Đại Ca Đến Trường

Chương 7

Giờ ra chơi, Bảo Nam giao ảnh cho Ngọc Anh, nhưng đống hình chụp lén bằng cái điện thoại bắt ảnh kém và trình độ chụp gà mờ của Bảo Nam quả thật rất đặc sắc. Ngoài những tấm chỉ chụp được lưng, chụp nửa người, còn có một số tấm chính diện, nhưng bị nó hoảng sợ lia điện thoại đi, khiến Ngọc Anh xem đi xem lại cũng không thể nhìn ra đấy là Vũ Hoàng. Rốt cuộc, chỉ có tấm cậu ta ngồi đọc sách bên cái đèn bàn là được chấp nhận.
-Haiz, vất vả, lén lút cả một ngày trời, số tiền này quả thật không đáng. Bảo Nam than thở.
-Cậu ở cùng phòng với cậu ấy mà, sao lại không chụp được một tấm nào ra hồn vậy? Thật vô dụng quá!
-Cậu ở cùng phòng với hắn ta đi rồi biết. Bảo Nam tức giận nói. Tên đó không phải là người thường đâu, mỗi lần tôi giơ điện thoại lên là y như rằng hắn đưa cặp mắt cú vọ nhìn tôi. Đáng sợ lắm cậu biết không?
Bảo Nam vừa nói vừa liên tưởng đến chủ tịch. Hồi bé, dù ông có ngủ say thế nào đi nữa, chỉ cần Bảo Nam rón rén lại gần đã thấy ông mở mắt, quay sang nhìn nó rất cảnh giác. "Tính đa nghi của Vũ Hoàng, chắc chắn là do di truyền rồi".
-Vậy lần này cậu giúp tôi một chuyện đi, tôi nhất định sẽ trả thật cao cho cậu! Ngọc Anh lên tiếng, phá tan suy nghĩ của Bảo Nam.
-Lại là chuyện gì? Nếu chụp ảnh nữa thì tôi không làm đâu, cậu ta nghi ngờ tôi rồi!
-Không phải. Ngọc Anh khẽ mỉm cười. Lần này tụi tôi muốn vào phòng cậu chơi, thế nào?
-Nếu muốn thì các cậu cứ đến, việc gì phải trả công cho tôi? Bảo Nam thắc mắc.
-Tụi tôi không muốn đến một cách quang minh chính đại, mà muốn âm thầm vào phòng cậu, tiện thể xem qua nơi ở và một số đồ đạc của Vũ Hoàng.
-Hả. Bảo Nam ngây người ra, rồi lắc đầu lia lịa. Nhất định không được, cậu ta tính tình rất khó chịu. Nếu biết tôi cho người lạ vào phòng, còn đụng chạm vào đồ đạc của cậu ta, chắc chắn sẽ có án mạng đó!
-Cậu cần gì làm quá lên vậy chứ. Ngọc Anh bĩu môi. Cậu không giúp tôi cũng được thôi, nhưng không biết sau khi tôi nói cho Vũ Hoàng biết việc cậu chụp lén hình của cậu ấy để bán lấy tiền thìsẽ xử trí cậu thế nào đây?

-Cậu đang đe dọa tôi sao? Bảo Nam thận trọng.
-Làm gì có chứ, tôi chỉ đang giả dụ bâng quơ vậy thôi. Ngọc Anh nhìn nó cười cợt. Chỉ cần cậu giúp tôi lần này, tôi không những trả hậu cho cậu, mà còn tuyệt đối không nói ra chuyện này.
-Nhưng làm sao tôi dụ cậu ta ra ngoài để các cậu vào được?
-Chuyện đấy thì cậu không phải lo, tôi đã có cách. Ngọc Anh nói chắc nịch. Được rồi, 4h chiều ngày mai tụi tôi sẽ đến, lúc đó hi vọng cậu đón tiếp chu đáo.
Bảo Nam thất thểu đi về, trong lòng thấp thỏm lo lắng. “Vũ Hoàng là tên con trai nhỏ mọn, nếu phát hiện ra chuyện này, liệu hắn có ra tay với mình không? Đương nhiên bảo hắn lấy mạng mình thì hơi quá, chỉ là đánh cho thành tàn tật thì có thể lắm. Không được, Bảo Nam à, mày đâu cần phải lo lắng vậy. Chuyện này chắc gì hắn đã biết được”. Bảo Nam hít một hơi sâu tự trấn an, rồi thong thả đi về lớp.
Chiều hôm nay không có tiết học, nên Vũ Hoàng cứ ở lì ở phòng, khiến Bảo Nam lo ra lo vào. Nó đánh bạo quay sang hỏi cậu:
-Này, hôm nay cậu không phải ra ngoài sao?
-Không! Vũ Hoàng thong thả đáp. Có chuyện gì sao? Hình như cậu không muốn tôi ở phòng thì phải?
-Làm gì có. Bảo Nam chối biến. Chỉ là tôi thấy hôm nay trời đẹp, nên thắc mắc tại sao cậu không ra ngoài chơi?
-Ấy da, cậu đang quan tâm tôi đấy à? Lạ thật đấy. Vũ Hoàng cười cợt. Nhưng mà trời thì nắng chang chang thế này, ra ngoài để cháy thành than à?
-Cậu không đi thì thôi, việc gì phải đá xoáy tôi chứ!
Bảo Nam nói, rồi quay mặt vào tường lấy sách ra đọc. Ngọc Anh bảo 4h đến, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tên Vũ Hoàng này, dù có lấy cuốc bứng đi cũng chưa chắc chịu ra ngoài đâu. Thật khiến người ta lo âu mà.

“Cộc, cộc”, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Vũ Hoàng ngưng đọc, quay sang Bảo Nam:
-Này, cậu ra mở cửa đi!
-Cậu ở gần hơn mà, ra mở đi! Bảo Nam ương bướng cãi lại.
-Cậu béo như vậy, chăm vận động một tí đi. Vũ Hoàng nói, rồi lại thản nhiên đọc sách tiếp.
Bảo Nam vùng vằng đi ra mở cửa, bên ngoài là Đức Hoan đang nhe răng cười với nó.
-Cậu đến đây làm gì? Bảo Nam thắc mắc hỏi.
-Có Vũ Hoàng ở phòng không? Đức Hoan khẽ hỏi, rồi đưa mắt nhìn dáo dát.
-Vũ Hoàng, có khách của cậu này! Bảo Nam nói vọng vào.
Vũ Hoàng thong thả đi ra, nhìn Đức Hoan nói lạnh nhạt:
-Có chuyện gì vậy? Nếu muốn trả món nợ lần trước thì khi khác hẳn đến, hôm nay tôi không có hứng thú.
-Không phải chuyện đó. Đức Hoan gãi đầu. Cậu ra ngoài một tí được không, tôi có chuyện riêng cần nói với cậu.

-Có chuyện gì nói luôn tại đây không được sao? Vũ Hoàng nhìn cậu ta đầy hoài nghi.
Bảo Nam biết tỏng Đức Hoan là vì Ngọc Anh nhờ mà đến, nên vội vàng đỡ lời cho cậu ta:
-Này, người ta có chuyện cần nói với cậu, đi với cậu ấy một lúc không được sao?
Bảo Nam chỉ nói một câu, không ngờ Vũ Hoàng lại đồng ý đi thật. Cậu ta uể oải bỏ quyển sách lại, rồi đi ra ngoài cùng Đức Hoan. Chưa đến mười phút sau thì Ngọc Anh và bạn bè đến, xì xào khắp phòng. Họ săm soi mãi chỗ ở của Vũ Hoàng, trầm trồ khi thấy đống sách cậu ta đang xem, khiến Bảo Nam phấp phỏm mãi. “Tên Vũ Hoàng đó có thể về bất cứ lúc nào, bọn họ không nhanh lên được sao?”
-Này, chụp cho tôi một kiểu ảnh ở đây đi! Ngọc Anh nói, rồi nhanh chóng tạo dáng gần bàn học của Vũ Hoàng.
-Chụp xong thì cậu phải đi ngay đấy, để cậu ta về bắt gặp thì phiền lắm.
-Được rồi, được rồi!
Nhưng không phải một mình Ngọc Anh chụp, mà đám bạn đi cùng cũng đua nhau tạo dáng. Bảo Nam chụp hơn chục tấm, chợt nghe tiếng bước chân đi vào. Nó toát mồ hôi quay ra, rồi tự trách bản thân vì quá sốt sắng mà quên cả đóng cửa.
Vũ Hoàng ngây ra nhìn đám con gái trong phòng một hồi, ánh mắt càng ngày càng trở sắc lạnh. Cậu ta khẽ nở một nụ cười khiến Bảo Nam sởn gai ốc:
-Xin lỗi, tớ thấy hơi mệt. Các cậu có thể về được không?
-À, được chứ! Bọn tớ cũng định về rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi nha.
Ngọc Anh mỉm cười nói, trong lòng vừa oán trách tên Đức Hoan vô dụng, có chút việc cũng làm không xong. Cơ mà Vũ Hoàng đâu có đáng sợ như Bảo Nam mô tả, cậu ấy rất lịch sự mà. Lúc ra về, Ngọc Anh còn khẽ nhìn Vũ Hoàng, cười với cậu một cái thật tươi, chẳng màng đến Bảo Nam đứng bên cạnh đang run lấy bẩy. “Mọi người đi hết rồi, hắn chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu đây! Ở lại với tôi đi”.
-Chuyện này là thế nào? Vũ Hoàng nhìn Bảo Nam, buông một câu lạnh tanh.
-Xin lỗi, tại các cậu ấy bảo muốn vào phòng chơi, nên…

Bảo Nam ấp úng nói, trong lòng đang tự đào hố. Vũ Hoàng đứng bên cạnh khẽ nhếch miệng nhìn nó, rồi nói dõng dạc:
-Bên phải quay!
-Hả? Bảo Nam bất ngờ quay sang nhìn cậu ta, nhưng thấy ánh mắt sắc lẹm đến gai người đó thì vội vàng làm theo, không dám mở miệng thắc mắc.
-Bước năm bước!
Bảo Nam làm theo, rốt cuộc đi ra đến gần cửa. Nó nghe tiếng Vũ Hoàng bên trong thở dài:
-Vẫn chưa đến à! Chân ngắn vậy? Bước thêm hai bước nữa.
“Ngắn so với cậu thôi”, Bảo Nam hất hàm nghĩ, rồi bước tiếp hai bước, lúc này vừa ra đến cửa. Nó chưa kịp quay lại thì đã nghe thấy tiếng “rầm”, rồi giọng Vũ Hoàng vang vọng bên trong:
-Tối nay cậu đừng hòng vào phòng!
-Này! Cậu đừng có quá đáng, mở cửa ra! Bảo Nam la lên thảm thiết.
-Cậu còn lôi thôi ở đấy, bảo vệ mà đến quấy rầy là không yên với tôi đâu. Tôi còn muốn giữ lại cái mạng cho cậu, nên tốt nhất tối nay đừng có lảng vảng trước mặt tôi, biết chưa?
-Nhưng cậu cũng phải cho tôi vào lấy ít tiền hay điện thoại chứ?
Bảo Nam khẩn khoản van xin, nhưng mãi vẫn không có tiếng trả lời. Nó thất thểu đi, trong lòng rối như mớ bòng bong. “Bảo mình đi đâu kia chứ, tên ác ôn đó. Người ta chỉ đưa bạn vào phòng chơi thôi mà, có cần phải quá đáng vậy không?”

Bình Luận (0)
Comment