Bên kia.
Ngô Huyền Tử lại bước tới phía trước tòa miếu đổ nát, Thiên Tuyền Tử biết mình có thể đi gặp vị Bộ tiên sinh thần bí kia, dĩ nhiên là vô cùng cảm kích sự giới thiệu của Ngô Huyền Tử.
"Thiên Tuyền Tử đạo hữu, Bộ tiên sinh ẩn cư ở trong tiểu trấn, cho tới bây giờ vẫn luôn lấy thân phận phàm nhân đối xử với tất cả mọi người, nếu ngươi nhìn thấy tiên sinh và người nhà của hắn, tốt nhất đừng coi Bộ tiên sinh là tiền bối cao nhân!"
Ngô Huyền Tử dặn dò một chút chuyện cần chú ý, Thiên Tuyền Tử nghe xong lại có chút ngơ ngác.
Vị Bộ tiên sinh thần bí kia còn có thê tử, không phải người ta luôn nói những vị đại năng ẩn sĩ này đều là độc lai độc vãng ư?
Thật ra cũng không trách Thiên Tuyền Tử lại giật mình.
Dù sao đại đa số những tu sĩ Đại Thừa, Độ Kiếp đều tu hành một mình, rất ít có đạo lữ.
Mà sau khi Ngô Huyền Tử dẫn Thiên Tuyền Tử đi tới bên ngoài tiểu trấn, lão lại lựa chọn đi bộ.
Chẳng qua, trong mắt Thiên Tuyền Tử, đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Ở Tu Tiên giới có một vài quy củ bất thành văn.
Một cái trong đó chính là không thể ngự không phi hành bay qua động phủ của tu sĩ.
Bởi vì tu sĩ có bản lĩnh sẽ không vui vẻ gì khi có người bay qua đỉnh đầu bọn họ.
Càng đừng nói là một vị đại năng ẩn sĩ.
Chẳng qua ngay khi tiến vào tiểu trấn, Thiên Tuyền Tử lập tức bị một luồng linh khí nồng đậm tẩy rửa thân thể.
"Linh khí thật nồng đậm!” Trong lòng Thiên Tuyền Tử có chút giật mình,
Phải biết rằng trình độ nồng đậm của thiên địa linh khí nơi này còn vượt qua tông môn của lão.
"Ý, trong thiên địa linh khí còn ẩn chứa một luồng khí tức đặc thù?"
Bỗng nhiên Thiên Tuyền Tử khẽ ý một tiếng, bởi vì lão vừa cảm nhận được một luồng khí tức đặc thù ẩn chứa trong thiên địa linh khí nồng đậm, tuy khí tức này rất loãng, nhưng lại cực kỳ tinh thuần.
Ngô Huyền Tử đi bên cạnh, nghe thấy lời này, chắp hai tay, cười nhạt.
"Chẳng lẽ khí tức này là..." Thiên Tuyền Tử nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ngô Huyền Tử, đột nhiên nghĩ tới cái gì, giọng điệu run rẩy nói.
"Đúng vậy, đúng như đạo hữu suy nghĩ, khí tức này chính là Tiên Nguyên khí!" Ngô Huyền Tử khẽ gật đầu.
"Làm sao vị Bộ tiên sinh kia lại làm được điều này?" Ánh mắt Thiên Tuyền Tử lập tức tràn đầy khiếp sợ.
Trình nồng đậm của thiên địa linh khí đã đủ khiến lão giật mình, nhưng không ngờ nơi này còn tồn tại Tiên Nguyên khí, loại khí tức có thể khiến tu sĩ Độ Kiếp bước vào Thiên Tiên cảnh.
Phải biết rằng từ sau trường hạo kiếp kia, Tiên Nguyên khí đã biến mất trong Thiên Nam lục địa, hiện giờ nếu tu sĩ Thiên Nam muốn đột phá Thiên Tiên cảnh, chỉ có mỗi một cách là rời khỏi Thiên Nam lục địa.
"Ta cũng không rõ ràng, nhưng Bộ tiên sinh có những thủ đoạn thần bí khó lường mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi!"
Ngô Huyền Tử chậm rãi lắc đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn tiểu viện nhà nông đằng xa xa phía sau núi, trong mắt lộ ra sự sùng kính vô tận.
"Ngô đạo hữu, lúc trước ngươi nói Hồng Thất đột phá Thiên Tiên, ta còn không tin, hiện giờ ta tin rồi!” Trong lòng Thiên Tuyền Tử đầy cảm khái.
Lúc trước lão còn có chút hoài nghi đối với những lời nói của Ngô Huyền Tử, nhưng giờ phút này, sự hoài nghi kia đã hoàn toàn tan biến.
Nói đùa.
Có thể tái hiện lại Tiên Nguyên khí đã biến mất không biết bao nhiêu năm, đây là loại thủ đoạn gì chứ?
Giờ phút này, Thiên Tuyền Tử thầm nghĩ phải đi thật nhanh để gặp gỡ vị Bộ tiên sinh kia một chút.
Dọc theo đường đi tới.
Bọn họ nhìn thấy những hán tử đang cúi đầu làm việc ngoài đồng ruộng, nhóm lão nhân phụ nhân đang trò chuyện dưới tàng cây, nhìn phong cảnh hài hòa xung quanh mình, đột nhiên Thiên Tuyền Tử có một loại cảm giác vừa tiến vào thế ngoại đào nguyên.
Hơn nữa Thiên Tuyền Tử còn phát hiện tiểu trấn nơi này có sự khác biệt với những tiểu trấn bên ngoài, ở đây rất sạch sẽ gọn gàng.
Có khá nhiều cư dân tiểu trấn đã chú ý tới Ngô Huyền Tử và Thiên Tuyền Tử, tất cả đều vẫy tay chào hỏi.
Ngô Huyền Tử lần lượt thân thiết chào hỏi những cư dân tiểu trấn này, giống như Ngô Huyền Tử không phải Á Thánh nho đạo cao cao tại thượng gì gì đó ngoài kia.
Ngược lại, chỉ giống như một lão giả phổ thông bình thường được mọi người kính trọng mà thôi.
Nhóm cư dân tiểu trấn đều tò mò không thôi khi thấy Ngô Huyền Tử dẫn một hài đồng chừng bốn năm tuổi về đây.
Nhất là khi bọn họ trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào đáng yêu của Thiên Tuyền Tử, nhìn tựa như một hài tử bước ra từ trong tranh tết, lập tức khiến không ít phụ nhân nảy sinh yêu mến trong lòng.
"Ngô phu tử, đây là tiểu oa nhi nhà ai vậy? Dáng vẻ y chang một tiểu tiên đồng!"
"Đúng vậy đúng vậy, rất đáng yêu, xinh đẹp. Đừng bảo là lão gạt chúng ta sinh nhi tử nhé?"
Ngô Huyền Tử còn chưa đưa Thiên Tuyền Tử bước vào trong tiểu trấn, đã bị đám phụ nhân gần đó vây quanh hỏi Đông hỏi Tây.
Thật ra cũng không thể trách đám phụ nhân trong tiểu trấn hóng chuyện.
Phải biết rằng từ trước tới nay, Ngô Huyền Tử vẫn luôn một mình cô đơn, hiện giờ lại đột nhiên nhảy ra một hài tử bốn năm tuổi.
Đương nhiên sẽ làm người ta tò mò.
Và theo một lẽ thường tình chẳng có ai hiểu lầm Thiên Tuyền Tử thành con tư sinh của Ngô Huyền Tử.