Quỷ Phó chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Chủ nhân có lệnh, không thể không theo, Huyền Minh đại nhân chớ trách.”
“Vậy theo bọn họ cùng đi chết đi!”
Huyền Minh sắc mặt băng hàn, mặt biển phía dưới cũng nháy mắt kết băng, giọng nói lạnh như băng như là từ địa ngục vô tận truyền đến.
Huyền Minh vừa dứt lời, Lý Mộ chỉ cảm thấy máu cùng nguyên thần trong cơ thể đều sắp phá thể mà ra, Linh Lung công chúa càng là sắc mặt trắng bệch, ngoài thân thể hiện ra hư ảnh nguyên thần, Lý Mộ lập tức đưa nàng vào hồ thiên không gian, bản thân cũng cách chiến trường xa một chút.
Huyền Minh và Quỷ Phó đều có được thực lực cảnh giới Siêu Thoát đỉnh phong, trung tâm bọn họ giao thủ, phạm vi mười dặm, mặt biển cuồn cuộn lên sóng to mấy trăm trượng, nước biển lúc thì sôi trào thành sương mù, lúc thì đông lại thành băng, bầu trời cũng ảm đạm thất sắc, mây trắng phụ cận chiến trường đều bị đánh tan, biến mất không thấy.
Lý Mộ cách mấy chục dặm, cũng bị dư âm pháp thuật kéo cuồng phong thổi bay mái tóc, quần áo bay phất phới.
Pháp lực của Quỷ Phó thâm hậu hơn chút, nhưng Huyền Minh kinh nghiệm rõ ràng phong phú hơn, hai người trong khoảng thời gian ngắn không phân ra thắng bại, nhưng kéo dài lâu, cường giả Ma Tông quỷ đảo sẽ chạy tới. Trong tay Lý Mộ, Xạ Nhật cung xuất hiện lần nữa, hắn rất nhanh khóa mục tiêu Huyền Minh, bắn ra một mũi tên.
Một mũi tên này mang đi một cánh tay của Huyền Minh, pháp lực Lý Mộ cũng tiêu hao hết, hắn nhanh chóng dùng chân ngôn khôi phục pháp lực, chờ đợi bắn ra mũi tên thứ hai.
Đối đãi kẻ địch, thì đừng giảng võ đức, hôm nay có thể lưu cô ta lại thì tốt nhất, không giữ nổi cô ta, cũng phải nhanh một chút chấm dứt chiến đấu.
Sau khi thừa nhận một đòn của Xạ Nhật cung, thực lực Huyền Minh có tổn hại, trong đấu pháp với Quỷ Phó lập tức rơi vào thế yếu. Lúc này, Quỷ Phó bỗng nhiên nói: “Quỷ hậu đại nhân, mượn Xạ Nhật cung dùng một chút.”
Lý Mộ ngay từ đầu chưa phản ứng lại, ngẩn ra một cái chớp mắt mới nghĩ đến quỷ hậu là có ý tứ gì.
Trước mắt mà nói, trừ《 Đạo Đức Kinh 》đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn, Xạ Nhật cung chính là con bài chưa lật lớn nhất của hắn, Lý Mộ tự nhiên không có khả năng dễ dàng giao cho người khác, cung này không thể nhận chủ, ở trong tay ai liền có thể bị người đó sử dụng, nhỡ đâu giao cho hạng người gây rối, chẳng phải là để lại tai họa vô cùng?
Lý Mộ còn đang do dự, sắc mặt Huyền Minh đã biến đổi hẳn.
Nàng không chiến đấu quấn lấy Quỷ Phó nữa, thân thể hóa thành một tia sáng trắng, giây lát đã biến mất ở phía chân trời.
Quỷ Phó chậm rãi bay về, chắp tay với Lý Mộ, nói: “Xin thứ cho lão nô tùy tiện, nếu không phải như thế, là không chấn nhiếp được ả.”
Ma đạo Ngũ Tổ bản lãnh khác Lý Mộ chưa kiến thức được, bản lĩnh chạy trốn trái lại là hạng nhất, hai lần đều là quyết đoán dứt khoát, không chút do dự, khó trách ký ức của nàng có thể bình yên truyền thừa vạn năm, cũng chưa có ra một chút sai sót nào.
Lý Mộ không trì hoãn, cùng Quỷ Phó hướng bờ Nam Hải bay đi.
Giờ phút này nguy cơ đã giải, nhưng ba ngày sau, khi Tam Tổ thức tỉnh, bọn họ cần thừa nhận, chính là lửa giận của một vị cường giả cảnh giới thứ tám, hắn phải sớm làm tốt an bài chu toàn.
Khi Lý Mộ mang theo Linh Lung công chúa về tới Ung quốc, Huyền Minh mất đi một cánh tay cũng về tới quỷ đảo.
Nàng với Tam Tổ đều không ngờ, Lý Tứ kia thế mà chính là Lý Mộ, hắn đến quỷ đảo, mục đích là nghĩ cách cứu viện Linh Lung công chúa, trộm thiên thư, mà hắn lại thật sự thành công!
Thánh Tông tuy từ Ung quốc đạt được một trang thiên thư, nhưng lại bị Lý Mộ đoạt đi ba trang, tính ra vẫn là tổn thất thê thảm nặng nề.
So với điều này càng làm người ta phẫn nộ hơn, là bao gồm nàng cùng Tam Tổ ở trong, mọi người đều bị Lý Mộ đùa giỡn xoay vòng vòng. Một vạn năm qua, tới bây giờ chưa từng có ai làm chuyện như vậy, thiên thư Thánh Tông tới tay, cũng chưa từng mất đi.
Núi chữ Địa vừa rồi động tĩnh quá lớn, lại thêm Ngũ Tổ lại mất đi một cánh tay trở về, việc này rất nhanh đã dẫn lên sóng to gió lớn ở quỷ đảo.
“Lý Tứ là nằm vùng!”
“Hắn chính là Đại Chu Lý Mộ kia?”
“Hắn đoạt đi Linh Lung công chúa, còn đoạt đi thiên thư...”
...
Vô số cường giả ma đạo bị tin tức này chấn động không thể hoàn hồn, không có ai sẽ hoài nghi Lý Tứ, bởi vì hắn là người một nhà mang về, càng không có khả năng có người nghĩ đến, hắn chính là Lý Mộ.
Lý Mộ là nhân vật cỡ nào, chưởng giáo tương lai Phù Lục phái, nhập mạc chi thần của Đại Chu nữ hoàng, yêu hậu duy nhất của vạn yêu nữ vương, nam nhân sau lưng Quỷ Vực quỷ chủ, một tay ảnh hưởng thế cục đại lục, đại địch đứng đầu của Thánh Tông, nam nhân quyền lực lớn nhất, thân phận hiển hách nhất đại lục.
Lý Tứ là ai, một kẻ bất lực bị nữ tử ngày ngày chà đạp, ai sẽ nghĩ đến bọn họ có thể là cùng một người?
“Ngũ trưởng lão lần này thảm rồi, Lý Mộ kia là hắn mang về, hắn cũng khó thoát can hệ.”
“Lòng trung thành của ngũ trưởng lão không cần hoài nghi, chỉ sợ ngay từ đầu, ngũ trưởng lão đã bị Lý Mộ tính kế vào.”
“Người này co được giãn được, tâm cơ còn đáng sợ như thế, là kẻ địch khó chơi nhất của Thánh Tông trước mắt, lần này để hắn đào tẩu, hậu hoạn vô cùng...”
...
Trong tiếng nghị luận của đám người, ngũ trưởng lão sắc mặt trắng bệch, dần dần xụi lơ xuống đất.
Khuôn mặt cửu trưởng lão dại ra, nắm chặt đan dược chữa thương luyện chế cho Lý Tứ trong tay, “Bốp” một tiếng, bình ngọc đó bị hắn trực tiếp bóp nát.
“Phụ thân, mẫu thân!”
Ung quốc, hoàng cung, Linh Lung công chúa bổ nhào vào trong lòng một vị phụ nhân ung dung quý giá, nước mắt liên tục rơi xuống, sau khi bị Ma Tông bắt đi, nàng căn bản chưa từng nghĩ cuộc đời này còn có thể gặp lại cha mẹ.
Trong mắt phụ nhân cũng tràn ngập nước mắt, ôm khuôn mặt của cô, thân thiết hỏi: “Con gái đáng thương của ta, nhất định chịu rất nhiều khổ nhỉ...”
Ánh mắt Linh Lung công chúa nhìn về phía Lý Mộ, nàng căn bản không chịu khổ, thật sự chịu nhục chịu khổ là Lý Mộ. Nàng lau nước mắt, nhìn phụ nhân, nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, có Lý đại ca, bọn họ chưa đối với ta thế nào cả.”
Hoàng đế cùng hoàng hậu Ung quốc cung kính hướng Lý Mộ khom người hành một lễ, cảm kích nói: “Đa tạ Lý đại nhân, nếu không phải Lý đại nhân, tiểu nữ lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít...”
Lý Mộ phất phất tay, nói: “Đừng khách sáo, đây là điều Đại Chu phải làm.”
Ung quốc hàng năm giao cho Đại Chu nhiều phí bảo hộ như vậy, đây là tác dụng của phí bảo hộ.
Hết chương 1022.