Liễu Hàm Yên ngẩn ra một phen, hỏi: “Ngươi không phải nói ta không biết đánh như Lý bộ đầu, không nghe lời như Vãn Vãn, ta không phải loại hình ngươi thích sao?”
Lý Mộ: “...”
Liễu Hàm Yên từ trên giường bò dậy, cảnh giác nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nói, ngươi có phải mưu đồ bạc của ta hay không?”
Thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi.
Lý Mộ không ngờ hắn sẽ có báo ứng, càng không ngờ cái báo ứng này tới nhanh như vậy.
Hắn trước kia chê Liễu Hàm Yên không biết đánh như Lý Thanh, không nghe lời như Vãn Vãn, nàng thế mà đều nhớ ở trong lòng.
Hắn nhìn Liễu Hàm Yên, mở miệng, lại không có lời nào để chống đỡ.
Không khí trên giường có chút xấu hổ, Liễu Hàm Yên đi xuống giường, xỏ giày, nói: “Ta về phòng...”
Lý Mộ vốn muốn giải thích, hắn không mưu đồ tiền của nàng, ngẫm lại vẫn là thôi, dù sao bọn họ cũng ở cùng một chỗ, ngày sau là có cơ hội chứng minh bản thân.
Chứng minh hắn cũng không mưu đồ tiền của nàng, chỉ là đơn thuần mưu đồ thân thể của nàng.
Sau khi tới quận thành, Lý Tứ một câu bừng tỉnh người trong mộng, khiến Lý Mộ nhận rõ bản thân, đồng thời cũng bắt đầu nhìn thẳng vào việc cảm tình.
Trong nửa năm qua, Lý Mộ một lòng ngưng phách sống sót, không có quá nhiều thời giờ cùng tinh lực đi tự hỏi mấy vấn đề này.
Ở dưới loại tình hình này, vẫn có hai nữ tử đi vào trong lòng hắn.
Lý Thanh là người dẫn đường hắn tu hành, dạy hắn tu hành, giúp hắn ngưng phách, khắp nơi bảo vệ hắn, mấy lần cứu hắn ở lúc tính mạng nguy cấp.
Liễu Hàm Yên tuy tu vi không cao, nhưng nàng tâm địa thiện lương, lại săn sóc tỉ mỉ, trên người vô số điểm lóe sáng, gần như thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của nam nhân đối với người vợ lý tưởng.
Đối với Lý Mộ mà nói, sự hấp dẫn của nàng xa không chỉ như thế.
Thuần âm cùng thuần dương, trời sinh đã thích hợp song tu, sau khi mới nếm thử tư vị, hai người đã ai cũng không tách rời được ai.
Khi nghĩ đến Lý Thanh, Lý Mộ vẫn sẽ có chút tiếc nuối, nhưng hắn rất rõ, hắn không thể thay đổi quyết tâm tầm đạo của Lý Thanh.
Lý Tứ nói phải quý trọng người trước mắt, tuy nói là chính hắn, nhưng Lý Mộ nghĩ, lại là Liễu Hàm Yên.
Hôm nay ở cửa nha môn quận, lúc Lý Mộ nhìn thấy nàng, thật ra đã có quyết định.
Chẳng qua, Liễu Hàm Yên không phải Vãn Vãn, muốn tiến công chiếm đóng nàng, cũng không dễ dàng như vậy.
Chuyện tình cảm không thể nóng vội, dù sao nàng đã đến quận thành, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tính rời khỏi, bọn họ còn nhiều thời gian.
Đợi ngày mai đi quận nha, lại thỉnh giáo Lý Tứ một chút.
Lý Mộ thu thập tâm tình, Tiểu Bạch từ bên ngoài chạy vào, nhảy đến trên giường, nhu thuận nói: “Ân công...”
Tu vi của nó so với mấy ngày trước tinh tiến không ít, chủ yếu là bởi vì hồ ly già trước khi chết truyền thụ, trước mắt, nó còn chưa hoàn toàn tiêu hóa chỗ hồn lực đó, nếu không nó đã có thể hóa hình.
Nhưng, chính bởi vì tu vi tăng trưởng, yêu khí trên người nó cũng càng thêm rõ ràng.
Trong quận thành người tu hành rất nhiều, tổng bộ đầu huyện nha, tu vi chỉ là Ngưng Hồn, mà quận nha sáu phân bộ, tất cả đều là người tu hành Tụ Thần, quận úy càng đạt tới trung tam cảnh Thần Thông, nó ở quận thành, phiêu lưu bại lộ rất lớn.
Mặc dù nó chưa bao giờ hại người, yêu khí trên người thanh mà thuần, nhưng yêu vật chung quy là yêu vật, nếu bại lộ ở trước mắt người tu hành, không thể bảo đảm bọn họ sẽ không sinh ác ý.
Lý Mộ nhẹ nhàng xoa đầu của nó, Tiểu Bạch tựa vào trên người Lý Mộ, đôi mắt như đá quý cong thành trăng non, trong mắt tràn đầy thích ý.
Lý Mộ suy nghĩ một lát, trên cái tay kia vuốt ve nó, dần dần tản mát ra ánh sáng màu vàng.
Phật quang có thể khu trừ yêu khí trên thân yêu vật, trong chùa Kim Sơn, yêu quỷ không ít, nhưng trên thân chúng nó, lại không có một tia quỷ khí cùng yêu khí, chính là vì quanh năm tu phật.
Lý Mộ dùng 《 Tâm Kinh 》 dẫn động phật quang, thời gian dài, có thể khu trừ yêu khí trên người nó, lúc trước con rắn nhỏ kia, chính là bị Lý Mộ dùng loại phương pháp này trừ đi yêu khí, phép này không chỉ có thể khiến yêu khí trong cơ thể nó nội liễm không tiết ra ngoài, còn có thể khiến nó về sau tránh bị phật quang thương tổn.
Phật quang vào cơ thể, Tiểu Bạch chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, cực kỳ thoải mái, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Hồn lực trong cơ thể nó, ở dưới phật quang này dần dần tan vào thân thể nó, nó dùng đầu cọ cọ tay Lý Mộ, hai mắt có chút mê say.
Nó đã có thể cảm giác được, nó cách hóa hình không xa nữa...
Nội viện, trong phòng Liễu Hàm Yên, còn sáng đèn.
Nàng ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm, ánh mắt mê ly, lẩm bẩm: “Hắn rốt cuộc là có ý tứ gì, cái gì gọi là ai cũng không tách rời được ai, dứt khoát ở cùng một chỗ đi, đây là nói hắn thích ta sao...”
Lý Mộ từng không chỉ một lần bày tỏ chê bai đối với nàng.
Chê nàng không có tu vi cao như Lý Thanh, không có nhu thuận đáng yêu như Vãn Vãn, tự tin đối với bản thân của Liễu Hàm Yên đã sớm bị phá hủy không sót lại chút nào, bây giờ hắn còn nói ra lời khiến nàng không ngờ được, chẳng lẽ hắn giống mình, cũng trúng độc song tu rồi?
Ba ngày qua Lý Mộ rời khỏi, cả người nàng mất hồn mất vía, tựa như ngay cả tim cũng thiếu một khối, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất thôi thúc nàng tới quận thành.
Nếu thời gian có thể trôi ngược, Liễu Hàm Yên tuyệt đối sẽ không chủ động cùng Lý Mộ uống mấy chén rượu đó.
Không có buổi tối ngày đó uống cùng, thì không có khốn cảnh hôm nay.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Nhưng, nghĩ đến Lý Mộ thế mà sinh ra dục tình đối với nàng, tâm tình của nàng lại không hiểu sao tốt lên, giống như tìm về tự tin ngày xưa mất đi.
Nàng trước kia chưa từng cân nhắc chuyện lập gia đình, lúc này cẩn thận ngẫm lại, lập gia đình, tựa như cũng không có đáng sợ như vậy.
Lý Mộ trừ có một trái tim muốn cưới rất nhiều lão bà, không có khuyết điểm gì rõ ràng, nếu là gả cho hắn ------ hình như cũng không phải không thể tiếp nhận.
Khóe miệng nàng cong lên một tia độ cong, đắc ý nói: “Bây giờ biết chỗ tốt của ta rồi, muộn rồi, về sau thế nào, còn phải xem biểu hiện của ngươi...”
“Phi phi phi!”
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Liễu Hàm Yên liền âm thầm xùy xùy mấy tiếng, xấu hổ giận dữ nói: “Liễu Hàm Yên ơi Liễu Hàm Yên, ngươi rõ ràng chưa từng muốn lập gia đình, ngươi ngay cả nam nhân của Vãn Vãn cũng muốn cướp sao...”
...
Trương Sơn đêm qua cùng Lý Tứ ngủ ở phủ quận thừa, hôm nay thời điểm Lý Mộ và Lý Tứ đưa hắn rời khỏi quận thành, vẻ mặt hắn còn có chút hoảng hốt.
Hắn trước khi lên xe ngựa, vẫn khó có thể tin nhìn Lý Tứ, nói: “Ngươi thật sự muốn vào phủ quận thừa à?”
Lý Tứ phiền muộn nói: “Ta còn có lựa chọn khác sao?”
Hết chương 200.