Buổi chiều tan học.
"Mít Ướt, tôi có chuyện phải xử lí, cậu tự về nhà trước."
Tô Dĩ Nam thu dọn cặp sách xong, nắm gương mặt nhỏ của Khương Điềm vuốt ve.
Khương Điềm bẹp miệng, thật ra cô không muốn về nhà một chút nào. Dù sao ba mẹ cũng không thích cô, mà cô cũng không thích về căn nhà đó, cô chỉ muốn ở trong nhà của Tô Dĩ Nam thôi.
Nhưng bây giờ cô còn chưa chính thức trở thành bạn gái của Tô Dĩ Nam, cũng không có lí do gì để dính mãi trong nhà hắn.
"Vậy ngày mai cậu cũng phải tới trường đúng giờ đó."
Khương Điềm cúi thấp đầu, rầu rĩ nói.
Sau khi trọng sinh, ngoại trừ muốn thay đổi vận mệnh của mình, cô còn muốn mỗi ngày đều được ở cạnh Tô Dĩ Nam.
"Ừ. Tôi đi đây."
Tô Dĩ Nam nói xong liền cầm lấy cặp sách, dẫn theo hai tên đàn em là Tưởng Dương cùng Trương Thước đi ra ngoài.
Khương Điềm đang thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, bỗng dưng Vu Phiêu Phiêu đi đến cạnh cô, dùng vẻ mặt thành khẩn nói: "Khương Điềm. Cho mình xin lỗi chuyện hôm nay được không? Mình không cố tình nhốt cậu vào trong wc đâu. Nếu có thể mình mong chúng ta có thể trở thành bạn."
Nhìn Vu Phiêu Phiêu với thái độ nhún nhường trước mắt, trong lòng Khương Điềm lại vô cùng lạnh lẽo.
Nếu cô không trọng sinh thì nhất định sẽ biu bộ dáng đáng thương này của Vu Phiêu Phiêu lừa một phen. Nhưng đáng tiếc, đời trước cô đã tận mắt chứng kiến Vu Phiêu Phiêu lấy trộm tờ ghi nguyện vọng của cô để đưa cho Khương Tuyết.
Hại cô không thể thi đại học, tốt nghiệp xong chỉ có thể đi làm công. Trong lúc bọn họ hưởng thụ cuộc sống thanh xuân tươi đẹp ở đại học thì hàng ngày cô lại đầu tắt mặt tối làm phục vụ ở nhà ăn.
Cô còn nhớ rõ Vu Phiêu Phiêu cùng Khương Tuyết còn cố tình nhục mạ cô ở nhà ăn, cố tình gọi một bàn đồ ăn đắt đỏ rồi tố cô viết sai thực đơn khiến cô phải lấy tiền mình tích cóp bao năm để học đại học bù vào.
Bây giờ muốn làm bạn của cô? Cô ngu ngốc đến mức độ đó à?
"Được thôi. Tôi cũng không ngại."
Bên trong Khương Điềm âm thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài lại làm như không có gì cả.
Trong lòng Vu Phiêu Phiêu thầm trào phúng Khương Điềm quá dễ dãi, quá ngu ngốc. Tuỳ tiện nói hai câu đã tin tưởng. Giống hệt như Khương Tuyết nói, trong trường Khương Điềm bị cô lập, chỉ cần có người chịu đồng ý làm bạn của cô, cô sẽ vui vẻ vẫy đuôi chẳng khác gì một con chó Nhật.
Đê tiện như vậy cũng xứng ở chung một chỗ với Tô Dĩ Nam?
"Chúng ta cùng nhau về nhà đi. Theo mình nhớ thì nhà mình cách nhà cậu có một con phố thôi."