Từ trong cổ họng Khương Điềm bật ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Cảm giác bị xé rách này khiến nước mắt cô không kìm nổi, cứ thế rơi xuống.
"Ngoan, không làm nữa. Để ông xã rút côn thịt ra nhé?"
Tô Dĩ Nam vừa thấy Khương Điềm khóc trong lòng liền rối loạn, hắn duỗi tay lung tung lau nước mắt cho cô.
Mắt thấy Tô Dĩ Nam sắp rút côn thịt ra, Khương Điềm vội vàng giữ chặt lấy tay hắn.
"Không được rút ra."
Cô còn chưa từ bỏ thì hắn dựa vào cái gì mà muốn rút côn thịt ra?
"Bé ngoan, em non quá, chịu không nổi đâu."
Tô Dĩ Nam cắn răng nói. Vừa rồi trong lúc liếm hoa huyệt cho cô, hắn vẫn còn có thể giữ được bộ dáng vân đạm phong khinh. Nhưng bây giờ côn thịt của hắn đã cắm vào trong tiểu huyệt của cô, muốn hắn rút ra còn khó hơn lên trời.
Ngày thường Tô Dĩ Nam hay gọi Khương Điềm là Mít Ướt, nhưng bây giờ hắn lại gọi cô là bé ngoan, bởi vì hắn không nỡ nhìn cô khóc, không muốn thấy cô bị đau.
"Không. Em muốn anh tiếp tục làm em."
Khương Điềm vô cùng kiên định nói, sau đó cô còn tiếp tục trầm eo xuống, để côn thịt càng cắm sâu vào hoa huyệt của cô hơn.
Chỉ thấy côn thịt màu tím đen dần dần thâm nhập vào trong hoa huyệt của cô. Hoa huyệt chật hẹp bao vây lấy côn thịt của hắn, khoái cảm cũng càng ngày càng mãnh liệt. Cứ việc lí trí đang kêu gào muốn hắn rút ra, nhưng hoa huyệt như cái miệng nhỏ cứ hút chặt lấy côn thịt của hắn thì giống như đang cưỡng ép hắn phải nâng eo cắm sâu vào bên trong.
Cổ họng Tô Dĩ Nam phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn nắm chặt lấy eo của cô, dùng sức cắm vào.
Phốc~
Côn thịt lớn lập tức cắm vào tận gốc, chỉ chừa lại hai "quả trứng" nặng trĩu ở bên ngoài.
"A!"
Khương Điềm cảm giác nửa người dưới của mình như bị côn thịt lớn bổ đôi ra. Cơn đau khi bị xỏ xuyên khiến nước mắt cô điên cuồng chảy xuống.
Tô Dĩ Nam nhìn dáng vẻ này của Khương Điềm thì đau lòng không thôi. Lúc hắn cắn răng chuẩn bị rút côn thịt ra, Khương Điềm lại dùng hai chân kẹp chặt lấy eo của hắn.
"Anh cứ ở bên trong nha~ Đừng có rút ra."
Khương Điềm thấy Tô Dĩ Nam lại muốn rút ra, sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ngồi xuống ghế.
"Anh cứ ngồi yên đi, đừng có mà động đậy."
Nói xong Khương Điềm đã cưỡi ở trên người của Tô Dĩ Nam, bắt đầu chậm rãi nâng mông nhỏ lên.