Nghe được thanh âm quen thuộc đến cực điểm này, Lý Mộ quay đầu lại, ngẩn ra ở tại chỗ, ngạc nhiên nói: “Tiểu Bạch?”
Ngay sau đó, trước mắt hắn liền tối sầm, bị Liễu Hàm Yên từ phía sau bịt kín mắt.
Liễu Hàm Yên sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ giận dữ nói: “Tiểu Bạch, mau vào trong phòng đi!”
Thiếu nữ nhìn nàng, nghi hoặc nói: “Vì sao ạ?”
Liễu Hàm Yên đỏ mặt nói: “Ngươi cúi đầu nhìn xem.”
Thiếu nữ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau ngây người ngắn ngủi, liền phát ra một tiếng thét kinh hãi, bóng người nháy mắt biến mất ở tại chỗ.
Sau một lát, Lý Mộ và Liễu Hàm Yên đứng ở trong phòng, nhìn thiếu nữ tự mình dùng chăn quấn lại, lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi sao lại hóa hình rồi.”
“Ta, ta cũng không biết.” Sắc mặt thiếu nữ đỏ rực, nói: “Hôm qua, đêm qua, ta chỉ là muốn thử chút, sau đó liền ngủ mất, sau khi tỉnh lại liền biến thành như vậy.”
Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, nói: “Lần này ngươi chung quy nên tin tưởng ta rồi chứ?”
Liễu Hàm Yên có chút xấu hổ vô cùng, nói: “Ta đi giúp muội ấy tìm một bộ quần áo.”
Thân thể Tiểu Bạch sau khi hóa hình, dáng người tuy không cao gầy bằng Lý Thanh, nhưng so với Vãn Vãn cao hơn nửa cái đầu.
Quần áo của Vãn Vãn, nàng mặc không thích hợp, chỉ có thể mặc tạm của Liễu Hàm Yên.
Trong phòng Liễu Hàm Yên, nàng đứng ở phía sau Tiểu Bạch, vừa giúp cô chải tóc, vừa đánh giá dung nhan thiếu nữ trong gương đồng.
Mặc dù là nàng mười phần tự tin đối với dung mạo của mình, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, cũng vẫn khó tránh khỏi sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.
Thiếu nữ trước mắt, thật là nữ tử xinh đẹp nhất nàng từng gặp, không có ‘một trong những’.
Cho dù cùng là nữ tử, nàng khi nhìn thấy cô ấy, cũng sẽ nhịn không được tim đập nhanh hơn.
“Tiểu…” Miệng nàng giật giật, bỗng phát hiện, trước kia khi cô là một tiểu hồ ly, gọi cô Tiểu Bạch còn không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này lại gọi cô Tiểu Bạch, trong lòng sẽ có chút kỳ quái.
Nàng lại vụng trộm đánh giá cô một lần, hỏi: “Tiểu Bạch, tên ngươi là gì, chúng ta về sau chung quy không thể gọi ngươi Tiểu Bạch nữa nhỉ.”
Thiếu nữ mỉm cười nói: “Muội họ Tô, Liễu tỷ tỷ về sau vẫn gọi muội Tiểu Bạch là được.”
Liễu Hàm Yên giúp cô chải tóc, nhịn không được nói: “Tiểu Bạch thật xinh đẹp.”
Tiểu Bạch ngượng ngập nói: “Liễu tỷ tỷ mới xinh đẹp.”
Lý Mộ đứng ở cửa, nói: “Các ngươi ở nhà ngoan, ta đi đây.”
Cho dù Tiểu Bạch hóa hình là một việc vui, nhưng Lý Mộ hôm nay cần đi Dương huyện, chung quy không thể để Triệu bộ đầu bọn họ tất cả chờ một mình hắn.
Liễu Hàm Yên buông lược, nói: “Tiểu Bạch, muội ngồi trước một lát, ở nhà, ta tiễn hắn ra ngoài.”
Tiểu Bạch nhu thuận gật gật đầu.
Lý Mộ đi đến trong sân, nói: “Nơi này cách nha môn chỉ vài bước, không cần tiễn.”
Liễu Hàm Yên đi tới, giúp hắn sửa sang lại áo một chút, hỏi: “Tiểu Bạch hóa hình, ngươi có phải rất vui vẻ hay không?”
Lý Mộ lòng còn sợ hãi nói: “Vui vẻ cái gì, ta thiếu chút nữa bị muội ấy hù chết, cũng thiếu chút bị ngươi hù chết.”
Liễu Hàm Yên giọng điệu chua xót nói: “Muội ấy xinh đẹp như vậy, lại toàn tâm toàn ý muốn tìm ngươi báo ân, lấy thân báo đáp…”
Lý Mộ liếc nàng một cái, nói: “Ngươi chẳng lẽ không xinh đẹp sao, đối với bản thân có chút lòng tin được không.”
Liễu Hàm Yên cúi đầu nói: “Ta biết ta không xinh đẹp bằng Tiểu Bạch, muội ấy là nữ hài tử xinh đẹp nhất ta từng gặp.”
Lý Mộ vươn hai cánh tay, ông nàng vào trong lòng, nói: “Ở trong mắt ta, ngươi xinh đẹp nhất, vô luận so với ai, đều là ngươi xinh đẹp nhất, vĩnh viễn đừng hoài nghi một điểm này.”
“Ừm.” Liễu Hàm Yên khẽ ừm, kiễng mũi chân, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Sớm một chút trở về, chúng ta ở nhà chờ ngươi.”
Lý Mộ hôi lại nàng một cái, sau đó mới rời khỏi gia môn, vội vàng hướng nha môn đi đến.
Tiểu Bạch đột nhiên hóa hình, đánh hắn không kịp trở tay, còn thiếu chút khiến Liễu Hàm Yên hiểu lầm, cũng may hữu kinh vô hiểm, để hắn an toàn vượt qua.
Duy nhất đáng tiếc là, Tiểu Bạch sau khi hóa hình, hắn liền không thể thường xuyên ôm nàng vào trong lòng, đùa nàng như đùa mèo.
Sau khi Lý Mộ rời khỏi không lâu, trong tay Vãn Vãn xách hộp thức ăn, trong hộp thức ăn đặt bữa sáng mua về, hoạt bát từ bên ngoài chạy vào, khi nhìn thấy thiếu nữ xa lạ trong sân, ngẩn ra một chút, nghi hoặc hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi tìm ai thế?”
Cửa nha môn quận, Lý Mộ đến muộn, nhìn thấy đám người Triệu bộ đầu đứng ở cửa nha môn, vội vàng nói: “Xin lỗi, có chút việc trì hoãn.”
Mấy bộ khoái phía sau Triệu bộ đầu nhìn Lý Mộ, vẻ mặt hâm mộ.
Triệu bộ đầu chỉ chỉ mặt Lý Mộ, lắc đầu nói: “Thực hâm mộ các ngươi những người trẻ tuổi này.”
Lý Mộ ý thức được cái gì, đưa tay lau dấu môi son trên mặt, lúng túng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau xuất phát đi.”
Lần này tới Dương huyện, trừ Lý Mộ, Triệu bộ đầu còn dẫn theo bốn người.
Một người trong đó, là thiếu niên kiên nghị ngày đó cùng Lý Mộ Lý Tứ cùng nhau trải qua ba khảo nghiệm, tên là Lâm Việt, ba người khác, đều là người cũ của quận nha.
Lấy tốc độ của người tu hành Ngưng Hồn cảnh sử dụng Thần Hành Phù, Dương huyện cách quận thành, là hơn hai giờ cước trình.
Trên đường, mọi người cũng cần nghỉ ngơi, lúc chạy tới Dương huyện, đã qua buổi trưa.
Sau khi tìm đến Dương huyện, bọn họ vẫn chưa đi hướng nha môn huyện thành, mà là trực tiếp đi thôn nào đó truyền ra ôn dịch.
Người tu hành luyện hóa bảy phách, bách bệnh bất xâm, vạn tà bất nhập, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng trên 99% tật bệnh của phàm nhân, bọn họ đều có thể miễn dịch.
Sáu người tới cửa thôn, gõ mở cửa một nhà thôn dân, đang còn muốn hỏi tình huống cụ thể thôn hắn, còn chưa mở miệng, thôn dân đó bỗng nhiên ngã vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Một bộ khoái sờ sờ trán hắn, kinh hô: “Nóng quá.”
Triệu bộ đầu nói: “Trước dìu hắn đi vào.”
Hai người đỡ thôn dân đó đến trong phòng, Triệu bộ đầu bảo vợ thôn dân kia lấy một bát nước, mang một lá bùa hóa thành nước bùa, bóp miệng thôn dân kia, rót nước bùa vào trong bụng hắn.
Nước bùa vào bụng, sắc mặt thôn dân đó tốt hơn một ít, lại vẫn như cũ chưa tỉnh lại.
Triệu bộ đầu nhíu mày, nói: “Sao lại không có tác dụng.”
Lý Mộ đi lên phía trước, nói: “Ta đến thử xem.”
Bùa tuy thường thường đều có được lực lượng thần bí khó lường, nhưng cũng không phải vạn năng, Khư Bệnh Phù đối với phàm nhân đau đầu nhức óc, phong hàn đi tả các tật bệnh tầm thường, có thể bùa đến bệnh trừ, nhưng tật bệnh không thể tạo ra hiệu quả cũng có rất nhiều.
Tay hắn nổi lên ánh vàng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Triệu bộ đầu, đưa ánh sáng vàng đến trong thân thể người này.
Sắc mặt tái nhợt của người này dần dần chuyển thành hồng nhuận, hít thở cũng tiếp cận bình thản. Một bộ khoái lại sờ sờ trán hắn, kinh ngạc than thở: “Không nóng nữa.”
Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, Tâm Kinh tuy còn chưa thể trực tiếp tăng lên thực lực của hắn, nhưng ở phương diện trị bệnh cứu người này, quả thực trước nay đều thuận lợi.
Hết chương 226.