Lý Mộ nhìn mắt của nàng, không kiêu không nịnh nói: “Mạng của ta là đầu nhi cứu, tu hành là đầu nhi dẫn vào cửa, ngay cả Bạch Ất kiếm cũng là đầu nhi cho, nếu gặp nguy hiểm, ta mặc kệ đầu nhi tự mình chạy, vậy ta còn là người sao?”
Ánh mắt Lý Thanh cùng hắn đối diện, Lý Mộ không chút lùi bước.
Lý Thanh nhìn vào mắt Lý Mộ, cuối cùng dời tầm mắt đi, nói: “Về sau chưa được ta đồng ý, không được tự tiện làm chủ trương, nếu không, ta không có ngươi tên thủ hạ này...”
Cái này ý nghĩa chuyện hôm nay trôi qua rồi, Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói: “Ta về sau đều nghe đầu nhi, đầu nhi bảo ta hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây, đầu nhi bảo ta đánh chó, ta tuyệt không đuổi gà...”
“Phi!” Hàn Triết xa xa xùy một tiếng, nổi giận mắng: “Không biết xấu hổ!”
Lý Thanh đi thẩm vấn Nhâm Viễn, Lý Mộ hát tiểu khúc, xem ra nữ nhân vẫn thích nghe nói ngọt, cho dù là tiên nữ cũng không ngoại lệ.
Hắn hừ vài câu, bỗng nhiên lòng có cảm giác, ánh mắt nhìn về phía bên kia, phát hiện Hàn Triết đứng ở nơi đó, đang dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn hắn.
Hàn Triết đứng xa xa nhìn Lý Mộ, khinh thường nói: “Đối với nữ tử khúm núm như thế, ngươi còn có là nam nhân hay không?”
Nếu là ngày hôm qua, nghe được Hàn Triết hỏi như vậy, Lý Mộ có thể còn có chút chột dạ, bây giờ hắn có thể thẳng sống lưng đứng ở chỗ này, lớn tiếng nói cho gã, hắn là nam nhân, nam nhân thật sự.
Lý Mộ cười cười, nói: “Đại trượng phu co được duỗi được, chỉ biết duỗi cổ về phía trước, vậy gọi là mãng phu.”
Hàn Triết biết Lý Mộ là đang châm chọc chuyện gã hôm nay thiếu chút nữa bị miêu yêu cào, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay ngươi cứu ta một lần, chờ ta về sau cứu ngươi một lần, coi như huề nhau...”
Lý Mộ lười cùng Hàn Triết ở nơi này lãng phí thời gian, hắn còn cần đi hình phòng, từ trong miệng Nhâm Viễn lôi ra tin tức người áo bào đen kia.
Hàn Triết đứng ở dưới hành lang, buồn bực nói: “Luận thực lực, luận thân phận, ta rốt cuộc một điểm nào kém hắn, Thanh cô nương vì sao lại đối với hắn tốt như vậy, nữ chưởng quầy Vân Yên các kia cũng mắt đi mày lại đối với hắn...”
Lão Vương từ cửa sổ phòng trực thò đầu, nói: “Ngươi tuy thực lực mạnh hơn hắn, thân phận cao hơn hắn, nhưng có một điểm, ngươi lại kém hắn.”
Hàn Triết quay đầu nhìn lão Vương, không phục nói: “Một điểm nào?”
Lão Vương nói: “Ngươi không bộ dạng đẹp bằng hắn.”
Hàn Triết hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Nông cạn!”
Lão Vương lắc lắc đầu, lại rụt đầu về, cảm thán nói: “Bây giờ đám trẻ con này, tu hành đều tu ngốc rồi, đối đãi nữ hài tử, bất khuất chút, dỗ chút sao được, còn tưởng chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó thì có nữ hài tử dán ngược lại, ngươi cho rằng ngươi là Lý Tứ sao?”
Hàn Triết tâm tình buồn bực về tới phòng trực, nhìn thấy một thủ hạ của mình, hướng hắn vẫy vẫy tay.
Bộ khoái đó vội vàng chạy tới, hỏi: “Đầu nhi, chuyện gì?”
Hàn Triết nói: “Ta hỏi ngươi một việc, ngươi trả lời thật.”
Bộ khoái đó lập tức nói: “Đầu nhi ngươi nói, ta nhất định thành thật trả lời.”
Hàn Triết sờ sờ cằm mình, hỏi: “Ta cùng Lý Mộ, ai bộ dạng ưa nhìn hơn?”
“Lý Mộ?” Bộ khoái đó ngẩn ra một phen, nghĩ nghĩ Lý Mộ, lại nhìn nhìn Hàn Triết, lắc đầu nói: “Đầu nhi, đừng nói giỡn nữa...”
Thời điểm Lý Mộ cùng Lý Thanh đi ra khỏi hình phòng, Hàn Triết đang đuổi theo một bộ khoái dưới trướng đánh.
Lý Mộ không có tâm tư để ý tới Hàn Triết, Nhâm Viễn sau khi bị Tô Hòa phế đi đạo hạnh, không có gì khác với người thường, mà người thường ở dưới thẩm vấn đặc thù của huyện nha, không có bất cứ bí mật nào đáng nói.
Nguyên nhân Nhâm Viễn tu hành, không có gì khác với Nhâm chưởng quầy nói.
Hơn hai tháng trước, lúc hắn ra ngoài du ngoạn, gặp được một đạo sĩ, đạo sĩ đó sờ căn cốt của hắn, lại hỏi hắn bát tự, thấy Nhâm Viễn là mộc hành chi thể khó được, liền nổi lên ý niệm thu đồ đệ.
Nhâm Viễn mới đầu không tin, nhưng ở sau khi lão đạo kia triển lãm một phen đạo pháp thần kỳ, lập tức quỳ xuống dập đầu bái sư.
Đạo sĩ kia đối với Nhâm Viễn tu hành cực kỳ để bụng, thường xuyên mang Nhâm Viễn tiến vào núi sâu, giết một ít tiểu yêu Khai Thức hoặc là Tố Thai cảnh lấy phách, khiến Nhâm Viễn ở trong nửa tháng đã ngưng tụ bảy phách.
Tốc độ tu hành của Lý Mộ đã không chậm, nhưng hơn hai tháng, cũng mới ngưng tụ ba phách, xa xa không thể so sánh với Nhâm Viễn.
Sau khi ngưng phách, lão đạo đó liền biến mất một đoạn thời gian.
Ở trong khoảng thời gian này, Nhâm Viễn mượn dùng pháp khí lão đạo cho hắn, cùng với vài loại tà pháp dạy hắn, lục tục lại giết không ít yêu vật, lấy hồn phách chúng nó tu hành, chỉ dùng một tháng, ba hồn cũng đã luyện hóa hai cái.
Điều này làm Lý Mộ nhớ tới vợ chồng Hoàng Thử, lấy thời gian Nhâm Viễn gây án để phán đoán, lão bà của Hoàng Thử bị thương, vô cùng có khả năng đó là Nhâm Viễn gây ra.
Sau khi luyện hóa hai hồn, tiểu yêu phụ cận nơi này, không phải bị hắn giết, chính là nghe tin chạy xa, Nhâm Viễn không có nguồn hồn mới bổ sung, rốt cuộc mang mục tiêu từ yêu chuyển dời đến người.
Mục tiêu mới đầu của hắn, chỉ là người qua đường đi ngang qua huyện Dương Khâu, sau khi giết người lấy hồn, mang họ ném đến u cốc núi sâu, chỗ vết chân hiếm thấy, tự có dã thú gặm ăn thi thể.
Theo đạo hạnh tăng lên, lá gan hắn cũng càng ngày càng lớn, cuối cùng đưa tay vươn về phía dân chúng phụ cận.
Vì không để quan phủ hoài nghi, hắn trước lấy hồn phách cha con thợ săn, sau đó lệnh yêu miêu nuôi dưỡng hút tinh huyết bọn họ, tạo thành biểu hiện giả dối yêu vật hại người, nếu không phải Thiên Nhãn Thông có thể nhìn thấu bảy phách con người, nếu không phải lão Vương trùng hợp biết có một loại bùa như vậy, chỉ sợ huyện nha đến nay sẽ không hoài nghi đến trên người hắn.
Nhâm Viễn trong thời gian ngắn tu hành đến cảnh giới như thế, người vô tội chết ở trong tay hắn, đã nhiều tới mười mấy.
Điều này làm Lý Mộ sinh lòng cảm thán, tu hành không phải không có đường tắt có thể đi, đường tắt tuy nhanh, nhưng nếu là một lòng nghĩ đường tắt, liền rất dễ dàng mất đi nhân tính.
Vụ án này đã xong, lão Vương ở phòng trực sửa sang lại tư liệu hồ sơ tương quan vụ án, chờ sau khi Trương huyện lệnh trở về, trình hồ sơ đến quận thành, sau khi do quận thủ phê chỉ thị, Nhâm Viễn tất nhiên giống với Triệu Vĩnh, là kết cục thân tử hồn tiêu.
Nghĩ đến Triệu Vĩnh cũng là bởi vì cái gọi là hỏa hành chi thể kia được quận thừa nhìn trúng, cuối cùng làm ra chuyện người và thần cùng phẫn nộ cỡ này, Nhâm Viễn nếu không phải bởi vì mộc hành chi thể, vĩnh viễn không có khả năng tiếp xúc đến tu hành, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế.
Lý Mộ thậm chí nghĩ tới mình, nhưng hắn khác với Triệu Vĩnh Nhâm Viễn, hắn tuy là thuần dương chi thể, nhưng vẫn chưa làm chuyện hại người nào cả, lại vẫn gặp tai bay vạ gió...
Hết chương 107.