Lý Mộ còn chưa kịp trả lời, bên hông truyền đến một trận đau đớn.
Liễu Hàm Yên từ tiệm trang sức đi ra, kéo cánh tay Lý Mộ, cũng không thèm nhìn tới nữ tử phong trần kia, nói: “Vãn Vãn, chúng ta đi.”
Vãn Vãn thị uy trừng mắt nhìn nữ tử kia một cái, ưỡn bộ ngực nhỏ, kéo tay bên kia của Lý Mộ, cùng Liễu Hàm Yên một trái một phải, hầu như là xách Lý Mộ rời khỏi.
Nữ tử phong trần kia lắc lắc đầu, lại đi trở về, một lần nữa lôi kéo nam tử đi ngang qua.
Liễu Hàm Yên kéo Lý Mộ, lạnh lùng hỏi: “Thế nào, các nàng đẹp không?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Trang điểm như quỷ, không đẹp.”
Liễu Hàm Yên cắn răng nói: “Không đẹp ngươi còn nhìn lâu như vậy?”
Lý Mộ không thể cãi lại, chỉ có thể nói: “Ta chỉ tùy tiện nhìn một chút.”
“Nơi nào không đẹp, cứ nhìn loại địa phương đó, nam nhân các ngươi, quả nhiên đều như nhau hết.”
“Lần sau không nhìn nữa.”
“Còn có lần sau?”
“Không có lần sau.”
Lý Mộ đi ở trên đường, một cánh tay bị Liễu Hàm Yên kéo, một cánh tay khác bị Vãn Vãn kéo, trên đường, đưa tới vô số người ghé mắt, không biết bao nhiêu người bởi vì quay đầu mà va phải người khác.
Liễu Hàm Yên tựa như là quên buông tay, cứ như vậy kéo Lý Mộ, bên kia Vãn Vãn cũng không buông ra.
Xa xa, Lý Mộ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, từ trước mặt đi tới.
Lý Tứ cũng không phải một mình, bên cạnh hắn, còn có một nữ tử.
Nữ tử kia cao năm thước, bề rộng ít nhất cũng có ba thước, vẻ mặt ngọt ngào kéo Lý Tứ.
Lý Tứ cùng nữ tử kia đứng chung một chỗ, cao sáu thước, tỏ ra có chút chim nhỏ nép vào người.
Lý Tứ hiển nhiên cũng thấy Lý Mộ, hắn nhìn nhìn Liễu Hàm Yên bên trái Lý Mộ, lại nhìn nhìn Vãn Vãn bên phải Lý Mộ, lại nhìn nhìn bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Trần Diệu Diệu nhận ra Lý Tứ khác thường, quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Lý Sơn, ngươi làm sao vậy?”
Lý Tứ lau nước mắt, nói: “Không sao, hôm nay gió có chút lớn, mắt ta tựa như có cát vào.”
Trần Diệu Diệu quan tâm nói: “Ta thổi giúp ngươi.”
“Không cần.” Lý Tứ nói: “Chảy nước mắt một chút là ổn.”
Liễu Hàm Yên thấy được người quen, vội vàng buông ra cái tay kéo Lý Mộ, Vãn Vãn cũng theo nàng buông ra.
Lý Mộ nhìn Lý Tứ một cái, hướng Trần Diệu Diệu cười nói: “Diệu Diệu cô nương đã trở lại.”
Trần Diệu Diệu nghi hoặc nhìn Lý Mộ, rất nhanh đã nhớ ra, mỉm cười nói: “Là ngươi à, chúng ta từng gặp ở huyện Dương Khâu.”
Lý Mộ không muốn quấy rầy Lý Tứ cùng Trần Diệu Diệu cách xa lâu ngày gặp lại, cười cười, nói: “Chúng ta còn có một số việc, không quấy rầy nữa, các ngươi tiếp tục đi dạo đi...”
Từ sau khi gặp được Trần Diệu Diệu, trong thời gian kế tiếp, Vãn Vãn vẫn luôn tâm sự nặng nề.
Lý Mộ và Liễu Hàm Yên xem xong rồi cửa hàng còn chưa hoàn công, Vãn Vãn rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Tiểu thư, muội về sau có thể cũng, cũng bộ dạng giống với vị Diệu Diệu cô nương kia hay không?”
“Ngươi cứ mang trái tim nho nhỏ của ngươi đặt vào trong bụng đi.” Liễu Hàm Yên vỗ nhẹ nhẹ chụp đầu của nàng, an ủi: “Diệu Diệu cô nương như vậy, cũng không phải nàng muốn, nàng còn chưa ăn nhiều bằng ngươi đâu.”
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Lý Tứ thật sự ở bên Diệu Diệu cô nương?”
Lý Mộ từng nói với nàng vụ án Lâm Uyển, cũng từng nhắc tới chuyện Lý Tứ và Trần Diệu Diệu, gật đầu nói: “Chỉ sợ hắn không muốn ở bên cũng không được...”
Liễu Hàm Yên nói: “Như vậy cũng tốt, miễn cho hắn cả ngày không làm việc đàng hoàng, lưu luyến lầu xanh.”
“Thật ra hắn trước kia không phải như thế.” Nhận Lý Tứ rất nhiều ân huệ, Lý Mộ quyết định giải thích đôi câu cho gã.
“Hắn trước kia, giống với ta, đi ngang qua lầu xanh cũng sẽ không nhìn lấy một lần.”
“Hắn có một người vợ chưa cưới, tên là Thanh Thanh, Thanh Thanh và hắn thanh mai trúc mã, cả hai từ nhỏ vô tư, hắn mỗi ngày ăn dùng tiết kiệm, ăn bánh bao, uống nước lã, tích lũy bổng lộc, muốn gom đủ sính lễ cưới Thanh Thanh.”
Liễu Hàm Yên nghe nhập thần, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lý Mộ từ từ nói: “Về sau, khi hắn gom đủ sính lễ, Thanh Thanh đã gả cho kẻ có tiền làm thiếp, nàng ghét bỏ Lý Tứ quá nghèo, không cho được cuộc sống nàng muốn...”
Liễu Hàm Yên nhíu mày, nói: “Cuộc sống bản thân muốn, là cần dựa vào chính mình cố gắng, loại nữ tử này, không cưới cũng được, không có một chút lòng tự lập cùng tự trọng, xứng đáng cả đời đều chỉ phụ thuộc nam nhân, hắn sa đọa vì nữ tử như vậy, không đáng giá một chút nào...”
Lấy sự từng trải của bản thân Liễu Hàm Yên, khinh thường những nữ tử mê tiền kia cũng rất bình thường, Lý Mộ nói: “Nam nhân đều khó có thể quên đối với mối tình đầu, Thanh Thanh là nữ tử đầu tiên Lý Tứ thích, dụng tình sâu bao nhiêu, thương tổn liền sâu bấy nhiêu...”
“Thanh Thanh, Thanh Thanh...” Liễu Hàm Yên như nghĩ tới cái gì, nhìn Lý Mộ, hỏi: “Nói như vậy, ngươi đối với Lý bộ đầu cũng khó quên?”
Lý Mộ nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nói: “Vãn Vãn, ngươi có đói không, chúng ta đi ăn cơm đi...”
Phủ quận thừa.
Trần Diệu Diệu đưa Lý Tứ trở về phòng, nói: “Huynh còn có gì cần, cứ nói cho muội biết, muội bảo phụ thân đi chuẩn bị.”
Lý Tứ lặng lẽ một lát, quay đầu nhìn về phía nàng, nói: “Thật ra, có chuyện, ta luôn gạt muội.”
Trần Diệu Diệu ngẩn ra một phen, hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Tứ nói: “Ta không tên Lý Sơn, ta tên Lý Tứ.”
Trần Diệu Diệu nghi hoặc nói: “Vậy, vậy lần đầu tiên gặp mặt, huynh vì sao phải nói huynh tên Lý Sơn?”
“Vì giấu diếm thân phận, cùng mục đích.” Trong mắt Lý Tứ hiện ra áy náy, nói: “Vì đưa Triệu Vĩnh ra công lý, ta không thể không lừa gạt muội...”
Sắc mặt Trần Diệu Diệu dần dần tái nhợt, lẩm bẩm: “Cho nên, huynh vẫn luôn lừa muội, huynh cũng chưa từng thích ta?”
Lý Tứ chưa trả lời thẳng, chỉ thở dài, nói: “Ngươi là cô nương tốt, gia thế tốt, tâm địa lại thiện lương, ta chỉ là một tiểu bộ khoái. Mỗi tháng chỉ có năm trăm đồng bổng lộc, thường xuyên lưu luyến lầu xanh, ta không tốt như ngươi tưởng tượng...”
Trần Diệu Diệu lắc đầu nói: “Muội không để ý quá khứ của huynh, cũng không để ý thân phận của huynh, muội chỉ để ý, huynh đối với muội có phải thật lòng hay không.”
Lý Tứ nói: “Ta nghèo ngay cả mình cũng nuôi không nổi, muội theo ta, sẽ không có hạnh phúc.”
Trần Diệu Diệu ngẩng đầu, nói: “Chỉ cần có thể ở cùng với người muội thích, muội đã hạnh phúc, huynh nếu là cảm thấy nơi này không được tự nhiên, chúng ta có thể về huyện Dương Khâu, huynh nuôi không nổi muội, vậy muội nuôi huynh, muội có thể cầm đồ hết những trang sức kia, đổi lấy bạc, đủ chúng ta sinh hoạt, chúng ta còn có thể làm ăn nho nhỏ, không cần phụ thân quan tâm, cũng có thể sống rất khá...”
Lý Tứ sững sờ nhìn nàng, trước mắt lần nữa hiện ra cảnh tượng, một nữ tử rúc vào trong lòng người khác, không để ý hắn đau khổ cầu xin, đóng lại cánh cửa màu son kia.
Hết chương 212.