Đại Ca Đến Trường

Chương 13

Một tháng kể từ ngày tham gia vào câu lạc bộ, Bảo Nam vẫn đến tập đều đều và đã quen dần với nhịp độ nơi đây. Giờ nó không những có thể chạy bền cùng với mọi người, mà thỉnh thoảng còn được ra sân. Chỉ là, bọn con trai đá banh quả thực rất thô bạo, khiến Bảo Nam sợ phát khiếp. Duy Trường thì luôn miệng mắng Bảo Nam hết lời, mà cũng phải thôi, làm gì có cầu thủ nào thấy banh đến là né như nó. Bảo Nam im lặng không đáp, thầm rủa tên Vũ Hoàng chết tiệt khiến nó phải giả trai, nếu đang ở đội bóng nữ thì giờ Bảo Nam đã tha hồ tung hoành trên sân rồi. Nó đá cũng đâu tệ, nhưng tranh giành với đám con trai sức trâu này quả thực hơi quá sức.
-Này, cậu dẫn bóng được đấy. Đắc Thành chạy đến bên cạnh, an ủi nó. Nhưng sao lúc tranh bóng thì toàn bị người ta cướp mất vậy?
-Tớ vốn chơi rất tồi mà, Bảo Nam nói, rồi quay sang vỗ vào vai Đắc Thành. Mà cậu chơi khá thật đó, không chừng đến cuối tháng này sẽ được ra sân cho mà xem!
-Tất nhiên rồi. Đắc Thành nói, rồi quay sang nhăn răng cười với nó. Lúc ấy cậu nhất định phải đến cổ vũ cho tớ đấy nhé!
-Cậu nói như vậy là chắc chắn tớ không được ra sân sao? Bảo Nam nói, giả vờ buồn rầu.
-Cậu né banh giỏi như vậy, ai dám để cậu đá chứ?
Đắc Thành nói, tiện tay búng vào mũi nó một cái thật mạnh, rồi vội vàng chạy biến, để lại Bảo Nam ở đằng sau la hét, rồi cương quyết đuổi theo trả đũa. Chỉ còn Vũ Hoàng ở gần đấy, đưa mắt nhìn "đôi trẻ" đang vui đùa, trong lòng dấy lên nhiều thắc mắc. “Tên Đắc Thành này, chắc không có vấn đề gì về giới tính chứ, sao lại thích chơi với Bảo Nam như vậy. Còn cô ngốc đó nữa, gần gũi cậu ta như thế, không sợ bị lộ tẩy hay sao?”
Vũ Hoàng vốn đâu hiểu, dù có giả trang thế nào đi nữa, thì Bảo Nam vẫn là một đứa con gái hoạt bát đáng yêu. Cậu lãnh đạm với nó, đâu có nghĩa là Đắc Thành cũng vậy. Nhưng có lẽ, chuyện tình cảm giữa hai người, vẫn còn ở rất xa phía sau cơ...


Sáng sớm, Bảo Nam đang co ro trong chăn như con nhộng thì cái điện thoại đáng ghét cứ reo liên hồi, khiến nó khó chịu quờ quạng. “Cạch”, cái điện thoại phi luôn xuống đất, như vẫn không chịu im lặng, khiến Bảo Nam phải mệt mỏi ngồi dậy. “Đáng lẽ từ đầu không nên xài nokia, rơi xuống giường đùng đùng thế kia mà vẫn kêu to và rõ vậy, thật đáng nể”. Bảo Nam nghĩ, rồi cố nhướng đôi mắt còn mơ ngủ ra, nhấc điện thoại. Giọng chủ tịch hí hửng vang lên, khiến Bảo Nam ớn lạnh mà bừng tỉnh.
-Bảo Nam à, chúc mừng sinh nhật con!
-Con cám ơn chủ tịch. À, để con chuyển máy cho Vũ Hoàng nhé!
Bảo Nam cười gian xảo, rồi bước đến giường nhìn Vũ Hoàng, lúc này vẫn đang còn say giấc nồng. Nó dùng sức lôi cái chăn đang quấn chặt quanh người cậu ra, định bồi cho một cậu một cú, không ngờ Vũ Hoàng lại nhất quyết giằng lại, rồi thuận tay lôi luôn nó vào giường, khiến Bảo Nam hoảng hốt la lên:
-Này! Cậu làm gì vậy?
Bảo Nam ngã đè lên người Vũ Hoàng, xấu hổ lăn thêm mấy vòng, điện thoại lại văng xuống đất. Cũng may là hàng nokia bền vô đối, cái điện thoại xước tùm lum, nhưng vẫn văng vẳng tiếng chủ tịch đang hỏi dồn:
-Bảo Nam à, con làm sao vậy?
Vũ Hoàng đưa tay với lấy cái điện thoại, giọng vẫn còn ngái ngủ:
-Cậu ta không sao đâu. Mà ba gọi có việc gì không?
-Vũ Hoàng hả. Chủ tịch nghe giọng cậu thì tươi tỉnh hẳn lên. Ba gọi điện chúc mừng sinh nhật con! Rồi ông khẽ nhẹ giọng. Mà con và Bảo Nam vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Vũ Hoàng khẽ liếc sang nhìn Bảo Nam, lúc này đã phóng về giường tự lúc nào, đang trùm chăn kín mít.
-Không có gì cả. Ba đừng có mà nghĩ linh tinh!
-Hà hà, con thật hiểu ý ta. Chủ tịch cười đắc ý. Hôm nay là chủ nhật, ba đã cho xe đến đón con rồi đấy, sửa soạn rồi về nhà ngay nhé!
-Biết rồi, con cúp máy đây!
Vũ Hoàng lạnh lùng cúp rụp một cái, rồi đi đến giường khẽ lay Bảo Nam, khiến nó giật mình ngồi bật dậy, chui vào trong góc:

-Cậu định làm gì?
Vũ Hoàng trố mắt nhìn thái độ kì cục của nó, rồi chìa cái điện thoại ra, nói lạnh tanh:
-Thái độ đó là gì hả? Cậu không phải đang nghĩ linh tinh gì đấy chứ. Không phải tôi đã nói là cậu không phải là mẫu tôi thích rồi sao?
-Tôi nghĩ gì mặc tôi. Bảo Nam giật luôn cái điện thoại trên tay Vũ Hoàng. Lần sau mà cậu còn dám kéo tôi vào giường nữa thì…
-Thì sao? Vũ Hoàng cười nhạt. Phải làm vậy cậu mới chừa cái thói đánh lén tôi đi. Đừng trách tôi không nói trước, nếu còn có lần sau nữa thì tôi và cậu chỉ ngủ một giường thôi, biết không?
-Cậu hù dọa nhảm nhí gì thế hả?
Bảo Nam đỏ mặt nhìn Vũ Hoàng lúc này đang nhìn nó chằm chặp, không kìm được định tống cho cậu ta một cú đá thì chợt nghe tiếng gõ cửa. Vũ Hoàng quay sang nhìn nó, nói thản nhiên:
-Cậu ra mở cửa đi!
Bảo Nam mở cửa, nhìn thấy Ngọc Anh và mấy cô bạn khác đang ôm một đống quà, háo hức nhìn nó. Bảo Nam hí hửng mở rộng cửa, cười rõ tươi:
-Các cậu đến tìm Vũ Hoàng đúng không? Vào đi!

Vũ Hoàng lúc này vừa thức dậy, người không thể tàn tạ hơn, đang liếc nhìn Bảo Nam với ánh mắt căm hờn. Ngọc Anh và mấy cô bạn trố mắt nhìn cậu, rồi lúng túng nói:
-Bọn tớ đến chúc mừng sinh nhật cậu!
-Các cậu cứ đưa cho Bảo Nam được rồi. Tớ xin phép!
Vũ Hoàng lạnh lùng nói, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng rầm cửa lại. Bảo Nam đã quá quen với cảnh này rồi, bèn lại gần ôm lấy đống đồ tụi con gái đem tới, nói giả lả:
-Cậu ta vốn xấu tính thế đấy, các cậu đừng quan tâm làm gì!
Ngọc Anh thấy Vũ Hoàng tức giận như vậy, có chút buồn bã. Chợt cô nhìn thấy con gấu bông gần đấy, rồi vui vẻ reo lên:
-Con gấu này là quà tớ tặng Vũ Hoàng đấy! Không ngờ cậu ấy còn giữ lại! Rồi cô quay sang Bảo Nam, ánh mắt đầy hào hứng. Chắc là cậu ấy ôm nó ngủ mỗi tối, đúng không?
Bảo Nam chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chẳng nỡ cho Ngọc Anh biết, con gấu đó vốn là thứ Vũ Hoàng dùng để gác chân. Nó bảo đám con gái về đi, rồi quay sang nhìn đống quà, không giấu nổi ganh tỵ. “Hôm nay cũng là sinh nhật mình, cơ mà chẳng có ai quan tâm nhỉ”. Nó thoáng nghĩ đến Đắc Thành, rồi cảm thấy hơi tủi thân. Nhưng thôi vậy, hôm nay nó vẫn còn có việc phải làm.

Bình Luận (0)
Comment