"Khương Điềm liếm sữa bò, liếm đến cậu nhỏ của Tô Dĩ Nam cứng lên!"
Quán bar.
"Nam ca, quán bar này có mấy công chúa* mới tới, tất cả đều là những em gái nhỏ nóng bỏng. Ngực vừa trắng vừa mềm, còn rất lớn!"
(*công chúa: nôm na ở đây chúng ta gọi là "pho\" nha quý dzị =)))
Tên Tưởng Dương lải nhải nói. Đồng thời còn gọi thêm một cô công chúa trước tròn sau vểnh bê rượu vào.
Khương Điềm lập tức đứng chắn ở trước mặt Tô Dĩ Nam lại, "Không được nhìn!"
Tô Dĩ Nam vốn dĩ muốn nói Mít Ướt quản nhiều chuyện quá rồi, nhưng đến khi nhìn thấy lông mi của cô ươn ướt, lập tức có chút không kiên nhẫn nói: "Trương Thước, mày bê rượu lại đây, gọi một lần là được rồi, đỡ phải để những người này ra ra vào vào, phiền chết."
Trương Thước nghe xong liền hiểu lão đại là không có hứng thú với mấy cô công chúa này, vội vàng đem menu đưa cho Tô Dĩ Nam.
Tô Dĩ Nam đưa cho Khương Điềm xem thực đơn, "Mít Ướt, cậu nhìn xem muốn uống cái gì?"
Khương Điềm đối với biểu hiện vừa rồi của em giai xấu tính rất vừa lòng, cho nên cầm lấy menu cũng tốt bụng gọi giúp Tô Dĩ Nam.
Tô Dĩ Nam chỉ đơn thuần liếc mắt nhìn menu một cái, sau đó nhéo nhéo tóc đuôi ngựa của Khương Điềm nghịch chơi. Tóc của cô vừa đen vừa mềm, còn có mùi thơm nhàn nhạt, làm Tô Dĩ Nam luôn không tự chủ được mà muốn động chạm vào tóc cô.
"Mít Ướt, cũng may cậu biết tự lượng sức mình. Tự biết bản thân chỉ có thể uống được sữa bò."
Khương Điềm quay đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt dầm dề mở rất lớn, nghi hoặc nói: "Sữa bò không phải gọi cho tôi."
Trương Thước cười nói: "Chị dâu không gọi cho mình, chẳng lẽ chị gọi cho Nam ca à?"
Khương Điềm nặng nề gật gật đầu, "Đúng vậy! Các cậu vẫn là vị thành niên. Vị thành niên chỉ được uống sữa bò thôi."
"Phốc!" Trương Thước cùng Tưởng Dương không nhịn được phì cười. Gọi sữa bò cho Nam ca, Khương Điềm đúng là một nhân tài!
"Tôi không uống sữa bò!"
Tô Dĩ Nam lạnh lùng nói. Nói xong còn chuẩn bị xoá rồi sửa đơn rượu, muốn gọi thêm chút rượu cho mình.
Khương Điềm thấy vậy vội vàng giật lấy đơn rượu, ngón tay trắng nõn túm chặt đến nỗi đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Tô Dĩ Nam đang chuẩn bị mắng một câu thô tục, kết quả nhìn thấy con ngươi của Khương Điềm ướt át, tim hắn nháy mắt đập nhanh đến nỗi rối loạn.
"Được rồi, sữa bò thì sữa bò. Mẹ nó, ông đây đúng là bị trúng tà."
Tô Dĩ Nam đá mạnh vào bàn trà một cái. Nếu không phải trúng tà thì làm sao hắn có thể chạy đến quán bar để uống sữa bò. Truyền ra ngoài mà bị đám nhãi ranh Cửu Trung kia biết, thế nào cũng cười chết hắn.
Hai tên đàn em cũng khiếp sợ không thôi. Trong vòng một ngày bọn họ không chỉ phát hiện lão đại yêu đương, còn phát hiện lão đại rất sợ vợ.