Ngoài ra, nàng còn ở trên bàn thấy được một cái trâm cài.
Cái trâm cài này chế tạo cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, đầu trâm là một con phượng hoàng trông rất sống động, hiển nhiên là vật của nữ tử.
Ngoài thư phòng có bước chân truyền đến, sau đó đó là giọng nữ tử dễ nghe êm tai.
“《 Liêu Trai 》quyển thứ năm viết xong chưa, ta ngày hôm qua hình như để trâm ở chỗ ngươi, ngươi giúp ta tìm xem...”
Liễu Hàm Yên bước vào thư phòng, chưa nhìn thấy Lý Mộ, lại thấy được một nữ tử xa lạ.
Nữ tử kia dung mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, mặc quần áo công sai giống với Lý Mộ, có một tia anh khí của nam tử, cái nhìn đầu tiên đã khiến Liễu Hàm Yên mắt sáng ngời.
Nàng sau khi ngẩn ra một phen, hỏi: “Ngươi là đến tìm Lý Mộ?”
Lý Thanh tự nhiên liếc một cái liền nhìn ra nữ tử trước mắt cũng là người tu hành, nhưng tu vi không cao, bộ dáng chỉ là luyện hóa hai phách.
Nàng nhìn Liễu Hàm Yên, gật gật đầu, nói: “Ta là đồng nghiệp của Lý Mộ.”
Ở dưới ánh mắt đối diện, Liễu Hàm Yên có một loại cảm giác toàn thân bị nhìn thấu, trong lòng không biết sao hoảng hốt, nói: “Ta, ta là hàng xóm của hắn... , hắn không ở nhà sao?”
Khi Vãn Vãn chạy vào phòng bếp, Lý Mộ liền biết Liễu Hàm Yên hẳn là cũng đến rồi.
Hắn ra khỏi phòng bếp, thấy nàng không ở trong sân, khi đi đến cửa thư phòng, quả nhiên thấy được nàng.
Vụ án Vân Yên các lần trước, thời điểm Liễu Hàm Yên đi huyện nha, Lý Thanh vừa lúc không có mặt, hai người là lần đầu tiên gặp mặt.
Lý Mộ đi vào thư phòng, giới thiệu với Liễu Hàm Yên: “Vị này là Lý Thanh bộ đầu, là thủ trưởng của ta.”
Sau đó, hắn lại nói với Lý Thanh: “Vị này là Liễu Hàm Yên Liễu cô nương, là hàng xóm của ta.”
“Ra mắt Lý bộ đầu.”
“Chào Liễu cô nương.”
...
Sau khi giới thiệu lẫn nhau cho các nàng, Lý Mộ liền lại về tới phòng bếp. Vãn Vãn ở phòng bếp giúp Lý Mộ, Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh song song đi tới trong sân.
Lý Thanh tính tình lạnh nhạt, khi ở cùng với người quen thuộc, cũng rất ít nói chuyện, Liễu Hàm Yên tuy khéo léo, giờ phút này cũng không biết nói gì.
Chỉ chốc lát sau, Vãn Vãn từ phòng bếp chạy ra, khi nhìn thấy Lý Thanh đứng ở trong sân, kinh ngạc nói: “Ồ, bộ khoái tỷ tỷ, tỷ hôm nay cũng ở nhà chúng ta ăn cơm sao?”
Liễu Hàm Yên vội vàng giải thích: “Đừng nghe nó nói bậy, cả ngày ở nơi này ăn chực, nó đã mang nơi này coi là nhà mình.”
Lý Thanh cười nhẹ, vẫn chưa nói gì, ánh mắt nhìn về phía Liễu Hàm Yên, nói: “Liễu cô nương cũng là người tu hành nhỉ.”
“Ta tính là người tu hành cái gì...” Liễu Hàm Yên cười cười, nói: “Chỉ là theo Lý Mộ tùy tiện học một ít mà thôi.”
Lý Thanh mỉm cười, nói: “Liễu cô nương thiên phú tu hành rất tốt, trong thời gian ngắn như vậy có thể ngưng phách, về sau thành tựu không thể đong đếm.”
Liễu Hàm Yên còn nhớ Lý Mộ dặn dò, về chuyện nàng thuần âm chi thể cùng với thiên phú tu hành, đừng nhắc tới với bất luận kẻ nào, nàng không tiếp tục đề tài này, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Lý Thanh, tán thưởng: “Lý bộ đầu bộ dạng xinh đẹp, tu hành lại lợi hại như vậy, thực làm người ta hâm mộ.”
“Liễu cô nương cũng rất đẹp...”
...
Lúc Lý Mộ bưng hai bát mỳ đi ra, nghe được Liễu Hàm Yên và Lý Thanh đang thổi phồng nhau.
Trước khi ăn, các nàng tựa như tán gẫu còn được, lúc ăn, lại đều không nói một lời, không khí có chút lạnh lùng.
Các nàng một người là bộ đầu huyện nha, một người là chưởng quầy cửa hàng, không có bao nhiêu tiếng nói chung, Lý Mộ có ý sinh động không khí một chút, lại cũng không biết nói gì, nghĩ nghĩ, hỏi Lý Thanh nói: “Đầu nhi, lần này mấy người tu hành huyện nha, có phải muốn đi Chu huyện hay không?”
Lý Thanh gật gật đầu, nói: “Quận thủ đại nhân đã hạ lệnh, Bắc quận mười ba huyện, toàn bộ người tu hành của huyện nha, phải ở trong vòng ba ngày chạy tới Chu huyện, giúp Chu huyện bình định họa loạn lần này.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ta cần đi hay không?”
Lý Thanh nói: “Ngươi còn chưa ngưng hồn, cứ ở lại huyện nha đi.”
Ngày thường, ba người ăn cơm đều là vô cùng náo nhiệt, hôm nay có thêm một vị, ngược lại có chút lạnh lẽo.
Lý Thanh cơm nước xong liền rời khỏi, lúc có người ngoài, Vãn Vãn xấu hổ ăn nhiều, chỉ ăn hai bát, bây giờ mới bắt đầu ăn bát thứ ba.
Liễu Hàm Yên vừa giúp Lý Mộ thu dọn bát đũa, vừa hỏi: “Lý bộ đầu là cảnh giới gì?”
Lý Mộ nói: “Cảnh giới thứ ba Tụ Thần.”
Liễu Hàm Yên vừa mới luyện hóa phách thứ hai, nghe vậy kinh ngạc nói: “Cao như vậy?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Họ từ nhỏ đã tu hành, chúng ta mới tu hành vài ngày, đương nhiên không so bì được.”
Nói từ trên thiên phú, Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên, đều tốt hơn Lý Thanh.
Nhưng Lý Thanh từ nhỏ đã ở Phù Lục phái tu hành, hơn mười năm khổ tu, không phải Lý Mộ và Liễu Hàm Yên loại gà con mới vào tu hành này có thể đuổi kịp.
Liễu Hàm Yên vẻ mặt hâm mộ nói: “Ông trời thật sự là chiếu cố Lý bộ đầu, nàng bộ dạng xinh đẹp, cảnh giới tu hành cũng cao như vậy, ta khi nào mới có thể lợi hại giống nàng...”
Lý Mộ liếc nàng một cái, nói: “Câu này người khác có thể nói, ngươi có tư cách gì nói?”
Nếu nói ông trời thật sự sẽ chiếu cố một số người, như vậy lão chiếu cố đối với Liễu Hàm Yên, tuyệt đối nhiều hơn so với Lý Thanh rất nhiều.
Nàng không chỉ có dung mạo xuất chúng, dáng người ngạo nhân, thiên phú tu hành cao, là thuần âm chi thể trong vạn người không có một, còn có tiền như vậy ------ nghĩ chút, ngay cả Lý Mộ cũng bắt đầu hâm mộ.
Liễu Hàm Yên nghe ra ý ở ngoài lời của Lý Mộ, trong lòng hơi đắc ý, nói: “Lý bộ đầu hình như đối với ngươi rất không tệ, đây cũng là ngươi lần đầu tiên dẫn người trở về ăn cơm.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Trên thế giới này, nàng là người đối với ta tốt nhất.”
Lý Mộ đời trước lẻ loi một mình, sau khi đến nơi đây, vẫn là cô độc.
Bởi vì có rất ít ai tốt với hắn, cho nên người khác tốt với hắn, Lý Mộ từng cái một đều ghi nhớ ở trong lòng.
Lý Thanh dẫn hắn tu hành nhập môn, tặng hắn Bạch Ất, giúp hắn vẽ bùa, ở trước mặt nàng, Lý Mộ hầu như có cầu tất ứng.
Liễu Hàm Yên và hắn không thân chẳng quen, chỉ là vì quan hệ hàng xóm, liền liên tục thức đêm ba ngày, giúp hắn sửa kịch bản《 Hóa Điệp 》, vì Lý Mộ có thể thu thập cảm xúc sợ hãi, từ bỏ chi nhánh Vân Yên các đã quy hoạch sẵn. Nàng thích bạc nhất, lại tình nguyện bỏ qua lợi nhuận tiệm sách, giúp hắn chuẩn bị nhà ma... , những thứ này Lý Mộ đều nhớ rõ.
Hắn buông bát, nói: “Phách lực trong cơ thể cương thi, đối với ngưng phách có giúp đỡ, ta lần này đi Chu huyện, giúp ngươi thu thập một ít, lấy thiên phú của ngươi, rất nhanh có thể đến Ngưng Hồn cảnh, không cần hâm mộ bất luận kẻ nào...”
Sau khi cẩn thận cân nhắc, Lý Mộ vẫn là tính tự mình đi Chu huyện.
Hết chương 126.