Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 1037 - Chương 1037. Nỗi Lo Ngầm Của Lý Mộ (1)

1036-1080 - Chương 1037. Nỗi lo ngầm của Lý Mộ (1)
Chương 1037. Nỗi lo ngầm của Lý Mộ (1)

Lý Mộ ôm linh thi, lông mi cùng tóc của nàng xuất hiện sương trắng, thân thể dần dần ngưng kết thành băng, nhưng tầng băng gần sát thân thể nàng rất nhanh đã tan thành nước, lại ngưng kết lần nữa. Lý Mộ không ngừng thay nàng tiêu tán thi hỏa trong cơ thể, nói với Quỷ Phó: “Đi về trước!”

Hắn ôm linh thi, thân hình nháy mắt biến mất.

Mà lúc này, trong vài bóng người hướng chỗ sâu trong Nam Hải chạy nhanh đi, sắc mặt Huyền Minh băng lạnh như sương.

Lần hành động này lấy nàng làm chủ đạo, bởi vì Lý Mộ xuất hiện, một lần nữa tuyên bố thất bại.

Nàng mỗi một lần gặp được Lý Mộ, hắn đều sẽ trở nên càng cường đại hơn, hôm nay ở trên pháp lực, thế mà đã không kém gì nàng, bằng vào Xạ Nhật cung, ngay cả nàng cũng chỉ có thể chạy trối chết.

Trong bất tri bất giác, uy hiếp của Lý Mộ đối với Thánh Tông đã vượt qua Huyền Tông, trở thành đại địch hàng đầu của họ.

Sau khi về tới quỷ đảo, nàng liền đến thẳng tháp cao trung tâm.

Không bao lâu, trên tháp cao quỷ đảo, Tam Tổ nghe xong Huyền Minh nói, đôi mắt khép kín chậm rãi mở ra, nói: “Huyền Tông cũng tốt, Lý Mộ cũng thế, không cần đi quản hắn, hai vị sư huynh sắp xuất quan rồi. Ngươi cũng lập tức bế quan tăng lên tu vi, tấm màn lớn, chuẩn bị kéo ra rồi...”

Huyền Minh lộ ra sắc mặt vui mừng: “Sư huynh rốt cuộc xuất quan rồi!”

Tam Tổ gật gật đầu, sau đó ánh mắt thâm thúy nhìn chân trời, thấp giọng nói: “Chúng ta đợi đã một vạn năm, mới rốt cuộc đợi được hôm nay. Thiên Cơ Tử, bổn tọa xem ngươi đến lúc đó ngăn trở như thế nào!”

Rất nhanh, Huyền Minh bay ra khỏi tháp cao, nàng nhìn thoáng qua nam tử đồ đen kia, nói: “Xạ Nhật cung của Ngao Huyền, ở trên tay Lý Mộ, ngươi biết làm như thế nào rồi chứ?”

Nam tử đồ đen gật gật đầu, nói: “Thuộc hạ lập tức quay về trong tộc, báo cho tộc lão...”

Quỷ Vực, Phong Đô.

Trong một gian phòng yên tĩnh, hai bàn tay Lý Mộ dán ở lưng linh thi, chỗ lòng bàn tay khí lạnh cuồn cuộn không ngừng ùa vào thân thể của hắn, chung quanh hai người, còn dán vô số lá bùa, trong lá bùa sinh ra vô tận hàn khí, toàn bộ căn phòng bí mật đều kết một tầng hàn băng.

Thi hỏa độc của Huyền Minh vô cùng bá đạo, Lý Mộ dùng mấy canh giờ, mới giúp nàng hoàn toàn thanh trừ.

Khi một tia hỏa độc cuối cùng bị khu trừ, hai mắt linh thi đột nhiên mở.

Cảm nhận được phía sau có người, nàng tựa như là nhớ lại cái gì, trên mặt nhanh chóng hiện ra nét đề phòng, thân thể đột nhiên xoay, hai cái răng nanh ở khóe miệng tỏa ánh sáng lạnh lẽo, cắn về phía cổ Lý Mộ.

Lý Mộ kịp thời đưa tay bóp miệng của nàng, nói: “Đừng cắn bừa, là ta...”

Khi nhìn thấy Lý Mộ, biểu cảm trên mặt linh thi cứng lại, nét đề phòng dần dần biến mất, móng tay nhanh chóng dài ra cũng rụt trở về, bắt đầu dùng ánh mắt mê mang đánh giá tất cả chung quanh.

Thẳng đến lúc nhìn thấy Tô Hòa đứng ở cửa căn phòng yên tĩnh, trên mặt của nàng mới tự nhiên mà vậy lộ ra một tia vui sướng.

Lý Mộ đứng lên, phủi phủi tay, rời khỏi căn phòng yên tĩnh, nói với Tô Hòa: “Nàng nói với cô ấy đi.”

Linh thi này từ ngày sinh ra trở đi, đã ở tế đàn dưới mặt nước, đi ra chỉ mấy năm, linh trí không khác gì đứa trẻ vài tuổi, chỉ sợ chỉ có Tô Hòa có thể trao đổi không có chướng ngại với cô.

Lý Mộ ra bên ngoài. Minh Nhị và Minh Tam sớm bị bắt giữ, tuy bọn họ vừa rồi kêu gào dữ dội, bây giờ lại giống như đà điểu, cứ cúi đầu mãi.

Ở trước khi Lý Mộ trở về, Minh Nhất đã khuyên phục bọn họ.

U Minh tam lão ở trước khi quy thuận Ma Tông, chính là huynh đệ khác họ, ở chung mấy chục năm, cực kỳ hiểu nhau, hành động này của Minh Nhất thật ra cũng đỡ tốn công Lý Mộ. Hắn lệnh hai người giao ra hồn huyết, sau đó bắt đầu tự hỏi một việc.

Quỷ Vực bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù, đưa tin và trợ giúp đều cực kỳ bất tiện, một lần này Lý Mộ trùng hợp chạy tới, lần sau chưa chắc sẽ khéo như vậy.

Sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn tính mang Phong Đô dời đến bên rìa Quỷ Vực tới gần Đại Chu.

Như vậy, nếu là lần sau Huyền Minh ngóc đầu trở lại, chỉ cần mở ra truyền tống trận, các bên có thể ngay lập tức trợ giúp.

Đợi một hồi, Tô Hòa cùng linh thi giống nàng như đúc từ trong điện đi ra, người sau nhắm mắt theo đuôi theo sau lưng nàng, tựa như là mang nàng coi là chỗ dựa chính.

Linh trí của nàng không vượt qua mười tuổi, hai Tô Hòa giống nhau như đúc, một thành thục phong vận, một nhìn có chút ngốc nghếch, đi cùng một chỗ, đối lập thật lớn.

Lý Mộ đã hỏi Tô Hòa, lúc trước sau khi tách ra, linh thi này bằng vào bản năng đi tới Quỷ Vực, tìm một chỗ âm khí đầy đủ, bắt đầu tu hành.

Về sau ù ù cạc cạc bị Huyền Minh bắt đi, nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, khi xuất hiện trở lại, đã bị ả biến thành con tin.

Lý Mộ mới đầu không nghĩ ra, Huyền Minh vì sao có thể chuẩn xác tìm được cô như vậy, về sau mới nghĩ đến, tòa tế đàn kia dưới vịnh Bích Thủy xuất hiện quá mức quỷ dị, nhất định là ra từ bút tích của Ma Tông.

Lại liên tưởng đến nội dung trong thiên thư ghi lại, Lý Mộ hầu như có thể xác định, đây là tế đàn Huyền Minh vì tế luyện kí chủ mà chuẩn bị, vừa khéo mà không khéo thành tựu linh thi thân thể Tô Hòa.

Hắn nhìn nhìn linh thi đứng sát ở phía sau Tô Hòa, nói với Tô Hòa: “Cô ây bây giờ đi theo bên cạnh nàng, dù sao cũng phải đặt cho cô ấy một cái tên tiện xưng hô chứ. Nàng tên Tô Hòa, gọi cô ấy Tô Miêu thế nào?”

Tô Hòa lườm hắn, nói: “Cái này tính là tên gì?”

Lý Mộ nói: “Nàng là Hòa, cô ấy là Miêu, hai người vốn là một thể, ta cảm thấy rất thích hợp...”

Tô Hòa còn chưa đáp lại, linh thi phía sau nàng liền lẩm bẩm: “Tô, Miêu, tên, của ta...”

Ở dưới Lý Mộ qua loa quyết định, Tô Miêu đã thành tên của cô.

Cô đối với Tô Hòa có một loại cảm giác thân cận trời sinh, như muội muội của nàng, Lý Mộ coi như mình có thêm một cô em vợ sinh đôi đầu óc không thông minh.

Nhớ tới việc vừa rồi, hắn nói với Tô Hòa: “Có chuyện cần thương lượng với nàng, ta muốn mang Phong Đô dời đến biên giới Quỷ Vực, như vậy tiện về sau truyền tin cùng trợ giúp.”

Quỷ Vực hoàn cảnh phong bế, quả thật là một tệ đoan lớn, Tô Hòa gật gật đầu, nói: “Ngươi quyết định đi.”

Ba ngày sau, cổng Phong Đô thành đóng chặt, toàn bộ quỷ dân đều bị khẩn cấp triệu tập về thành, ở lại trong chỗ ở của mình, không thể ra ngoài.

Theo hộ vệ quỷ chủ phủ nói, Phong Đô thành muốn di dời, bọn họ căn bản không nghĩ ra, Phong Đô lớn như vậy, phải di dời như thế nào?

Hết chương 1037.

Bình Luận (0)
Comment