Vừa dứt lời, hắn sờ trong lòng, lấy ra một pháp khí to bằng bàn tay.
Mã sư thúc ném pháp khí đó lên không trung, đánh ra một đạo pháp quyết, pháp khí kia lập tức bành trướng phóng to, biến thành bộ dáng một con thuyền nhỏ.
Hắn tung người nhảy lên, liền nhảy tới trên chiếc thuyền bay đó.
Dưới bóng đêm, thuyền bay hóa thành một luồng hào quang, đảo mắt đã biến mất ở phía chân trời.
Lý Mộ đứng ở trong sân, nhìn Mã sư thúc ngồi thuyền bay, biến mất ở trong trời đêm, trong lòng an tâm một chút.
Tổ đình Phù Lục phái, là một trong mấy tông môn lớn nhất Tổ châu, tu là pháp môn chính đạo, sẽ không dễ dàng cho phép tà tu như vậy làm loạn ở dưới mí mắt bọn họ.
Tốt nhất là Phù Lục phái có thể xuất động cao thủ thượng tam cảnh, lấy thủ đoạn sấm sét, mang tà tu kia trực tiếp trấn sát, để cho gã mang theo bí mật của Lý Mộ cùng nhau xuống suối vàng.
Mã sư thúc đi rồi, Trương huyện lệnh cũng ở ngay sau đó phát ra thư mật cầu viện.
Lý Mộ rời khỏi nha môn, một mình đi về nhà.
Mấy tháng qua, sau lưng hắn, vẫn luôn có một đôi mắt đang nhìn trộm, đi ở trong đêm tối, Lý Mộ vốn nên sợ hãi, nhưng tâm tình chân thật lại vô cùng bình tĩnh.
Không nói Động Huyền đỉnh phong, cho dù là Động Huyền bình thường, hoặc là Tạo Hóa tu sĩ, với hắn mà nói, cũng không có gì khác nhau.
Thật phải gặp, hắn căn bản chạy không thoát.
Nghĩ như vậy, tựa như cũng không có gì phải sợ.
Hắn chỉ là thấy lòng người quá mức đáng sợ, Lý Mộ sống hai đời, chưa từng gặp phải loại tồn tại này.
Rõ ràng tu vi đã đứng ở đỉnh phong, lại vẫn cẩn thận quá phận, nhọc lòng bày ra một bố cục như vậy, thiếu chút nữa đã giấu diếm được tất cả mọi người.
Lý Mộ đi tới cửa, cửa phòng cách vách mở ra, Liễu Hàm Yên từ bên trong đi ra, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Lý Mộ nhìn nhìn nàng, hỏi: “Ngươi sao còn chưa ngủ?”
Liễu Hàm Yên liếc hắn, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có thể ngủ được sao?”
Vãn Vãn đã ngủ, Liễu Hàm Yên hiển nhiên chưa ăn cái gì, Lý Mộ cả ngày cũng chưa ăn hẳn hoi, đến phòng bếp làm cho hai người mỗi người một bát mỳ, Liễu Hàm Yên cầm đũa, hỏi: “Động Huyền cảnh, rất lợi hại sao?”
Nàng từng đọc không ít sách tu hành, biết cảnh giới Động Huyền rất lợi hại, nhưng rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, lại không có khái niệm gì.
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Phi thường lợi hại.”
Đạo môn tu hành, Luyện Phách, Ngưng Hồn, Tụ Thần, Thần Thông, Tạo Hóa, Động Huyền.
Động Huyền là một cảnh giới cuối cùng của trung tam cảnh, gánh núi ngăn nước, phân thân biến hóa, biết ngũ hành độn thuật, có thể khiến sông ngòi chặn dòng, bọn họ biết được quy luật vận hành của thiên đạo, bấm ngón tay tính toán liền có thể thấy rõ thiên cơ, đã là hàng ngũ thần tiên trong mắt người đời.
Chỉ dùng hai chữ “lợi hại”, căn bản không đủ để hình dung bọn họ.
Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, nói: “Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, hắn đã chiếm được hồn phách thuần âm chi thể, sẽ không tới tìm ngươi nữa.”
Liễu Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ta là lo cho ngươi, hồn của ngươi, không phải còn chưa bị hắn câu đi thì sao?”
Lý Mộ cười cười, nói: “Có lẽ hắn đã tìm được một thuần dương chi thể khác thì sao.”
Liễu Hàm Yên và Lý Thanh lo lắng giống nhau, bọn họ đều cho rằng, tà tu kia còn chưa đạt được hồn phách thuần dương chi thể, trái lại, hồn phách thuần dương, là thứ đầu tiên gã đạt được.
Đám người Trương viên ngoại, Nhâm Viễn, đều có các kiểu chết, người nọ là mất một phen tâm tư.
Chỉ có đối với Lý Mộ, đơn giản thô bạo.
Nếu không phải linh hồn đến từ một thế giới khác chiếm cứ thân thể Lý Mộ sống lại, chỉ sợ nguyên nhân cái chết của hắn, sẽ là hi sinh vì nhiệm vụ, nha môn lúc tra xem ngày sinh tháng đẻ của hắn, có lẽ sẽ phát hiện hắn là thuần dương chi thể, tiến tới tăng thêm cường độ điều tra, cuối cùng bắt được một yêu vật hoặc quỷ vật bị đẩy ra làm che giấu, qua loa kết án.
Căn cứ phong cách gây án của tà tu kia, Lý Mộ cảm thấy gã ngay từ đầu rất có khả năng chính là tính toán như vậy.
Người vốn nên chết đi lại sống lại, chỉ sợ gã cũng bị dọa không nhẹ.
“Hù chết thằng cháu ngươi!”
Lý Mộ ở trong lòng ác ý nghĩ.
Tà tu Động Huyền đỉnh phong, thổi một hơi cũng có thể thổi chết Lý Mộ, tập hợp lực lượng toàn bộ Bắc quận, chỉ sợ cũng khó có thể diệt trừ, hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào viện binh Phù Lục phái có thể tích cực một chút, tuyệt đối đừng để người nọ trở về tìm hắn...
Liễu Hàm Yên nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không ngươi chạy đi, rời khỏi huyện Dương Khâu, rời khỏi Bắc quận, như vậy tà tu kia liền tìm không thấy ngươi.”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nếu tà tu đó thật sự theo dõi hắn, trừ phi hắn chạy đến tổ đình Phù Lục phái, hoặc là tổ đình Tâm tông nơi như vậy, nếu không, vẫn tránh không khỏi.
Tu sĩ Động Huyền cảnh, có một chiêu thần thông, tên là Thủ Nguyệt, lại gọi là Huyền Quang Thuật.
Khi thi triển thuật này, sẽ ở vách tường, hoặc là trên không xuất hiện một hình ảnh dạng vầng trăng, thông qua hình ảnh này, có thể nhìn thấy người hoặc vật bản thân người thi thuật muốn nhìn thấy.
Giống như một máy quay mọi phương vị không có góc chết, vô luận Lý Mộ chạy đến nơi nào, cũng không thể tránh né.
“Sẽ có biện pháp.” Nghĩ nhiều vô ích, Lý Mộ thở ra một hơi, nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, có lẽ, hắn sẽ không trở về.”
Lý Mộ không quá tin tưởng tà tu kia sẽ không trở về, chỉ là an ủi Liễu Hàm Yên mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mộ theo lệ thường tới nha môn.
Vì tránh cho dẫn tới khủng hoảng, Trương huyện lệnh không công khai chuyện đó, trong nha môn vẫn như bình thường.
Hàn Triết hôm nay đổi một bộ quần áo, chải mái tóc rất chỉnh tề, còn cắt sửa tóc mai, nhìn qua khá giống người.
Lý Thanh đang đọc sách, Trương Sơn ở phòng trực lắc xúc xắc tự tiêu khiển, Lý Tứ buổi tối quá mức vất vả, ghé vào trên bàn ngủ bù.
Thời điểm Lý Mộ chào hỏi với Lý Thanh, tới một phòng trực khác, bất ngờ phát hiện, lão Vương đã trở lại, đang tựa vào trên ghế phòng trực ngủ gật.
Trong phòng trực, lão Vương dựa vào lưng, cổ ngửa ra sau, hiển nhiên đang ngủ mà không phải ngủ, hai chân trước của ghế dựa nhếch lên, cả cái ghế dựa đều đang lay động rất khẽ.
Một khắc nào đó, cái ghế dựa kia mất đi cân bằng, lão Vương cả người lẫn ghế ngã về phía sau.
Lý Mộ kịp thời đỡ ghế dựa lưng, bộ xương già này của lão mới chưa tan vỡ.
Lão Vương bị bừng tỉnh, khi nhìn thấy Lý Mộ, lau nước miếng khóe miệng, nói: “Lý Mộ à, đã lâu không gặp...”
Lý Mộ kê lại ghế dựa, hỏi: “Hơn nửa tháng qua, ngươi đi nơi nào thăm người thân?”
“Ngay huyện bên cạnh.” Lão Vương đi đến cạnh cái giá góc tường, vốc nước rửa mặt, nói: “Một ông bạn già lúc trẻ tuổi quen biết đi rồi, ta đi phúng viếng một chút...”
Lý Mộ ngồi ở trên ghế, nói: “Nén bi thương.”
“Nén cái gì bi...” Lão Vương nhếch miệng cười cười, nói: “Hắn cũng sống đến sáu mươi rồi, tội nên chịu đã chịu, phúc nên hưởng cũng đều hưởng rồi, có cái gì bi thương.”
Hết chương 160.