Lúc ấy đột nhiên trong đầu hắn nảy lên suy nghĩ, nếu hắn có thể trở thành muội muội thì tốt rồi.
Và ngày hôm sau, hắn thật sự biến thành muội muội.
Nhưng Đường Thanh Sơn sẽ không nói chuyện này cho Đường Tiểu Ngọc biết.
"Không sao đâu, lỡ như ngày mai chúng ta lại đổi về thì sao?" Đường Thanh Sơn nhẹ giọng trấn an.
"Ngày mai chúng ta có đổi về thật hay không?"
Đường Tiểu Ngọc bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thế nhưng khi Đường Thanh Sơn nhìn thấy bộ dáng thân thể hắn bĩu miệng, toàn thân hắn không khỏi nổi lên da gà.
Được rồi, hắn có chút ngại ngùng không dám nhìn.
"Có thể!" Đường Thanh Sơn nhẹ nhàng "Khụ" một tiếng.
Kỳ thật hắn cũng không chắc ngày mai hai người bọn họ có thể đổi lại thân thể hay không.
Thế nhưng Đường Tiểu Ngọc không biết, nàng ta còn cho rằng ngày mai có thể đổi trở lại, nàng ta lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
"Vậy là tốt rồi, ta không muốn cả đời phải biến thành ca ca đâu!"
Đường Tiểu Ngọc vỗ vỗ bộ ngực, Đường Thanh Sơn đứng bên cạnh nói thầm, cứ như hắn muốn biến thành bộ dạng này lắm ý.
"Đúng rồi, ca, hôm nay huynh tới học đường có bị lộ không?" Đột nhiên Đường Tiểu Ngọc nghĩ tới cái gì, nàng ta lập tức có chút khẩn trương nhìn Đường Thanh Sơn.
"Không có!" Đường Thanh Sơn lắc đầu.
Dường như muội muội của hắn không được người trong học đường hoan nghênh lắm.
Cả một ngày trời, căn bản không thấy ai chào hỏi hắn.
Không đúng. Ngoại trừ tiểu cô nương đáng yêu kia.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Trái tim treo lơ lửng của Đường Tiểu Ngọc lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
Nàng ta cũng không muốn cho người trong học đường biết, hiện giờ nàng ta đang ở trong thân thể của ca ca.
"Nhưng ta cảm giác Tiểu Hỉ Bảo hơi hoài nghi!" Đường Thanh Sơn nhíu mày ngẫm lại rồi nói.
"Sao nàng có thể hoài nghi được? Chẳng lẽ hôm nay huynh nói chuyện với nàng?" Đột nhiên trong lòng Đường Tiểu Ngọc lại có chút khẩn trương lên.
"Không có!" Đường Thanh Sơn chậm rãi lắc đầu: "Ta chỉ nói là mình cảm giác thấy dường như Tiểu Hỉ Bảo đã phát hiện ra chuyện gì!"
"Nhìn nàng ngốc nghếch như vậy, không có khả năng phát hiện ra!" Trong đầu Đường Tiểu Ngọc nảy lên hình ảnh tiểu cô nương luôn cười ngây ngô, nàng ta lắc mạnh đầu phủ nhận.
"Muội cảm thấy Tiểu Hỉ Bảo ngốc?" Đường Thanh Sơn lộ vẻ mặt cổ quái nói.
"Ta không nói nàng ngốc, ta chỉ nói là trông nàng không được thông minh thôi. Lúc đi cùng với người khác nàng luôn cười ngây ngô!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng lên tiếng giải thích.
"Đó chỉ là muội suy đoán thôi, Tiểu Ngọc à. Có đôi khi những gì biểu hiện bên ngoài chưa chắc đã là thật. Tiểu Hỉ Bảo có thể dễ dàng đạt được vị trí số một ở kỳ kiểm tra học đường, người như vậy sao có thể ngốc nghếch?" Đường Thanh Sơn bật cười lắc đầu.
"Nói không chừng là do phụ thân nàng dạy tốt đó!" Đường Tiểu Ngọc có chút không phục phản bác lại.
"Kể cả khi trấn trưởng dạy rất tốt nhưng nếu Tiểu Hỉ Bảo không thông minh, nàng cũng chẳng lĩnh ngộ được bao nhiêu!" Đường Thanh Sơn từ chối cho ý kiến nói.
"Nhưng..." Đường Tiểu Ngọc còn muốn phản bác, thế nhưng nàng ta lại không biết nên nói cái gì.
"Tiểu Ngọc, ta rất rõ ràng từ trong đáy lòng muội vẫn có thành kiến với Tiểu Hỉ Bảo, cho nên muội cho rằng người ta không tốt. Thế nhưng sự thật thường thường không phải như thế. Muội có biết hôm nay lúc ở học đường, ta đã nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo thế nào không?" Khuôn mặt Đường Thanh Sơn đầy nghiêm túc hỏi ngược lại.
"Thế nào?" Đường Tiểu Ngọc cam chịu nói.
Kỳ thật nàng ta vẫn không quen nhìn thân xác mình nói chuyện như thế. Nàng ta có cảm giác y như mình đang tự kỷ vậy, là tự mình nói chuyện với chính mình.
"Ở trong mắt ta, Tiểu Hỉ Bảo là một người có nội tâm tinh tế. Tuy lúc nàng ở bên cạnh người khác, nàng sẽ luôn mỉm cười. Nhưng chỉ cần cẩn thận chú ý sẽ phát hiện ra Tiểu Hỉ Bảo luôn có thể cảm nhận được mỗi chút biến hóa rất nhỏ trong tâm tình của người khác, từ đó nàng sẽ cố gắng trợ giúp bọn họ, mang đến cho bọn họ nụ cười sung sướng!"
Đường Thanh Sơn nhớ lại một cảnh hắn được chứng kiến trên học đường.
Tiểu Hỉ Bảo được rất nhiều tiểu cô nương vây quanh.
Mỗi khi có tiểu cô nương lộ vẻ mặt ngượng ngùng, hoặc là thời điểm bọn họ không biết nên nói tiếp như thế nào, Tiểu Hỉ Bảo luôn có thể đúng lúc điều hòa bầu không khí, khiến cho những người chung quanh cảm thấy sung sướng thoải mái.
"Ta thấy là huynh nghĩ nhiều quá rồi!" Đường Tiểu Ngọc ngoảnh mặt qua một bên, vẻ mặt không tin.
Nhưng từ đáy lòng nàng ta lại có chút đồng ý với Đường Thanh Sơn.
Bởi vì ở bên người Tiểu Hỉ Bảo luôn không thiếu tiếng cười.
Đường Thanh Sơn cũng nhìn ra Đường Tiểu Ngọc nói không đúng với suy nghĩ trong lòng.
Muội muội của hắn chính là như vậy.
Mỗi khi nàng ta nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào người khác.
"Tiểu Ngọc, ta đã nghe được một chuyện trong thư viện, là về Tiểu Hỉ Bảo. Muội có muốn nghe hay không?" Đường Thanh Sơn nhìn Đường Tiểu Ngọc cười nói.
"Chuyện gì?" Đường Tiểu Ngọc khó hiểu nói.
"Nghe nói chỉ cần Tiểu Hỉ Bảo chấp nhận một người, người đó đều có thể hòa nhập vào tiểu trấn rất nhanh, còn được người tiểu trấn chấp nhận!" Đường Thanh Sơn trả lời
"Làm sao có thể!" Vẻ mặt Đường Tiểu Ngọc không tin.