phàm trần thế tục, rồi lĩnh ngộ đại đạo tu luyện từ trong đó. Nói cách khác, bọn họ đang tu hành, còn ngươi thì sao? Ngươi đang lãng phí thời gian!"
"Ta lại không cảm thấy mình đang lãng phí thời gian. Lão tổ, người thường nói thiên địa bên ngoài tốt đẹp cỡ nào, phấn khích làm sao, nhưng sự thật có phải vậy không?" Lăng Hà Biên dừng lại động tác quét rác, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu: "Từ nhỏ ta đã đi theo gia gia ở bên ngoài lang thang khắp nơi, đã chứng kiến không biết bao nhiêu con người và sự việc, nhưng thế giới mà ta trải nghiệm chưa bao giờ tồn tại cái gì gọi là phấn khích, là tốt đẹp. Chỉ có ở trong tiểu trấn, ta mới có thể cảm nhận được con người nơi đây là chân tâm thực lòng, là sung sướng phát ra từ nội tâm!"
Khóe miệng Lăng Hà Biên cong lên một nụ cười chân thành.
"Ta thấy ngươi yêu thích sự an nhàn ở nơi này thì có. Không phải lão tổ nói ngươi, nhưng chúng ta là người tu hành từ trước đến giờ vẫn phải nghịch thiên mà đi, tìm kiếm một đường sinh cơ giữa thiên địa này. Nếu ngươi còn ham an nhàn, sợ hãi kiếp nạn, làm sao thành được đạo?"
Lăng lão tổ vừa định cất tiếng giáo đạo cho Lăng Hà Biên tử tế một phen, bỗng nhiên lão cảm nhận được khí tức nào đó tới gần, lập tức ngưng bặt, giống như đột nhiên biến mất vậy.
Lăng Hà Biên có chút khó hiểu, nhưng trước mắt hắn lập tức xuất hiện một người nho nhã hiền hoà, đang cưỡi con lừa có bộ lông trắng như tuyết chậm rãi đi tới.
"Trấn trưởng!" Lăng Hà Biên nhìn thấy người tới, trong lòng lập tức khẩn trương lên.
"Là ngươi ư? Đừng khẩn trương, ta tìm Tống tiêu đầu của các ngươi có chút việc, không biết hắn có ở tiêu cục hay không?" Bộ Phàm bước xuống từ trên lưng tiểu bạch lư, nhìn hài tử với vẻ mặt e dè, khẩn trương phía trước rồi cười nói.
Hắn đã gặp Lăng Hà Biên vài lần.
Tuy chỉ có vài lần nhưng đối với tu sĩ vừa gặp qua là không quên được, thì chỉ gặp một lần cũng có thể nhớ kỹ.