Thật sự là một nữ nhân không có định lực, trong lòng Lý Mộ lải nhải một câu, nói: “Đến.”
Ngày thứ ba.
Lý Mộ đứng ở trong sân luyện kiếm, Liễu Hàm Yên từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Đến?”
Lý Mộ buông kiếm, gật đầu nói: “Đến.”
Ngày thứ tư.
Liễu Hàm Yên từ tường sân bên kia bay qua, cho Lý Mộ một ánh mắt.
Lý Mộ trả lại nàng một ánh mắt, yên lặng hướng phòng ngủ đi đến.
Ngày thứ năm.
Lý Mộ chưa tiến hành song tu không hoàn toàn với Liễu Hàm Yên, bởi vì hắn ngày mai phải đi, hôm nay muốn đưa Tiểu Bạch về núi.
Lý Mộ dán Thần Hành Phù, ôm tiểu hồ ly, đi qua trong rừng rậm rạp trên núi.
Căn cứ Tiểu Bạch nói, cha mẹ nó, nó vừa sinh ra không bao lâu, đã bị yêu vật lợi hại hơn giết chết, là mỗ mỗ nuôi nấng nó lớn lên.
Cùng nhau lớn lên với nó, còn có mấy con tiểu hồ ly đồng tộc.
Lý Mộ ôm nó, hỏi: “Nhà của ngươi ở nơi nào?”
Tiểu Bạch dùng móng vuốt chỉ phía trước, nói: “Ở ngay thung lũng phía trước.”
Hồ tộc ở trong yêu vật, xem như một tộc yếu thế, chúng nó hình thể không tính là khổng lồ, cũng không có răng sắc vuốt nhọn, ở đoạn cuối của chuỗi thức ăn, bởi vậy ở lúc tu hành, phải tránh mãnh thú yêu vật khác.
Trong tộc đàn của Tiểu Bạch, chỉ có mỗ mỗ là yêu hồ tam vĩ Hóa Hình, còn lại, đều chỉ là tiểu hồ yêu Tố Thai.
Thung lũng này coi như kín đáo, Lý Mộ ôm Tiểu Bạch, khi đi vào chỗ cửa thung lũng, Tiểu Bạch từ trong lòng hắn nhảy ra, vừa chạy về phía thung lũng, vừa cao hứng kêu lên: “Mỗ mỗ mỗ mỗ, con đã trở về...”
Thân hình Lý Mộ chợt lóe, nháy mắt liền xuất hiện ở phía trước nó.
Thân thể Tiểu Bạch đột nhiên tạm dừng, nghi hoặc nói: “Ân công, làm sao vậy?”
Lý Mộ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cẩn thận một chút, nơi này không quá thích hợp, đến chỗ ta...”
Tuy chung quanh không có bất cứ động tĩnh lạ nào, nhưng hắn vẫn theo bản năng nhận ra nguy hiểm, đây là khác biệt lớn nhất của người tu hành đã luyện hóa phách thứ nhất cùng chưa luyện hóa phách thứ nhất.
Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy một cái, liền nhảy tới trên vai Lý Mộ.
Lý Mộ nắm Bạch Ất, chậm rãi đi vào thung lũng phía trước.
Vừa mới bước vào thung lũng, hắn liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm, Lý Mộ giương mắt nhìn lên, liếc một cái liền thấy được thi thể một con hồ ly.
Ánh mắt lại di động về phía trước, hầu như xa mấy bước, liền có một con hồ ly chết đi, khu vực mắt hắn nhìn thấy, ít nhất cũng có nhiều tới hơn mười con.
Máu trên người những hồ ly này đã sớm khô cạn, hiển nhiên chết đi đã lâu.
Một bóng trắng trên vai từ Lý Mộ nhảy xuống, chạy về phía cạnh thi thể một con hồ ly, run giọng nói: “Oanh Oanh tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy, ngươi mau tỉnh lại...”
“Yên Yên tỷ tỷ...”
“Nhân Nhân tỷ tỷ!”
“Các ngươi làm sao vậy, các ngươi mau tỉnh lại...”
...
Nó nhảy lên không ngừng cạnh thi những thể hồ ly này, thanh âm run run, gần như sụp đổ. Lý Mộ nhìn một cái xác cáo dưới chân, nhíu mày nói: “Vết thương do kiếm...”
Vết thương trên người chúng nó, bằng phẳng mà bóng loáng, đều là một kiếm trí mạng.
Yêu vật sẽ không lưu lại vết thương như vậy, chúng nó vô cùng có khả năng là chết ở trên tay người tu hành nhân loại.
Lý Mộ như nghĩ tới cái gì, vận chuyển pháp lực, thi triển Thiên Nhãn Thuật, nhìn thấy trong cơ thể chúng nó không có bất cứ một phách nào, phách của yêu vật cũng sẽ không tan nhanh như vậy, mà thời gian chúng nó tử vong, sẽ không vượt qua ba ngày.
Lý Mộ trước tiên nghĩ đến, chính là có người tu hành giết yêu lấy phách.
Đạo hạnh của Nhâm Viễn sở dĩ tiến triển thần tốc, chính là Thiên Huyễn Thượng Nhân dùng hồn phách vô số yêu vật giúp hắn tích lũy ra.
Nhìn thấy thi thể nhiều đồng tộc như vậy, Tiểu Bạch đã xụi lơ dưới đất, đau đớn khóc: “Mỗ mỗ, người ở đâu...”
Lý Mộ thở dài, hỏi: “Nơi này có vật của mỗ mỗ ngươi không, có lẽ có thể bằng vào bùa tìm được nó.”
Tiểu Bạch hướng một hang núi xa xa chạy tới, Lý Mộ ở vị trí nó dừng lại, đã tìm được một cái bồ đoàn, Tiểu Bạch vươn chân trước lau mắt, nức nở nói: “Mỗ mỗ thường xuyên ở nơi này tu hành...”
Lý Mộ cúi xuống, từ trên bồ đoàn nhặt lên mấy sợi lông cáo.
Lông cáo này trong màu vàng lại ngả màu trắng, không có hào quang, nhìn qua là biết hồ ly già lưu lại.
Lý Mộ từ trong lòng lấy ra một tấm Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù, kẹp lông cáo vào, gấp thành hình dạng hạc giấy, hắn ném hạc giấy lên không trung, hạc giấy chậm rãi đập cánh, hướng ngoài cái hang bay đi.
Lý Mộ ôm lấy Tiểu Bạch, nói: “Đi, nó hẳn là ngay tại phụ cận không xa.”
Hắn thúc giục Thần Hành Phù, đi vội rời hang, hướng về phương hướng nào đó chạy như điên.
Nơi nào đó âm u trong rừng, mấy con sói xám đang công kích một con hồ ly già.
Hồ ly già có bộ lông xám trắng, trên người bị một vết thương do kiếm xuyên qua, khí tức cực kỳ uể oải.
Mà lũ sói xám kia, hành động cực kỳ nhanh nhẹn, khi công kích, vuốt sắc vung lên, mơ hồ có tiếng xé gió, dù vậy, chúng nó cũng không cách nào thương tổn được con hồ ly già kia.
Nhưng móng vuốt của hồ ly già rơi xuống trên người chúng nó, cũng không cách nào tạo thành thương tổn trí mạng đối với chúng nó.
Một con sói xám nhe răng nanh trắng nhởn, cười lạnh nói: “Lão hồ ly, không ngờ nhỉ, ngươi cũng có hôm nay, chờ ta nuốt thân thể của ngươi, có thể trùng kích Hóa Hình rồi...”
Hồ ly già nhìn năm con sói xám này, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi ai.
Nếu là nó chưa bị thương, tự nhiên sẽ không để mấy con lang yêu (yêu tinh sói) chưa đến Hóa Hình này vào mắt, nhưng nó bị tu hành giả nhân loại kia đánh bị thương nặng, đã dầu hết đèn tắt, ba ngày qua, tín niệm duy nhất, đó là kiên trì đợi Tiểu Bạch trở về, lại không ngờ, nó đang bị thương nặng, vẫn bị mấy con lang yêu này tìm tới.
Nó cố gắng điều động một tia pháp lực, một cái vuốt cáo nổi lên ánh sáng âm u, đập lên đầu một con sói xám công kích nó.
PHÀNH!
Đầu con sói xám kia bị trực tiếp đập nát, ngã xuống đất run rẩy hai lần, liền không có động tĩnh.
Mà hồ ly già kia cũng xụi lơ dưới đất, ngay cả sức để đứng lên cũng không có.
Trong mắt sói xám cầm đầu hiện ra một tia vui sướng, nói: “Cùng lên, giết nó, thịt con hồ ly già này là thứ tốt!”
Ngửi được mùi tanh trong mồm sói phun trào đến, hồ ly già thở dài, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nó cuối cùng, vẫn không đợi được Tiểu Bạch của nó.
ẦM!
Một tiếng sét bỗng nhiên nổ vang ở bên tai nó, cùng lúc đó, nó cũng cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Nó mở mắt, nhìn thấy một tia sét màu trắng, giáng xuống trên đầu con lang vương kia, lang vương liền bị bổ thành than đen ngay lập tức, hồn phi phách tán.
Sói xám còn lại bị biến cố bất thình lình chấn trụ, sau khi phục hồi tinh thần lại, theo bản năng muốn chạy trốn, lại nhìn thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, ngay sau đó, đầu chúng nó, liền thấy được thân thể chạy như bay của chúng nó.
Bốn con sói xám, ở trong nháy mắt, đầu thân chia lìa.
Hết chương 186.