"Mít Ướt, lên xe."
Tô Dĩ Nam mở cửa xe, túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp kéo cô vào trong xe.
"Cậu, không phải cậu đi rồi sao?" Khương Điềm khiếp sợ mà nhìn hắn.
"Nếu tôi không trở lại, làm sao tôi có thể thấy cậu giống như con cún nhỏ ngồi xổm ở ven đường được?" Tô Dĩ Nam kéo kéo cổ áo. Hắn sợ là mình đã thật sự bị quỷ ám rồi. Mới vừa đi được, vẫn còn không yên lòng.
Kết quả hắn vừa quay trở lại liền nhìn đến Mít Ướt bị đuổi ra ngoài. Con mẹ nó, hắn đều không nỡ rống một tiếng, người khác dựa vào cái gì mà dám đối xử với cô như vậy?
"Cậu mới là cún ấy!"
Khương Điềm nói xong liền chui vào trong lòng ngực Tô Dĩ Nam, còn gặm gặm bờ vai của hắn.
"Đừng gặm. Cậu có gặm tôi cũng không đau đâi."
Tô Dĩ Nam túm lấy đuôi ngựa của cô, đem cô kéo ra.
Khương Điềm che lại miệng mình. Trên vai Tô Dĩ Nam toàn là cơ bắp, cô đúng là có gặm hắn cũng không đau. Ngược lại còn làm hàm răng của cô mỏi nhừ.
"Hừ!" Khương Điềm hừ lạnh một tiếng, ôm cặp sách liền xoay đầu sang một bên không thèm nhìn hắn.
Bổn tiên nữ tâm tình không tốt, không muốn để ý đến ngươi.
Tô gia.
Trong nhà Tô Dĩ Nam chỉ có mình hắn. Mẹ của hắn đã sớm qua đời, ba thì ngoại tình với thư ký của mình. Hai người đó đã sớm dọn qua Mỹ định cư.
Nhìn Tô Dĩ Nam mang theo một nữ sinh về nhà, cả đám người hầu đều khiếp sợ.
"Bọn họ đang nhìn tôi!"
Khương Điềm bắt lấy ngón tay của Tô Dĩ Nam, khẩn trương đến nỗi ghim cả móng tay vào lòng bàn tay của hắn.
"Cậu lớn lên xấu như vậy, chắc là bọn họ đang nghĩ xem từ khi nào mà mắt thẩm mỹ của tôi giảm xuống nhiều như vậy."
Khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên.
"Tôi xấu như vậy, cậu còn không phải..." Thích tôi.
Khương Điềm không nói ra. Rốt cuộc hiện tại Tô Dĩ Nam còn chưa thích cô.
"Còn không phải cái gì?" Tô Dĩ Nam dẫn cô đếm cửa phòng.
"Không có gì."
Khương Điềm ngạo kiều mà xoay đầu đi.
' bang '
Tay Tô Dĩ Nam tay chống ở trên vách tường, đem cô vây lại ở trong lòng ngực mình.
"Thật ra tôi có chút tò mò, kể cả nam hay nữ ở trường học, chỉ cần nhìn thấy tôi là đã sớm sợ tới mức không dám nói tiếp nữa. Cậu còn dám đi theo tôi về nhà?"
"Vì sao không dám? Cậu cũng không ăn được tôi."
Khương Điềm trợn mắt nhìn Tô Dĩ Nam.
"Nói không chừng, tôi thật sẽ ăn cậu đấy!"
Tô Dĩ Nam nói xong còn liếm liếm khóe miệng.