Cũng may có Lý Thanh bảo kê, chỗ Chu bộ đầu cũng sẽ không nói cái gì.
Ở dưới Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên bận rộn bất kể ngày đêm, nửa tháng sau, tất cả công việc của nhà ma đã chuẩn bị xong.
Bảng hiệu “Tiệm sách Tứ Hải” đã bị tháo xuống, đổi thành hai chữ to “U Đô”.
Hai chữ “U Đô” này, là Liễu Hàm Yên chuyên môn mời người viết, thể chữ tà mị yêu dị, làm người ta nhìn một cái, trong lòng liền có chút dựng cả lông tóc, cũng dẫn tới không ít dân chúng dừng chân.
Đại đa số dân chúng, đối với hai chữ “U Đô” này đều là không xa lạ.
Dù sao, trong chuyện xưa thần tiên ma quái bọn họ từ nhỏ đến lớn nghe, “U Đô Quỷ Vực”, là một địa danh tần suất xuất hiện cực cao.
Lời đồn, ở phía tây bắc Tổ châu, chỗ địa thế tiếp cận thấp hơn ba ngàn sáu trăm dặm, nơi mặt trời lặn xuống, có nơi tám hướng âm u, tên là “U Đô”, U Đô diện tích hai mươi vạn dặm, hàng năm bị quỷ vụ bao phủ, là quốc gia của quỷ.
Miêu tả về U Đô, vô luận là chuyện xưa quỷ quái trong miệng dân chúng đời đời tương truyền, hay là tiểu thuyết chí quái trên phố truyền lưu, đều có đề cập.
Trong cửa chính mở rộng của cửa hàng một mảng tối đen, tựa như thật sự đi thông nơi âm quỷ đó, phối hợp hai chữ “U Đô” quỷ dị kia, rất nhiều người nhìn thoáng qua, trong lòng sẽ sợ hãi.
Xem náo nhiệt là thiên tính của con người, một cửa hàng kỳ quái trên đường mới mở, tự nhiên hấp dẫn đến không ít tầm mắt.
Không ít người tụ tập ở cửa của cửa hàng, vừa hướng bên trong quan sát, vừa nhỏ giọng nghị luận.
“Đây là tiệm gì, trước kia sao chưa từng thấy?”
“Cửa hàng hẳn hoi, sao lại đặt cái tên tà môn như vậy...”
“Ta nhớ nơi này trước kia là tiệm sách, về sau ông chủ tiệm sách có con trai chết, liền bán tiệm sách...”
“Tiệm này rốt cuộc là làm gì, có ai biết không?”
...
Trong lúc mọi người nghị luận, mấy tiểu nhị từ bên trong chuyển ra một cái bàn, lại mang một thỏi bạc đặt lên bàn, nói với mọi người: “Các ngươi có ai dám vào tiệm đi một vòng, thỏi bạc này liền là của các ngươi.”
Lời vừa nói ra, đám người lần nữa xôn xao.
“Thật chứ?”
“Thật hay giả?”
“Bạc này sợ là phải mười lượng, vào tiệm dạo một vòng liền cho mười lượng bạc, trong hồ lô của chưởng quầy cửa hàng này rốt cuộc bán thuốc gì?”
...
Mười lượng bạc không phải món tiền nhỏ, đủ dân chúng tầm thường chi tiêu một năm còn dư không ít, có không ít người lập tức nóng mắt hẳn lên.
Chẳng qua, động lòng thì động lòng, ai cũng biết, tiền này không phải dễ lấy như vậy, không có ai sẽ vô duyên vô cớ mang một món bạc lớn như vậy tặng người ta, trong đó nhất định có ẩn khuất.
Một thỏi bạc trắng bóng kia hấp dẫn được không ít người, khiến dân chúng vây xem càng lúc càng nhiều, lại vẫn như cũ không ai dám vào.
“Ta đến!”
Một khắc nào đó, một tráng hán tách đám người đi ra, hỏi tiểu nhị ở cửa nói: “Ta từ bên trong lượn một vòng, mười lượng bạc này liền là của ta?”
Tiểu nhị gật gật đầu, nói: “Đây là chưởng quầy của chúng ta nói.”
Tráng hán quay đầu, nói với mọi người: “Cái này là chính mồm bọn họ nói, chỉ cần ta từ bên trong đi ra, mười lượng bạc này chính là của ta, mời mọi người làm chứng cho ta!”
“Vào đi, vào đi!”
“Xem xem bên trong rốt cuộc có cái gì!”
Ở trong tiếng ồn ào của mọi người, tráng hán sải bước đi vào cửa hàng.
Trong cửa hàng một mảng tối như mực, mọi người ở bên ngoài nhìn không ra chiêu trò gì, chỉ nghe bên trong thường thường truyền đến đại hán hò hét, kéo theo làm trái tim bọn họ cũng thắt lại.
Tuy biết mười lượng bạc này không dễ kiếm, nhưng bên trong rốt cuộc có cái gì, có thể khiến tráng hán bảy thước kêu thảm thiết liên tục, trong lòng mọi người rất tò mò, lại không ai dám vào xem.
Một lát sau, đại hán run rẩy từ bên trong đi ra, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, vịn cái bàn mới có thể đứng vững.
Hắn uể oải nhìn tên tiểu nhị kia, hỏi: “Mười lượng bạc này ta có thể cầm đi chưa?”
Tiểu nhị nhún vai, nói: “Nó là của ngươi rồi.”
Đại hán cầm bạc, lập tức bị đám người kích động bao vây.
“Trong đó rốt cuộc có cái gì, nói xem...”
“Ngươi vừa rồi kêu là gì?”
“Bên trong rốt cuộc có cái gì...”
Đại hán bị mọi người vây quanh, thẳng sống lưng, nói: “Không có gì, mấy tiểu nhị giả thần giả quỷ dọa người, cũng chỉ dọa những kẻ nhát gan...”
Có người không tin hỏi: “Thật sự không có gì dọa người?”
Đại hán lắc đầu nói: “Không có.”
“Không có chân ngươi run run cái gì?”
...
Đại hán cầm bạc tách đám người ra, nghênh ngang rời đi, khi đi đến hí lâu Vân Yên các, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý, lập tức lắc mình đi vào.
Cửa “U Đô”, mọi người ở lại tại chỗ, đánh giá bên trong cửa hàng.
Rốt cuộc có kẻ to gan đi lên, hỏi tiểu nhị kia: “Ta đi vào lượn một vòng, còn có mười lượng bạc không?”
Tiểu nhị lắc lắc đầu, nói: “Không có mười lượng, sau người thứ nhất đi vào, chỉ cần có thể tự mình đi ra, thưởng cho một đồng.”
“Xì, mới một đồng!”
“Khinh thường ai chứ!”
“Đi thôi đi thôi!”
Nghe nói không có mười lượng bạc thưởng, đại đa số mọi người đều lập tức giải tán, vừa rồi đại hán kia kêu thảm như vậy, trong lòng bọn họ cũng sợ, mười lượng bạc còn đáng giá mạo hiểm, một đồng tiền vẫn là quên đi...
Đại bộ phận dân chúng vây xem giải tán, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ ở lại.
Bọn họ cũng không phải ham một đồng kia, thuần túy là lòng hiếu kỳ quấy phá, ngày thường trừ xem diễn nghe khúc, thì không có bao nhiêu hạng mục giải trí, cửa hàng tên “U Đô” này, cũng không biết đang làm trò gì, cho người ta tràn đầy cảm giác mới lạ.
Rốt cuộc vẫn có người nhịn không được tò mò trong lòng, đi vào cửa hàng, cửa sổ trong tiệm đã sớm bị che lại, mặc dù là ban ngày, trong cửa hàng cũng là một mảng tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có cách mỗi vài bước một ngọn nến, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Một người ôm tâm lý tò mò, đi hai bước, chợt có một khuôn mặt quỷ xuất hiện ở trước mắt.
Quỷ kia mặt xanh nanh vàng, dữ tợn khủng bố, đầu lưỡi vươn ra ba tấc, suýt nữa dọa mất linh hồn nhỏ bé của hắn, đang kinh hoảng, lập tức đánh một quyền tới, nện tới trước mặt con quỷ mặt xanh kia, chỉ nghe con quỷ đó “Ai u” một tiếng, ôm mặt kêu rên không dứt.
Người nọ ngẩn ra một phen: “Là người?”
Quỷ mặt xanh ôm mặt, nói: “Khách quan, ngài hạ thủ cũng quá nặng rồi...”
Người nọ lúc này mới nhớ tới vừa rồi hán tử kia nói, giật mình nói: “Thì ra là đóng giả quỷ...”
Biết trong tiệm này đều là quỷ giả, lá gan hắn lập tức lớn hơn rất nhiều, nghênh ngang đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, liền lại gặp quỷ treo cổ, quỷ chết đuối, quỷ không đầu, còn có cương thi khóe miệng chìa răng nanh...
Cho dù là trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng khi những “quỷ quái” này từ trong bóng tối nhảy ra, hắn vẫn bị dọa giật mình, khi đi ra khỏi cửa hàng, chân đã có chút nhũn ra.
Hết chương 118.