Đại Ca Đến Trường

Chương 32

Vũ Hoàng khẽ bỏ tay Bảo Nam ra, gương mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng trong đầu giờ đây đang rất hỗn loạn. Cậu biết rõ Bảo Nam thích Đắc Thành nên cũng không đành lòng khiến nó phải khó xử. Chỉ là Thùy Linh lúc này vẫn đang ở trước mặt, nếu để mọi chuyện bại lộ thì sẽ còn rất nhiều hệ lụy về sau.
-Là thật sao?
Đắc Thành nhìn chằm chằm vào Bảo Nam, giọng nói có phần hơi gay gắt. Mặc dù nhìn cách hai người đi bên nhau, còn cả vẻ mặt lúng túng của Bảo Nam thì mọi chuyện dường như đã quá rõ ràng rồi, nhưng Đắc Thành vẫn muốn cho nó một cơ hội. Và cũng là cho bản thân cậu thêm một cơ hội. “Xem như tôi xin cậu một lần, hãy lên tiếng phủ nhận đi, có được không?”
Bảo Nam không phải là một cô nhóc nhạy cảm, nhưng vẫn có thể hiểu được cảm nhận của Đắc Thành lúc này. Lần trước chính nó đã khẳng định chắc nịch với cậu là giữa mình và Vũ Hoàng vốn chẳng có quan hệ gì, giờ lại xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng này. Nhìn thái độ của Đắc Thành và Thùy Linh, có vẻ quan hệ rất thân thiết. Dối gạt con bé như vậy vốn là chuyện bất đắc dĩ, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, nó làm sao có thể giải thích với Đắc Thành ngay trước mặt Thùy Linh được. Ánh mắt hoài nghi đó của cậu, có thể đừng nhìn chằm chằm vào nó nữa có được không. Cái dáng vẻ suy sụp khi nãy của Vũ Hoàng, Bảo Nam thật sự không muốn nhìn thấy nữa. Nó nhất định phải ở bên cạnh cậu ta cho đến giây phút cuối, bởi dẫu sao, họa này cũng vốn là từ nó mà ra.
-Cậu muốn hỏi chuyện gì? Bảo Nam khẽ đáp lại câu hỏi đầy bực dọc của Đắc Thành, cảm thấy cổ họng hơi đau rát.
-Chuyện hai người đang quen nhau! Là thật sao?
Đắc Thành nói cộc lốc, gương mặt khẽ nở một nụ cười khinh khỉnh. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu như vậy, đúng là khiến Bảo Nam cảm thấy hơi gai người. Ngay bên cạnh, Vũ Hoàng lúc này cũng đang rất lúng túng, chỉ là cái gương mặt lạnh tanh vốn đã trở thành thói quen này giờ bỗng trở nên có ích. Cậu quay sang nhìn Đắc Thành, rồi khẽ nắm lấy tay Bảo Nam, nói giọng bình thản:
-Chuyện này để khi khác nói có được không? Giờ chúng tôi phải đi!

Vũ Hoàng vừa dứt lời thì kéo luôn Bảo Nam vào trường, khiến nó cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng Đắc Thành lại đột nhiên nắm lấy tay Bảo Nam, lôi nó về phía mình. Nét mặt cậu bây giờ đang cực kỳ nghiêm túc, cổ tay cũng siết rất chặt, mặc kệ Bảo Nam khẽ nhíu mày vì đau đớn.
-Nếu bây giờ cậu đi là kết thúc tất cả đấy, biết không?
Bảo Nam đương nhiên biết rõ lừa dối người khác là điều không nên làm. Nhất là người đó lại còn là đối tượng mà nó thích. Nhưng mà giờ đây Bảo Nam thật sự không còn lựa chọn nào khác. Nó đã hứa với Vũ Hoàng thì nhất định phải hoàn thành xong vở kịch này, để cậu ta không phải vướng bận gì nữa.
Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh tương này thì khẽ buông tay Bảo Nam ra, nói cộc lốc:
-Vậy tôi vào trước!
Vũ Hoàng cư xử như vậy, cốt là để Bảo Nam không phải vì cậu mà khó xử. Nhưng Bảo Nam có phải là quá ngu ngốc rồi không, tại sao giờ đây nó thật sự chỉ muốn ở bên cạnh Vũ Hoàng thôi? Bảo Nam khẽ gạt tay Đắc Thành ra, nhìn cậu thật buồn, dù biết vẫn không thể nào xua tan đi những bực dọc đang hiện diện trên gương mặt cậu.
-Xin lỗi!
Bảo Nam vừa nói xong thì quay lưng đi vội vào trường, mặc kệ việc mình vẫn đang mặc đồ con gái. Nó không đủ can đảm để chờ đợi cậu hồi đáp, cũng không đủ dũng khí để đối mặt. Đắc Thành có muốn đối xử với nó như thế nào đi chăng nữa là quyền của cậu. Bởi nó đã quá dối trá, quá lừa lọc rồi. Lúc gạt tay Đắc Thành ra, Bảo Nam cảm thấy như mọi niềm tin của cậu cũng theo đó mà tan biến hết. Hai tiếng xin lỗi, đúng là đã quá dư thừa rồi. Cái cậu cần là một lời giải thích, mà việc nó có thể làm chỉ là bỏ mặc cậu ở đó rồi ra đi thôi, không phải sao? Vậy thì nó có tư cách gì mà đòi hỏi cậu tha thứ?

Bảo Nam đang đắm chìm trong đống suy nghĩ rối rắm ấy thì chợt giật mình khi một cánh tay rắn chắc bỗng đưa ra nắm chặt lấy tay nó, kéo Bảo Nam về phía nhà vệ sinh gần đó. Nó quay phắt lại, định gạt phăng cánh tay ấy đi thì phát hiện ra đó là Vũ Hoàng, lúc này gương mặt vẫn lạnh tanh, chỉ có bước chân là có phần gấp gáp. Cậu đẩy vội Bảo Nam vào trong, rồi đưa luôn cái ba lô đựng đồ cho nó, nói như ra lệnh:
-Còn không mau thay đồ ra!
Bảo Nam ngoan ngoãn làm theo, lén lút tiến vào một phòng vệ sinh nam thay quần áo. Xong xuôi, nó cất váy và tóc giả vào ba lô, rồi bước ra ngoài. Vũ Hoàng vẫn đứng đó đợi nó, chỉ là nét mặt dường như hơi khó coi. Bảo Nam cũng không có tâm trạng nào để quan tâm nữa, nó chỉ uể oải vác ba lô lên vai, rồi đi thẳng về hướng kí túc. Vũ Hoàng cũng thản nhiên bước đi song song với Bảo Nam, rồi giật phăng cái ba lô trên vai nó.
-Cảm ơn! Bảo Nam nói, giọng ỉu xìu.
-Lau nước mắt đi, nhìn chướng mắt quá!
Vũ Hoàng bâng quơ một câu, nhưng thái độ rõ ràng rất bực dọc. Bảo Nam không ý thức được là mình đang khóc, khẽ đưa tay quệt dòng nước mắt cứ chực trào ra, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Tuy không muốn thể hiện bộ mặt yếu đuối này trước mặt Vũ Hoàng, nhưng nó thật sự bất lực rồi. Là do nó tự làm tự chịu, còn có thể trách ai?
Vũ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ thiểu não của Bảo Nam thì đột nhiên cảm thấy rất bực mình. Cô nhóc này, sao cứ khóc mãi vậy? Là đang trách cậu gây ra chuyện này sao?

-Nếu thích cậu ta như vậy, sao lúc nãy không giải thích cho rõ ràng đi!
-Không muốn! Bảo Nam bực bội nói, cảm thấy bản thân đang bị tra khảo oan ức.
-Thế thì đừng có tỏ ra như vậy trước mặt tôi!
Vũ Hoàng nói giọng lạnh tanh, nhưng cũng đủ khiến Bảo Nam đau đớn vì uất ức. Nó là vì cậu mà bỏ vào đây, mặc kệ người con trai mà nó thích. Chẳng lẽ như thể không đủ để nhận một câu cảm ơn sao? Hay ít ra là một lời động viên qua loa lấy lệ như mọi ngày cũng được mà. Tại sao cứ phải đối xử với nó như vậy trong khi cậu ta biết rõ là nó đang rất đau?
Bảo Nam không ngăn được dòng nước mắt đang chực trào ra nữa, cảm thấy ấm ức tột độ. Nó òa lên khóc như một đứa trẻ, khiến Vũ Hoàng dù lúc này đã đi trước được một đoạn cũng phải quay lại nhìn. Cậu rõ ràng là đang rất giận, có lẽ vì phải chứng kiến những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má Bảo Nam. Còn cả thái độ bần thần lúc vừa bước vào trường của nó nữa, khiến cậu suýt nữa thì mất bình tĩnh mà hét lên. "Nếu đã đau lòng như vậy, tổn thương như vậy thì tại sao lại còn che giấu dùm tôi, tại sao lại phải khiến tôi cảm thấy ray rứt?"
Vũ Hoàng bực dọc đi đến bên cạnh Bảo Nam, lúc này vẫn đang khóc không ngừng. Cậu khó chịu vứt cái ba lô xuống bên cạnh nó, gắt:
-Còn không mau nín đi! Rốt cuộc là cậu muốn gây chú ý đến chừng nào thì mới vừa lòng hả?
Bảo Nam bị mắng thì lại càng cảm thấy ấm ức, không kiềm chế được mà tiếp tục khóc to hơn." Tên khốn này, rốt cuộc là tại sao lại đáng ghét như vậy?" Nó đứng bật dậy, giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Vũ Hoàng, rồi đột ngột đánh thật mạnh vào ngực cậu, không ngừng gào thét, giọng vẫn còn ngắt quãng:
-Rốt cuộc là tôi đã làm gì mà cậu lại căm ghét tôi như vậy hả? Muốn giúp cậu cũng là sai, muốn gần cậu cũng là sai. Vậy tại sao còn xuất hiện bên cạnh tôi làm gì?

Vũ Hoàng đưa tay khóa chặt hai cổ tay của Bảo Nam, quên cả bình tĩnh mà trừng mắt nhìn nó, nói giọng gay gắt:
-Cậu có thôi làm trò đi không? Người khác nhìn thấy thì to chuyện đấy! Về phòng mau!
-Không về! Bảo Nam vẫn giãy dụa không thôi. Cậu nói ngay bây giờ đi. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Tôi đã làm sai chuyện gì chứ? Cậu đó, rốt cuộc là loại người gì vậy?
-Cậu đừng có quá đáng nhé! Vũ Hoàng siết chặt tay Bảo Nam, nói đầy bực dọc. Cậu thì biết gì mà nói!
-Có chuyện gì tôi không biết chứ! Bảo Nam lúc này vẫn đang rất tức giận. Cậu lúc nào cũng tỏ ra mờ mờ ám ám, nghĩ mình là ai chứ. Ngu ngốc, giả tạo, đáng ghét!
-Đủ rồi! Một người ngay cả mẹ mình vì sao lại chết cũng không biết thì có tư cách dạy đời tôi sao?
Vũ Hoàng không kiềm chế được mà hét lên, rồi ngay lập tức cảm thấy hối hận. Nhưng có vẻ đã không còn kịp nữa. Giờ đây trước mặt cậu, Bảo Nam đột nhiên ngừng khóc, còn thả lỏng cả hai tay. Nó nhìn chằm chằm vào cậu, nói giọng đầy run rẩy:
-Cậu nói gì? Có thể lặp lại không?
Vũ Hoàng chỉ hừ nhẹ không đáp, vội cúi xuống nhặt lấy cái ba lô lên rồi đi nhanh về hướng kí túc xá, mặc kệ ánh mắt bàng hoàng của Bảo Nam vẫn đang nhìn chòng chọc đằng sau. “Tại sao mình lại mất bình tĩnh như vậy, còn nói ra ngay lúc này nữa. Cô nhóc đó chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment