Liễu Hàm Yên đương nhiên biết hắn là ăn, chỉ là hắn ăn thì ăn, cố tình biến thành hương thơm tỏa ra, mùi thịt cũng bay tới sân nhà của nàng, thế này bảo nàng đã mấy tháng không biết mùi thịt làm sao chịu nổi?
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hàm Yên chứa sát khí, không khách khí nói: “Ngươi đi chỗ khác ăn!”
“Dựa vào cái gì?” Lý Mộ lắc đầu nói: “Nơi này là nhà ta, ta ở nhà ta ăn cơm làm sao vậy?”
“Ngươi ảnh hưởng đến ta!” Liễu Hàm Yên càng thêm tức giận, dùng lời buổi sáng của Lý Mộ phản kích.
“Vì sao không ảnh hưởng người khác, lại ảnh hưởng đến ngươi?” Lý Mộ cũng gậy ông đập lưng ông, trong lòng chờ đợi cơn tức của nàng xộc thẳng lên trời, phách thứ hai có thể ngưng tụ hay không, dựa hết vào nàng đó...
“Ngươi khốn kiếp!”
“Ngươi càn quấy!”
“Ngươi là cố ý!”
“Ta ở nhà mình ăn cơm cũng có lỗi sao?”
“Ngươi chính là vì trả thù!”
“Hôm nay chuyện hồi sáng xem như ta không đúng, vì bày tỏ sự biết lỗi của ta, nếu không ta hôm nay mời hai vị cô nương ăn cơm...”
Tiểu nha hoàn mặt lộ vẻ vui mừng, nhìn thịt nướng trên phiến đá, cao hứng nói: “Được được...”
Lý Mộ thuận tiện mang tình cảm vui sướng của nàng dẫn đường tới.
Liễu Hàm Yên phẫn nộ nhìn hắn, nói: “Liễu Hàm Yên ta cho dù chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng sẽ không ăn một miếng nào của ngươi!”
...
Liễu Hàm Yên ở trong sân tức đến nhảy cẫng lên, ngực phập phồng không ngừng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, thở dốc nói: “Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, hắn là cố ý, hắn nhất định là cố ý!”
Thiếu nữ ngẩng đầu, vô tội nói: “Tiểu thư, nhưng muội cảm thấy hắn nói cũng không sai mà...”
Liễu Hàm Yên tức giận nhìn nàng: “Ngươi rốt cuộc giúp ai!”
“Muội đương nhiên giúp tiểu thư...” Thiếu nữ vội vàng giúp nàng vỗ ngực, nói: “Tiểu thư đừng tức giận, tức giận thân thể sẽ không khỏe...”
Ngực Liễu Hàm Yên liên tục phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, bỗng nhiên ôm trán, nói: “Vãn Vãn, đỡ ta về phòng nghỉ ngơi, ta cảm giác đầu có chút váng...”
Cách vách rốt cuộc không có thanh âm truyền đến nữa, Lý Mộ cũng không hấp dẫn được một chút tức giận, chậm rãi dừng thuật dẫn đường.
Vốn tưởng tình cảm phẫn nộ so với tình cảm vui sướng càng thêm khó đạt được, không ngờ nữ nhân tức giận hẳn lên dễ dàng như vậy, nếu nữ tử tên là Liễu Hàm Yên kia, mỗi ngày đều tức giận như vậy đối với hắn, phách thứ hai của hắn, chẳng phải là so với phách thứ nhất còn ngưng tụ sớm hơn?
Đương nhiên, nhu cầu cũng phải có hạn độ, Lý Mộ cũng không thể bắt lấy một mình nàng hút mạnh.
Bảy thứ tình cảm tuy là thường tình con người, nhưng cũng tổn hại thân thể, đại hỉ đại bi đại nộ, đều không có lợi đối với thân thể, lấy loại cách hút không tiết chế này của Lý Mộ, sẽ vắt cạn thân thể của nàng nghiêm trọng, không tới mấy ngày sẽ mang nàng vắt cạn, khiến nàng ngay cả giường cũng không dậy nổi...
Dẫn đường vừa phải là vì tu hành, quá độ áp bức chính là thải âm bổ dương, tất cả đều là nghĩ cho mạng nhỏ của mình, chỉ có thể ủy khuất vị cô nương koa một chút.
Vì bày tỏ sự áy náy của mình, Lý Mộ cố ý nướng tràn đầy một khay thịt, gõ mở cửa sân cách vách.
Mở cửa là tiểu nha hoàn mặt trứng ngỗng, cằm có một chút múp míp trẻ con kia, nàng nhìn thịt nướng trong tay Lý Mộ, nuốt mấy ngụm nước bọt, mới rụt rè hỏi: “Công tử, ngài có chuyện gì sao?”
Lý Mộ mỉm cười nói: “Tại hạ Lý Mộ, là đặc biệt hướng Liễu cô nương chịu nhận lỗi, đây là một chút quà nho nhỏ, hy vọng nàng có thể nhận lấy...”
Mang khay thịt nướng kia đưa cho tiểu nha hoàn, Lý Mộ liền về tới sân nhà mình, chỗ cách một bức tường, tiểu nha hoàn đẩy ra cửa phòng của Liễu Hàm Yên, nói: “Tiểu thư, vị công tử tên Lý Mộ kia vừa rồi tới đây nhận lỗi, đây là hắn đưa chúng ta...”
Liễu Hàm Yên không kiên nhẫn phất phất tay, nói: “Cầm đi cầm đi, ta không muốn nhìn thấy thứ của hắn!”
“Vâng...”
Tiểu nha hoàn thấp giọng đáp một câu, một mình đi tới trong sân, ngồi ở trước bàn đá, sau khi nếm một miếng thịt ba chỉ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ liền đình trệ.
“Ng, ngon...”
Nàng hai tay bưng khay lên, lại thịch thịch thịch chạy về phòng Liễu Hàm Yên, nói: “Tiểu thư, người nếm thử đi, muội chưa bao giờ được ăn thứ ngon như vậy...”
Liễu Hàm Yên liếc nàng một cái, nói: “Ta không ăn, chỉ cần là thứ có thể ăn ngươi đều nói ngon...”
Tiểu nha hoàn mang đũa đưa cho nàng, nói: “Là thật, tiểu thư, người nếm thử đi, chỉ nếm một miếng, nếm một miếng là sẽ không béo...”
Liễu Hàm Yên muốn tiếp tục từ chối, nhưng tay phải không chịu khống chế vươn ra ngoài, cầm lấy đũa.
Nàng đã suốt một ngày chưa ăn gì, trong bụng đã sớm đói khát khó nhịn, mùi thơm của thứ trước mắt lại luôn trêu chọc tâm tư của nàng, ở dưới mùi thơm này dụ dỗ, nàng trong nháy mắt này, thậm chí quên mình phải giữ dáng, quên bộ khoái đáng giận kia...
Nàng chậm rãi vươn tay, gắp lên một miếng thịt nướng.
Sau đó là miếng thứ hai.
Miếng thứ ba.
...
“Tiểu thư, tiểu thư...”
“Tiểu thư, người ăn hết rồi...”
“Hu hu, tiểu thư, muội chỉ mới ăn một miếng...”
Thẳng đến lúc tiếng tiểu nha hoàn trong tủi thân và uất ức mang theo nức nở truyền vào trong tai của nàng, Liễu Hàm Yên mới chợt tỉnh lại.
Nàng sờ sờ bụng mình, rốt cuộc ý thức được, kế hoạch nàng thật không dễ gì kiên trì mấy tháng, ngay tại vừa rồi, hoàn toàn tuyên bố thất bại.
Nàng ôm bụng mình, bi phẫn nói: “Họ Lý, ta và ngươi không đội trời chung, ngươi tốt nhất đừng rơi vào trong tay của ta!”
Lý Mộ đứng ở trong sân, nhìn cách vách nộ khí ngút trời, mang chúng nó không sót một chút nào dẫn đường tới.
Hắn vì thu thập tình cảm vui sướng, không biết mất bao nhiêu tâm tư, mới thu thập được một chút còm cõi, phẫn nộ từ Liễu Hàm Yên nơi này đạt được, đã vượt qua tình cảm Hỉ còn hơn gấp hai.
Phục Thỉ sinh ra bởi Nộ, chủ quản ý thức, là một phách quan trọng nhất trong bảy phách, đối với hắn mà nói, ý nghĩa trọng đại.
Lý Mộ mang sự tức giận của Liễu Hàm Yên hấp dẫn hết, sau khi bình phục tâm tình, hướng phía sân cách vách chắp tay khom người, chân thành nói: “Đại ân cô nương, ngày sau tất báo!”
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, Lý Mộ đã sớm rời giường.
Phách thứ nhất cùng phách thứ hai đã bắt đầu ngưng tụ, cảnh giác cùng ý thức đang dần dần khôi phục, cả người hắn đã không ngơ ngẩn giống hai ngày trước nữa.
Sau khi rửa mặt, Lý Mộ trực tiếp đi tới huyện nha.
Tuy nói Chu bộ đầu cho phép hắn nghỉ có lương, nhưng thời gian đối với Lý Mộ mà nói chính là sinh mệnh, hắn bây giờ cần là cơ hội có thể thu hoạch được bảy thứ tình cảm, tiến tới cô đọng bảy phách, các loại sự kiện xảy ra ở huyện Dương Khâu, đều sẽ tập hợp đến huyện nha, ở huyện nha ôm cây đợi thỏ, vẫn hiệu suất cao hơn nhiều so với một mình hắn ở bên ngoài lượn lờ lung tung.
Việc bảy phách nên sớm không nên muộn, con người sinh ra đã có bảy phách, chính là vì có bảy phách hộ thể, tà vật bình thường mới không thể tới gần, Lý Mộ không có bảy phách, đối với những yêu tà đó là không bố trí phòng vệ.
Đi đêm nhiều, ai biết sẽ gặp quỷ hay không.
Hết chương 14.