Tây Hải ở ngay phía trước cách đó không xa, nhưng có U Tuyền chặn đường, khoảng cách nhìn như ngắn ngủn này căn bản không thể vượt qua. Loại khoảng cách này, Lý Mộ ngay cả thi triển Súc Địa Thành Thốn cũng không kịp.
Trong hốc mắt U Tuyền nhảy lên ngọn lửa một mực nhìn Lý Mộ, ý đồ từ trên mặt hắn nhìn thấy vẻ hoảng sợ hoặc là tuyệt vọng, nhưng kết quả lại khiến lão có chút thất vọng.
Lý Mộ vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Ngọn lửa lóe lên trong mắt lão, hỏi: “Ngươi không sợ?”
Lý Mộ hỏi ngược lại: “Vì sao phải sợ?”
Trên mặt U Tuyền lộ ra biểu cảm khác thường, nói: “Ngươi thế mà còn có con bài chưa lật... Bổn tọa rất tò mò, tự tin của ngươi rốt cuộc đến từ nơi nào, là Xạ Nhật cung của Ngao Huyền sao?”
Xạ Nhật cung xem như một trong những con bài chưa lật lớn nhất của Lý Mộ, thời đại Ngao Huyền, từng có không ít cường giả cảnh giới thứ tám ngã xuống ở dưới Xạ Nhật cung, cung này hoàn toàn có năng lực diệt sát U Tuyền.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Lý Mộ có tu vi Ngao Huyền lúc đó, lấy tu vi hắn hôm nay, bằng vào Xạ Nhật cung, là không thể đánh chết thậm chí làm U Tuyền bị thương nặng.
Nhưng con bài chưa lật cuối cùng của hắn, cho tới bây giờ luôn không phải Xạ Nhật cung.
Chỉ là con bài chưa lật đó, không đến tuyệt cảnh thật sự, Lý Mộ chưa từng dễ dàng sử dụng, hắn pháp lực càng mạnh, sử dụng con bài chưa lật đó cắn trả liền càng lớn, lúc hạ tam cảnh cùng trung tam cảnh, Lý Mộ còn có thể miễn cưỡng thừa nhận, hôm nay tu vi hắn đã là cảnh giới thứ bảy, sự cắn trả khủng bố đó, đủ khiến Lý Mộ hình thần câu diệt ngay tại chỗ.
Lúc trước hắn ý đồ để nữ hoàng nhập vào thử, ngay cả nữ hoàng cũng bị dọa, tu vi nữ hoàng khi đó, không khác lắm với Lý Mộ hôm nay.
Rốt cuộc, U Tuyền tựa như không còn kiên nhẫn, nói: “Giao ra thiên thư, gia nhập Thánh Tông, ân oán trước đây của ngươi cùng Thánh Tông, có thể chuyện cũ bỏ qua. Thiên Cơ Tử không có mặt, ngươi không còn vận khí trước kia.”
“Ồ, ngươi làm sao biết, lão phu hôm nay không có mặt?”
U Tuyền vừa mới dứt lời, một thanh âm già nua bỗng nhiên từ bờ biển sau lưng lão truyền đến.
Một thanh âm này Lý Mộ nghe quen tai, ở trong lòng U Tuyền càng vô cùng khó quên. Lão đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn phía một mảng đá ngầm bờ biển.
Trên một tảng đá ngầm trong đó, một vị lão giả khoanh chân ngồi, lão giả đưa lưng về phía Lý Mộ cùng U Tuyền, trong tay nắm một cái cần câu, cũng không biết đã ngồi ở nơi đó bao lâu.
Lý Mộ vừa rồi sức chú ý đều ở trên người U Tuyền, chưa chú ý tới nơi đó, giờ phút này nhớ lại một phen, mới giật mình phát hiện, tựa như ở trước khi hắn chạy đến nơi đây, lão giả kia đã ở nơi đó câu cá.
Lại nhìn sọt cá lão đặt ở bên cạnh, bên trong đã có mấy chục con cá nhỏ.
Lấy tốc độ người thường câu cá suy tính, không khó nhìn ra, ở trước khi Lý Mộ tới Tụ Quật châu, lão đã đi tới nơi này.
So với Lý Mộ còn sớm biết hơn hắn sẽ đến Tụ Quật châu, biết hắn sẽ bị U Tuyền đuổi giết, hơn nữa sớm đến chỗ này chờ đợi, đây là cường giả số một Huyền Tông sao?
Lão giả buông cần câu, mang toàn bộ cá trong sọt thả về biển lớn, sau đó xoay người, lộ ra một khuôn mặt Lý Mộ không xa lạ.
Trên khuôn mặt này che kín nếp nhăn cùng đốm da đồi mồi, trên đầu chỉ có ít ỏi mấy sợi tóc, già như là ngay sau đó sẽ bước vào phần mộ.
Nhưng chính là một vị lão nhân như thế xuất hiện, khiến sắc mặt U Tuyền trở nên nghiêm nghị, sau đó phẫn nộ, cuối cùng nghiến răng nói: “Thiên Cơ Tử lão quỷ, ngươi chẳng lẽ không có việc của bản thân sao!”
Thiên Cơ Tử mỉm cười nói: “Lão phu chính là một người rảnh rỗi đã sớm nên chết đi rồi, nào có chuyện gì của mình, Đông Hải câu cá phiền rồi, thì tới Tây Hải câu một chút. Như thế nào, cái này ngươi cũng muốn quản sao?”
Tuy Thiên Cơ Tử nói như vậy, nhưng có người nào, sẽ không ngại xa xôi mấy vạn dặm, từ Đông Hải tới Tây Hải, chỉ vì câu cá?
Sắc mặt U Tuyền âm trầm đáng sợ, thét hỏi: “Thiên Cơ Tử, người này cùng Huyền Tông các ngươi có mối thù nhục tông, không lâu trước đó, chuyện hắn mang theo những người đó ép lên Huyền Tông, ngươi chẳng lẽ quên rồi?”
Thiên Cơ Tử thở dài, nói: “Người già rồi, trí nhớ cũng không tốt, có loại chuyện này sao?”
Đối mặt Thiên Cơ Tử giả ngu đến cùng, U Tuyền không mở miệng nữa. Lúc này, chân trời nơi xa, mới có mười mấy tia sáng xuất hiện, Nguyên La mang theo mười mấy người, rất nhanh xuất hiện ở phía sau U Tuyền.
Mười mấy người đó, trên người không ai không phải tản ra khí tức cảnh giới thứ bảy, nhưng so sánh với Lý Mộ và Thiên Cơ Tử chính khí, tỏ ra có chút tà dị.
Ánh mắt Thiên Cơ Tử từ trên thân mọi người đảo qua, trên mặt lộ ra vẻ hồi ức, nói: “Nguyên La đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Nguyên La nhìn thấy Thiên Cơ Tử, cái trán nháy mắt nổi gân xanh, lạnh lùng nói: “Là đã lâu không gặp, năm đó nếu không phải ngươi, bổn tọa đã sớm đặt chân cảnh giới thứ tám, lại nào cần chuyển thế trùng tu tiếp?”
Trong lời nói của Nguyên La tràn ngập vô tận oán khí.
Giờ khắc này, bầu trời gió cuộn mây vần, mặt biển nhấc lên sóng lớn, phe Nguyên La và U Tuyền hơn mười người, cùng Lý Mộ Thiên Cơ Tử xa xa giằng co, không khí khẩn trương sát khí lạnh lẽo đến cực điểm...
Bờ Tây Hải, thế cục lâm vào giằng co.
Cho dù phe U Tuyền và Nguyên La người đông thế mạnh, nhưng Lý Mộ với Thiên Cơ Tử đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, đặc biệt là Xạ Nhật cung tồn tại, làm U Tuyền cùng Nguyên La cũng sinh lòng kiêng kị.
Xạ Nhật cung ở trong tay Lý Mộ, uy lực có hạn.
Nhưng nếu do Thiên Cơ Tử nắm giữ, cho dù là U Tuyền cũng không dám đón đỡ, một mũi tên toàn lực của Thiên Cơ Tử, lão có chín phần khả năng sẽ chết ngay tại chỗ, nếu một mũi tên đó là bắn về phía Nguyên La, Nguyên La còn chưa kịp tấn thăng, thập tử vô sinh.
Vạn năm trước, bọn họ còn có mấy chục vị sư huynh đệ, đến bây giờ, chỉ còn lại bốn người.
Lại có bất cứ một vị nào ngã xuống, đều là chuyện bọn họ không thể tiếp nhận.
Hai bên xa xa giằng co, chung quanh yên tĩnh như chết, đợi một lúc, vẫn là Thiên Cơ Tử mở miệng đầu tiên.
Lão nhìn U Tuyền và Nguyên La, nói: “Cá Tây Hải quá nhỏ, câu không có ý nghĩa, nếu không có việc gì khác, chúng ta hãy đi về trước...”
U Tuyền và Nguyên La đều chưa mở miệng, Thiên Cơ Tử mỉm cười nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Lý Mộ tiểu hữu, đi thôi.”
Nói xong, lão liền xoay người bay về phía đông.
Hết chương 1074.