Ngoài huyện Dương Khâu, trong một chỗ rừng cây rậm rạp.
Lý Mộ ngửa mặt nằm trong bụi cỏ, cả người đau đớn, trong thân thể tựa như tràn ngập cái gì, muốn nổ vỡ ra, hắn cảm thấy mình như là một quả bóng bay, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Ân công, ân công...”
Ngay lúc này, bên tai hắn bỗng truyền đến vài tiếng gọi lo lắng.
Trên mặt truyền đến từng đợt cảm giác ấm áp, Lý Mộ cố sức mở mắt, nhìn thấy một tiểu hồ ly màu trắng đang liếm mặt hắn.
Tiểu hồ ly đứng ở bên cạnh Lý Mộ, vui vẻ nói: “Ân công, ngươi tỉnh rồi...”
“Là ngươi...”
Lý Mộ nhận ra con tiểu hồ ly này, lúc mới đến thế giới này, hắn từ trong tay thợ săn cứu nó, còn suýt nữa bị nó dọa chết khiếp, không ngờ lần này lại gặp nó.
Hắn nhớ tới trước khi hôn mê nhìn thấy một bóng trắng kia, một lần này, Lý Mộ tự nhiên sẽ không bị nó dọa nữa, lấy đạo hạnh của hắn, rất dễ dàng có thể nhìn ra, đây là một tiểu yêu Tố Thai cảnh, hơn nữa là vừa Tố Thai không lâu, so sánh với hồ ly bình thường, đại khái chỉ là hơn chút linh trí, hành động nhanh nhẹn một chút, biết nói tiếng người mà thôi.
Bây giờ không rảnh quan tâm con tiểu hồ ly này, Lý Mộ nhịn đau từ trên mặt đất bò dậy, khoanh chân ngồi xuống, xem xét tình huống trong cơ thể của mình.
Thiên Huyễn Thượng Nhân muốn luyện hóa linh hồn của Lý Mộ, đoạt xá thân thể hắn, nhưng gã tính hết tất cả, chỉ có chưa tính đến, Lý Mộ còn có một chiêu này.
Đạo Đức Kinh tuy Lý Mộ cũng không dám niệm bừa, nhưng ở dưới tình huống có người đoạt xá, cố niệm ra, hắn nhiều lắm bị thương, Thiên Huyễn Thượng Nhân mất lại là mạng.
Sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể một lần, tâm tình Lý Mộ liền trở nên nặng nề.
Tuy Thiên Huyễn Thượng Nhân đã chết, nhưng tình huống bản thân Lý Mộ, cũng không tính là quá tốt.
Trong phân hồn của Thiên Huyễn Thượng Nhân ẩn chứa quá nhiều hồn lực, lúc này tất cả đều dành dụm ở trong cơ thể Lý Mộ, Lý Mộ thử nhiều loại phương pháp, đều không có cách nào mang nó phát tiết ra.
Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần tới nửa canh giờ, thân thể Lý Mộ sẽ nổ tung như bóng bay.
Hắn cố gắng chống đỡ thân thể lên, từ trên mặt đất đứng dậy, cảm nhận được chung quanh tựa như có gì khác thường, sau khi thi triển Thiên Nhãn Thông, phát hiện ở chung quanh hắn, tràn ngập lực lượng cảm xúc nồng đậm.
Lực lượng cảm xúc này là màu đen, chính là cảm xúc chán ghét ngưng tụ phách thứ sáu cần.
Những cảm xúc này, đến từ Thiên Huyễn Thượng Nhân hận đối với Lý Mộ.
Gã ẩn núp ở huyện nha, thấp thỏm lo âu, tỉ mì cẩn thận, tiêu phí vô số tâm tư, dùng nửa năm thời gian, bày ra một bố cục trong bốc cục như vậy, chính là vì giờ khắc này.
Lý Mộ chỉ dùng mấy chữ, đã phá hủy mọi thứ của gã.
Loại đả kích mang tính hủy diệt này, khiến một vị cường giả trung tam cảnh bảy loại tình cảm đã sớm không hiện ra ngoài, ở trước khi chết, cũng không khống chế được xuất hiện hận ý ngập trời này, hình thành lực lượng cảm xúc mênh mông này, một lần nữa hời cho Lý Mộ.
Lý Mộ bước đầu nhắm chừng, cảm xúc chán ghét bởi Thiên Huyễn Thượng Nhân hận với hắn mà sinh ra, đủ hắn ngưng phách mười lần tám lần.
Người tu hành cấp cao đúng là người tu hành cấp cao, lực lượng cảm xúc của mình gã, bằng được với hơn vạn người thường.
Mang những cảm xúc chán ghét này không chút nào lãng phí thu thập hết, Lý Mộ mới từ trong lòng lấy ra một tấm Thần Hành Phù, dán ở trên người, nhanh chóng hướng phía nào đó chạy đi.
“Ân công, đợi ta một chút...”
Tiểu hồ ly thấy Lý Mộ muốn đi, cũng nhanh chóng đi qua theo.
Vịnh Bích Thủy, Lý Mộ vừa chạy hướng phòng nhỏ ẩn nấp ở bên dòng nước, vừa sốt ruột hô: “Tô tỷ tỷ, mau ra đây!”
Ngoài phòng có bóng người chợt lóe, Tô Hòa xuất hiện ở ngoài phòng.
Không đợi Lý Mộ mở miệng, nàng liền biến sắc, cầm lấy cổ tay hắn, nói rất nhanh: “Trong thân thể của đệ có quá nhiều hồn lực, nếu không phát tiết ra, đệ sẽ chết...”
Lực lượng trong cơ thể quá mức khổng lồ, Lý Mộ chống đỡ đến nơi đây, ý thức đã có chút mơ hồ, nghiến răng nói: “Phát, phát tiết như thế nào...”
Nói xong mấy chữ này, thân thể hắn liền mềm nhũn, ngất lần nữa.
Tô Hòa kịp thời đỡ lấy hắn, muốn hấp thu hồn lực mênh mông trong cơ thể hắn, lại phát hiện hồn lực này cùng linh hồn hắn dây dưa cùng một chỗ, phép dẫn đường, không thể mang nó dẫn ra.
Tùy ý những hồn lực này tàn phá tiếp, hắn chỉ còn đường chết.
Nàng cúi đầu nhìn Lý Mộ, trên mặt hiện ra một tia do dự, sau đó lại biến thành bất đắc dĩ, sau khi làm quyết định nào đó, ôm thân thể Lý Mộ, cúi đầu hôn.
Lý Mộ chỉ cảm thấy lực lượng mênh mông trong cơ thể, bỗng nhiên tìm được cửa phát tiết, bắt đầu nhanh chóng giảm bớt.
Cùng lúc đó, loại cảm giác muốn nổ tung kia của thân thể hắn, cũng dần dần giảm bớt, biến mất không thấy.
Lý Mộ mở mắt, bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Môi Tô Hòa có chút lạnh, nhưng xúc cảm lại rất mềm mại, hồn lực cuồn cuộn không ngừng, từ thân thể Lý Mộ, bị hút vào trong miệng của nàng.
Tô Hòa mang hồn lực trong cơ thể Lý Mộ hút hơn phân nửa, sau đó buông ra Lý Mộ, u oán nói: “Không ngờ được, lần đầu tiên của tỷ, thế mà sẽ cho đệ.”
Lý Mộ thở dài, nói: “Đệ cũng là lần đầu tiên...”
Tô Hòa khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, hỏi: “Đệ thở dài là có ý tứ gì, cảm thấy mình ủy khuất sao?”
“Không có...” Lý Mộ liên tục lắc đầu.
Tô Hòa không tiếp tục so đo nữa, nhìn Lý Mộ, hỏi: “Trong cơ thể đệ sao có thể có nhiều hồn lực như vậy?”
Lý Mộ mím mím môi, nói: “Việc này kể ra thì dài...”
Ngay cả Huyền Chân Tử bọn họ ba người tu hành Động Huyền cảnh, cũng chưa diệt được Thiên Huyễn Thượng Nhân, Lý Mộ có thể giết chết gã, chỉ là ngẫu nhiên.
Chủ yếu vẫn là chịu Tô Hòa lần trước dẫn dắt, nếu không, chỉ sợ gã bây giờ đã luyện hóa hồn phách của Lý Mộ, hoàn toàn thay thế Lý Mộ, có thể lấy một cái thân phận hoàn toàn mới, tiếp tục hại người.
“Tà tu Động Huyền...”
Tô Hòa nhíu mày, nàng tuy chưa trải qua, nhưng từ trong miêu tả của Lý Mộ, cũng có thể cảm nhận được hung hiểm trong đó.
Lý Mộ cũng lòng còn sợ hãi nói: “May mắn gã là muốn đoạt xá đệ, mà không phải trực tiếp tiêu diệt hồn phách của đệ, nếu không đệ đã không gặp được tỷ.”
Hắn sau khi nói xong, phát hiện khí tức Tô Hòa có chút không ổn, quan tâm hỏi: “Tỷ làm sao vậy?”
Tô Hòa mang hồn lực chạy đi trong cơ thể phong tỏa lại, nói: “Tỷ từ trong cơ thể đệ hấp thu quá nhiều hồn lực, phải lập tức bế quan luyện hóa, nếu không ngày sau sẽ sinh ra tai hoạ ngầm. Đệ đi về trước đi, tỷ cần bế quan một đoạn thời gian.”
Lý Mộ hỏi: “Tỷ phải bế quan bao lâu?”
Tô Hòa nói: “Ít thì nửa tháng, lâu thì mấy tháng.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi, nửa tháng sau, đệ lại đến thăm tỷ.”
Hết chương 168.