Tô Dĩ Nam cảm giác được trên tay truyền đến chất lỏng ấm nóng, cả người lại bắt đầu luống cuống.
"Đừng khóc, đừng khóc. Sau này tôi sẽ không để cậu ăn mấy thứ này nữa."
Hắn vội vàng ôm Khương Điềm từ trên đùi mình xuống dưới.
"Cậu là đồ trứng thối."
Khương Điềm bắt đầu khóc một cái là không ngăn lại ngay được. Cô không phải thật sự tức giận, nhưng cứ mở miệng nước mắt lại tự tràn ra.
Chỉ thấy cô gái nhỏ trắng nõn đứng dưới ánh đèn, trên gương mặt hồng hào non nớt còn treo hai dòng nước mắt, đôi mắt ngập nước thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
"Ừ, ừ tôi là trứng thối. Cậu đừng khóc nữa được không?"
Tô Dĩ Nam chân tay luống cuống lấy chai nước suối trên bàn đưa cho Khương Điềm:
"Cậu súc miệng đi."
Bây giờ hắn cũng đang vô cùng hối hận. Lúc trước hắn xem AV, chuyện ăn dâm thuỷ này đối với những con hát trong đó chỉ là hành động bình thường để tăng thêm tình thú thôi.
Nhưng Mít Ướt lại không giống như vậy, cô vừa thử qua một lần đã khóc rồi.
Sau khi Khương Điềm súc miệng xong, cô vẫn còn nức nở không ngừng. Đầu tiên là cô không thích ăn cái đó, thứ hai chính là thấy Tô Dĩ Nam sốt ruột nên cô cũng sốt ruột theo.
"Tôi thật sự không biết cậu không thích ăn. Hay là để tôi ăn dâm thuỷ của cậu cho công bằng đi."
Tô Dĩ Nam nói xong, lại ôm Khương Điềm ngồi lên trên bàn.
Khương Điềm nức nở nói: "Rõ ràng là cậu muốn ăn mà."
Hắn cho rằng cô không biết hắn muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ của cô sao?
"Đúng vậy. Ca ca muốn liếm nộn bức của Mít Ướt. Mít Ướt đừng khóc nữa được không?"
Tô Dĩ Nam dịu dàng nói.
Mấy ngón tay trắng nõn mềm mại của Khương Điềm bám chặt vào bàn làm việc: "Vậy cậu liếm nhẹ một chút."
Nói xong Mít Ướt đỏ mặt xoay đầu đi không thèm nhìn hắn.
Tô Dĩ Nam được cô đồng ý cho liếm nộn bức thì hào hứng ngồi xổm xuống giữa hai chân của cô.
Hai cẳng chân mảnh khảnh của cô mở ra gác ở trên vai của hắn.
"Tiểu Mít Ướt cũng thật đẹp, giống như nụ hoa vậy. Vừa hồng vừa non, bên trên còn có rất nhiều bọt nước."
Trước khi Tô Dĩ Nam "nếm" tiểu nộn bức của cô, hắn còn vươn tay tách hai mảnh môi âm hộ ra, tự mình cảm thán.