Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 316 - Chương 1024 - Đây Là Lại Muốn Lừa Các Nàng Sinh Nữ Nhi Ư? (1)

Chương 1024 - Đây Là Lại Muốn Lừa Các Nàng Sinh Nữ Nhi Ư? (1)
Chương 1024 - Đây Là Lại Muốn Lừa Các Nàng Sinh Nữ Nhi Ư? (1)

【 Đinh 】

【 Chúc mừng ngươi vui đón thiên kim, khen thưởng: Năm nghìn vạn giá trị kinh nghiệm 】

Bộ Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo sinh ra đều có khen thưởng, chỉ là lúc Tiểu Mãn sinh ra có thêm một cái hộp mù khen thưởng, còn Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo thì không.

Cùng ngày, chuyện Tiểu Phúc Bảo sinh ra đã lan truyền rất nhanh trong tiểu trấn rồi.

Ngay tức khắc, cả tiểu trấn đều vui sướng.

Dù sao, lúc Tiểu Phúc Bảo còn chưa sinh ra, đã được một đám cư dân tiểu trấn chờ mong trông ngóng rồi.

Nhưng không bao lâu sau, chẳng biết vì sao bỗng nhiên trong tiểu trấn lại lan truyền lời đồn Tiểu Phúc Bảo là tiểu tiên nữ chuyển thế.

Kỳ thật nguyên nhân sinh ra lời đồn này, phải kể tới công lao không nhỏ của Tống Bà Bà, cùng với hai nhi tức của bà ấy.

Sau khi Tống Bà Bà qua đỡ đẻ cho nhà Bộ Phàm xong, vừa trở lại trong tiểu trấn, bà đã khen Tiểu Phúc Bảo là hài nhi ưa nhìn nhất trong số những hài nhi mà bà đã đỡ đẻ suốt vài chục năm qua.

Hơn nữa, lúc Tiểu Phúc Bảo sinh ra đã đặc biệt ngoan ngoãn, ngoại trừ khóc vài tiếng khi vừa sinh, còn lại, nàng ấy đều không quấy phá không ồn ào.

Ban đầu, rất nhiều người kều không tin.

Dù sao, hài tử mới sinh ra chẳng hề đẹp.

Nhưng ngay sau khi bọn họ nhìn thấy hình hài nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Phúc Bảo, rất nhiều người đều tin là thật.

Trong đó có cả Chu Minh Châu.

Nàng ấy vốn là mẹ nuôi của ba hài tử… không đúng, hiện giờ là bốn hài tử nhà Bộ Phàm, cho nên Chu Minh Châu sao có thể vắng mặt khi khuê nữ sinh ra?

"Đại Ny, lúc trước ta còn cho rằng đám người trong trấn nói lung tung, không nghĩ tới Tiểu Phúc Bảo lại thực sự đáng yêu, xinh đẹp như vậy, đúng là tiểu tiên nữ từ trên trời rơi xuống!"

Chu Minh Châu nhìn hài nhi đang ngủ say trong lòng Đại Ny, không nhịn được ra tay nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phúc Bảo.

Dường như Tiểu Phúc Bảo cảm nhận được có người đang chọc mình, hàng chân mày hơi giật giật.

"Đám người trong trấn nói lung tung?" Bởi vì Đại Ny vừa sinh không bao lâu, cho nên không hề nắm được tình hình xảy ra trong trấn, lập tức tò mò dò hỏi.

Chu Minh Châu kể cho nàng nghe chuyện đám cư dân tiểu trấn đồn rằng Tiểu Phúc Bảo là tiên đồng chuyển thế.

"Đại Ny ngươi nói xem, Tiểu Phúc Bảo có thật là tiên đồng chuyển thế hay không? Dáng dấp đáng yêu xinh đẹp như vậy, về sau chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân!" Đôi mắt đẹp của Chu Minh Châu khẽ chớp chớp, con mắt đen láy, xoay chuyển lung tung nhìn giống hạt châu trên bàn tính.

"Đều là người trong trấn nói lung tung thôi, ngươi cũng tin ư?" Đại Ny bật cười nói.

"Sao lại không tin? Ngươi không biết đâu, người ở bên ngoài còn nói hữu tị tử hữu nhãn (miêu tả cụ thể tựa như được nhìn thấy tận mắt), dường như ở thời điểm ngươi sinh Tiểu Phúc Bảo, rõ ràng là trời sắp đổ mưa to, nhưng Tiểu Phúc Bảo vừa sinh ra, lại ngừng. Đúng là nghênh đón Tiểu Phúc Bảo sinh ra mà!" Chu Minh Châu cũng nói hữu tị tử hữu nhãn.

"Còn có việc này?" Đại Ny nhợt nhạt cười.

Tiểu Mãn ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi.

Kỳ thật nang ấy biết rất rõ chuyện trời đột nhiên ngừng mưa hôm qua nhưng nàng ấy lại không tiện nói cho mẹ nuôi biết.

"Nương, ta đã trở về!" Ngay lúc đó, một giọng nói êm tai dễ nghe truyền đến.

"Mẹ nuôi, chừng nào thì người trở về?" Tiểu Hỉ Bảo vui sướng phấn chấn vọt vào trong phòng, nhìn thấy Chu Minh Châu, lập tức bổ nhào vào trong lòng nàng ấy.

Chu Minh Châu cũng vui vẻ ôm Tiểu Hỉ Bảo.

Bên kia.

Bộ Phàm đang vội vàng chiêu đãi các hương thân đi tới chúc mừng, Ngô Huyền Tử, Thiên Tuyền Tử, Đoạn Chính Hậu, Định An Hầu cũng đi tới.

Bọn họ bận rộn đã vài ngày rồi, lúc này mới dừng lại.

Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hắn cũng có thể nghỉ ngơi tử tế một đoạn thời gian.

Khi hắn Trở lại trong phòng, Đại Ny đang nằm nghiêng trên giường, vừa nhẹ giọng ngân nga một bài vừa khẽ vuốt vẻ Tiểu Phúc Bảo, Tiểu Phúc Bảo không ngủ nhưng không khóc không nháo, chỉ mở to mắt nhìn nàng.

Bộ Phàm nhìn nhìn Tiểu Phúc Bảo, chân mày hơi nhăn lại nhưng không dễ phát hiện ra.

Từ lúc sinh ra, Tiểu Phúc Bảo đã rất ít khóc, nàng ấy luôn ngoan ngoãn, ăn xong là ngủ, ngủ dậy lại ăn.

Nhưng chính vì điểm này lại khiến trong lòng hắn cực kỳ băn khoăn lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment