Mấy tháng trước, một trận ôn dịch bất thình lình xảy ra thổi quét Doanh quốc, đến nay đã có mấy chục vạn dân chúng chết bởi ôn dịch, số lượng này còn đang tăng vọt từng ngày, các tu hành giả Doanh quốc từng thử cứu chữa, nhưng vô luận là đan dược hay lá bùa, vậy mà đều không thể sinh ra bất cứ tác dụng gì đối với ôn dịch này.
Càng ngày càng nhiều dân chúng chết ở nhà, chết ở trên đường, chết ở các nơi, trên không Tụ Quật châu tràn ngập tử khí nồng đậm, cho dù là tu hành giả gặp được, cũng sẽ tránh đi xa xa.
Không có ai biết, ngay tại trung tâm tử khí này, một bóng người màu xám lơ lửng trên không. Hai mắt hắn không có con ngươi, xám trắng một mảng, một trang sách phong cách cổ xưa lơ lửng ở đỉnh đầu của hắn, tử khí nơi xa bị trang sách hấp dẫn, thong thả hướng về nơi này hội tụ...
Quỷ Vực, Phong Đô thành.
Lý Mộ và Huyễn Cơ lơ lửng ở không trung, U Minh tam lão, bốn đại Quỷ Vương cùng với Quỷ Phó đứng ở phía sau bọn họ, nhìn một cái vòng xoáy sương mù thật lớn trong thành.
Lý Mộ vốn cùng Huyễn Cơ ở Yêu quốc tu hành, bỗng nhiên thu được Quỷ Phó đưa tin, trong Phong Đô thành đã xảy ra hiện tượng lạ, liền lập tức chạy đến Quỷ Vực, Huyễn Cơ cũng đang chạy tới đây.
Trong Phong Đô thành, vòng xoáy sương mù mang âm khí phạm vi ngàn dặm tụ tập hết ở đây, hấp dẫn đến trong vòng xoáy.
Dưới vòng xoáy sương mù khổng lồ đó, một đạo khí tức cường đại đang ấp ủ.
Lý Mộ không phải lần đầu tiên cảm nhận được loại khí tức này, tự nhiên cũng biết điều này ý nghĩa cái gì.
Ở dưới sự cùng nhau cố gắng của toàn bộ Quỷ Vực, Tô Hòa đang bước ra một bước mấu chốt đó, không cần bao lâu, nữ hoàng Đại Chu, Vạn Yêu nữ vương, cùng với Quỷ Vực chi chủ, đều sẽ trở thành cường giả cảnh giới thứ bảy.
Đám người Lý Mộ sau khi chờ đợi mấy canh giờ, trong vòng xoáy sương mù, khí tức Tô Hòa cuối cùng kéo lên đến một cái đỉnh phong, sau đó đột phá vách chắn nào đó, vòng xoáy dần dần tiêu tán, một bóng người từ trong đó đi ra.
Giờ khắc này, bốn đại Quỷ Vương, cùng với Minh Nhất chỉ có hồn thể, bỗng nhiên từ ở sâu trong lòng sinh ra một loại sợ hãi.
Đối mặt bóng người đi ra kia, bọn họ không thể ức chế ý thần phục trong lòng, không khỏi cúi người xuống, ngay cả đầu cũng thấp xuống.
Trong Phong Đô thành, vô số quỷ tu cũng sinh ra cảm giác tương tự, chúng nó lần lượt phủ phục dưới đất, hướng về phương hướng nào đó bái lạy không ngừng.
Ngoài Phong Đô thành, các du hồn phiêu đãng chung quanh mờ mịt dừng lại ở tại chỗ, sau đó sắp xếp chỉnh tề đội ngũ, hướng về Phong Đô thành chậm rãi bay tới.
Quỷ Phó quỳ một gối ở trên mặt đất, cung kính nói: “Chúc mừng quỷ chủ!”
Bốn đại Quỷ Vương cùng Minh Nhất thấy vậy, cũng đều quỳ xuống, Minh Nhị và Minh Tam tuy không phải quỷ tu, không tu hành công pháp quỷ đạo, nhưng mọi người đều quỳ, bọn họ cũng xấu hổ đứng, chỉ có thể quỳ xuống theo, cung kính nói: “Chúc mừng quỷ chủ!”
Tô Hòa giọng nhu hòa, nói: “Đứng lên đi.”
Sau đó, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lý Mộ, ánh mắt nhìn Huyễn Cơ, Huyễn Cơ cũng ưỡn ngực, ánh mắt không cam lòng yếu thế nhìn nàng.
Tô Hòa mở miệng trước hết: “Thường nghe hắn nhắc tới, hôm nay vừa gặp, Vạn Yêu nữ vương, quả nhiên mị hoặc chúng sinh.”
Không biết vì sao, Huyễn Cơ tuy rất không thích Chu Vũ, nhưng đối với nữ tử trước mắt lại không có bất cứ sự bài xích gì, trên mặt hắn lộ ra mỉm cười, nói: “Quỷ chủ tỷ tỷ quá khen rồi, ngươi cũng rất đẹp...”
Tô Hòa hướng nàng uyển chuyển thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Tô Hòa.”
Huyễn Cơ cũng đáp lễ theo, mỉm cười nói: “Huyễn Cơ.”
...
Nhìn hai người khen tặng nhau, tự giới thiệu, trong lòng Lý Mộ có một cái ảo giác kinh ngạc trong chớp mắt.
Huyễn Cơ và nữ hoàng thủy hỏa bất dung, từ cách không đối đầu, đến gặp mặt dỗi nhau, nhưng nàng và Tô Hòa, gặp mặt lại cực kỳ hòa hợp, ra ngoài Lý Mộ đoán trước rất nhiều.
Vốn một lần này, nếu không phải nàng cứ đòi theo tới, Lý Mộ là tính tự mình một mình tới Quỷ Vực, mang nàng ở bên người, trong lòng vẫn thấp thỏm khó yên, cho tới bây giờ mới yên tâm.
Các nàng mỗi một vị đều thân phận tôn quý, dưới trướng ức vạn con dân, nếu đối với nhau đều giống Huyễn Cơ cùng nữ hoàng như vậy, Lý Mộ bị kẹp ở giữa, không biết sẽ khó chịu bao nhiêu.
Sau khi Tô Hòa tấn thăng, ngoài Phong Đô thành, vô số du hồn bắt đầu tụ tập.
Đó là du hồn Quỷ Vực đang nghênh đón vương của bọn họ.
Ngay từ đầu, còn chỉ là những du hồn cấp thấp, dần dần, du hồn cảnh giới thứ năm, cảnh giới thứ sáu cũng bắt đầu xuất hiện, thẳng đến lúc trong đám du hồn xuất hiện tồn tại khí tức không kém gì cảnh giới thứ bảy.
Quỷ Vực là một bảo tàng còn chưa bị khai phá hoàn toàn, chỉ có nàng tấn thăng cảnh giới thứ bảy, mới có thể mang bảo tàng này hoàn toàn nắm giữ ở trong tay.
Mấy ngày sau đó, Lý Mộ và Tô Hòa đi khắp toàn bộ Quỷ Vực.
Thi thể cự thú đã tử vong vạn năm trong Quỷ Vực là sào huyệt của du hồn, du hồn cường đại nhất tồn tại ở nơi đó, năm ngày thời gian, Lý Mộ và Tô Hòa liền phát hiện mười mấy du hồn cảnh giới thứ bảy, đều bị Tô Hòa thu phục.
Cũng chính là ở trong mấy ngày này, Lý Mộ và Tô Hòa đã nhận ra một ít manh mối.
Trong Quỷ Vực, số lượng hồn thể bỗng nhiên gia tăng mãnh liệt, hơn nữa đều là âm linh vừa mới chết không lâu.
Tô Hòa làm Quỷ Vực chi chủ, tình huống Quỷ Vực, nàng là rõ nhất, du hồn không có linh trí, quỷ tu cũng có đặc điểm của quỷ tu, số lượng hai kẻ này, cũng sẽ không ở trong khoảng thời gian ngắn xảy ra quá nhiều biến hóa.
Âm linh của một nơi ở trong khoảng thời gian ngắn kịch liệt tăng lên, chỉ có một khả năng, đó là địa phương này trong khoảng thời gian ngắn đã chết rất nhiều người.
Mà những âm linh này, không có khả năng toàn bộ tới Quỷ Vực, cho nên, chỗ những âm linh này ở, số lượng người chết thật sự còn phải vượt xa xa con số này.
Hai người tìm căn nguyên, cuối cùng phát hiện ngọn nguồn sinh ra những âm linh này.
Viêm Châu.
Biên cảnh Thân quốc xung đột, khiến Lý Mộ biết, Viêm Châu gần đây không yên ổn, nhưng sau khi tự mình điều tra mới biết được, toàn bộ Viêm Châu, đã hoàn toàn trở thành chiến trường.
Đây là một hồi chiến tranh quy mô lớn, hầu như toàn bộ bộ lạc và quốc gia Viêm Châu đều tham chiến trong đó, nhân loại Viêm Châu tính bằng trăm vạn chết đi ở trong chiến tranh, vong hồn chết đi thậm chí đều phiêu đãng đến Quỷ Vực.
Trước khi Đại Chu lập nước, tình hình Tổ Châu cũng là như thế.
Thẳng đến khi thái tổ hoàng đế thành lập Đại Chu, khiến cho Tổ Châu thống nhất, lại trải qua thời kì Võ Đế, Văn Đế, nữ hoàng, thanh trừ loạn trong giặc ngoài cho Đại Chu, mới có Tổ Châu hôm nay yên ổn.
Nếu không phải như thế, Tổ Châu bây giờ, chỉ sợ cũng không khác gì Viêm Châu.
Hết chương 1070.