Chỉ là, ngay cả hắn cũng không ngờ, chữ đầu tiên của Cửu Tự Chân Ngôn, kết hợp Lục Đinh Ngọc Nữ Ấn, thế mà có thể phóng thích lôi pháp.
Lôi pháp trong toàn bộ thần thông đạo thuật cũng thuộc loại pháp thuật thượng thừa, yêu quỷ tà mị các thứ, bản thân là vật âm tà, không có con nào không úy kỵ thiên lôi, sấm sét đối với chúng nó trời sinh có tác dụng khắc chế, chỉ tiếc Lý Mộ nắm giữ đối với thuật này còn chưa đủ thuần thục, xa chưa thể làm được chỉ đâu đánh đó, đánh bia cố định cũng lao lực, huống chi bia di động.
Nhưng, cho dù là nhất thời bổ không chuẩn, dùng để uy hiếp cũng là đủ rồi.
Quan trọng nhất là, ở lúc đối mặt yêu tà quỷ mị, hắn rốt cuộc có một chút sức tự bảo vệ mình, không đến mức giống lần trước, chỉ có thể mặc cho con quỷ xâm lược.
Đạo giáo Cửu Tự Chân Ngôn chính là “Lâm” “Binh” “Đấu” “Giả” “Giai” “Trận” “Liệt” “Tiền” “Hành”, lấy pháp lực mỏng manh của Lý Mộ trước mắt, chỉ nắm giữ chữ thứ nhất, mấy chữ chân ngôn phía sau rốt cuộc có tác dụng gì, hắn tạm thời còn chưa thể nào biết được.
Tuy chỉ học được một chiêu lôi pháp, nhưng tự bảo vệ mình vậy là đủ rồi, thuật pháp đạo môn, có thứ chú ngữ rất dài, căn bản không thích hợp chính diện đấu pháp, Cửu Tự Chân Ngôn chỉ có một chữ tinh giản, thích hợp nhất hắn giai đoạn này.
Kế tiếp, hắn liền không cần lo lắng bị yêu quỷ mơ ước, mang toàn bộ tinh lực dùng ở trên thu thập bảy loại tình cảm ngưng tụ bảy phách.
Lý Mộ nhìn về phía trong sân, nơi sương mù đen kia vừa rồi tồn tại, giờ phút này có hào quang màu xanh nhạt lóe lên.
Đây là “Cụ*” tình vừa rồi con quỷ kia vật lưu lại, thất tình rời cơ thể, có thể thấy được lôi pháp tạo thành kinh sợ đối với nó rốt cuộc lớn bao nhiêu, Lý Mộ mang những sự sợ hãi đó dẫn đường đến trong cơ thể của mình, không lãng phí chút nào.
(*: sợ)
Uy lực lôi pháp ra ngoài hắn dự đoán, chỉ là hắn còn phải luyện tập nhiều hơn, lần sau lại gặp được mấy thứ này, sẽ không dễ dàng để bọn nó chạy mất.
Một đêm không mơ gì, khó được ngủ một giấc an ổn, sáng sớm hôm sau, Lý Mộ sớm rời giường, vừa rửa mặt xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.
Lý Mộ mở cửa sân, nhìn thấy nha hoàn Vãn Vãn của Liễu Hàm Yên đứng ở ngoài cửa.
Thiếu nữ mang một cái hộp thức ăn đưa cho Lý Mộ, nói: “Lý công tử còn chưa ăn sáng nhỉ, ta vừa rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng, không cẩn thận mua nhiều, tiểu thư bảo ta chia cho Lý công tử một chút “
Từ sau khi biết mình “mắc bệnh nan y”, Liễu Hàm Yên làm hàng xóm liền ở trên sinh hoạt chiếu cố hắn khắp nơi.
Lý Mộ mời Vãn Vãn ăn cơm xong, biết tiểu nha hoàn này nhìn ngốc nghếch, lượng cơm ăn so với hắn còn lớn hơn, đồ ăn sáng mua nhiều nữa cũng không có khả năng còn thừa, đây là Liễu Hàm Yên vì chiếu cố mặt mũi hắn, cố ý tìm lý do.
Dù sao, Lý Mộ ở trong mắt nàng, trừ mạng không còn lâu nữa, còn là một bộ khoái nghèo ngay cả thuốc cũng mua không nổi.
Lý Mộ cũng chưa từ chối, mà là hào phóng tiếp nhận hộp thức ăn trong tay thiếu nữ, cười nói: “Vừa lúc muốn đi ăn sáng, thay ta cảm ơn Liễu cô nương “
Nàng cũng là một phen ý tốt, Lý Mộ không tiện từ chối, dù sao làm hàng xóm, về sau thời gian ở chung còn nhiều, ngày sau sẽ có cơ hội báo đáp nàng.
Lý Mộ ngồi ở trong sân bên cạnh bàn đá ăn sáng, Vãn Vãn thì ở bên cạnh chờ hắn ăn xong, sau đó cầm hộp thức ăn về.
Vài ngày ở chung, nàng và Lý Mộ đã sớm quen thuộc.
Tiểu nha hoàn một tay chống má, vừa nhìn Lý Mộ ăn cơm, vừa lải nhải với Lý Mộ thời tiết Bắc quận không tốt, mấy ngày nay mỗi ngày buổi tối đều có sét đánh, nàng bị làm tỉnh lại vài lần.
Ăn xong bữa sáng, cáo biệt Vãn Vãn, Lý Mộ đi thẳng tới huyện nha.
Bảy phách chưa ngưng, vẫn luôn là tảng đá không buông xuống được trong lòng hắn, Lý Mộ vốn định đi chỗ lão Vương hỏi một chút, xem xem có việc gì, tìm cơ hội thu thập thất tình, vừa mới đi vào nha môn, liền thấy được Trương Sơn đang ngáp.
Sáng sớm đến nha môn, Trương Sơn đang mắt buồn ngủ mông lung, uể oải, khi nhìn thấy Lý Mộ, nhất thời tinh thần tỉnh táo, lập tức ghé lên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao đến sớm như vậy, muốn cược hai ván hay không?”
Lý Mộ liếc nhìn hắn: “Sáng sớm bài bạc, ngươi không sợ đầu nhi?”
Trương Sơn cười hề hề, nói: “Yên tâm, đầu nhi không có mặt, hình như là bị tông môn triệu trở về rồi, từ nơi này đến Bạch Vân sơn, như thế nào cũng phải hai ngày lộ trình “
Hắn nói xong, ánh mắt lơ đãng liếc qua, phát hiện Lý Mộ đã thay bội đao, sau khi cẩn thận phân biệt một phen, giật mình nói: “Kiếm của đầu nhi sao lại ở trong tay ngươi?”
“Hai ngày trước trêu chọc một số thứ không sạch sẽ, đầu nhi cho ta mượn dùng để phòng thân.” Lý Mộ thuận miệng giải thích một câu, nói: “Không nói những thứ này nữa, đi, cược hai ván.”
Trước mắt đối với Lý Mộ mà nói, dễ dàng thu hoạch nhất, chính là tình cảm vui sướng, mà từ trong tình cảm vui sướng sinh ra, là phách thứ nhất Thi Cẩu, luyện hóa Thi Cẩu, có thể tính cảnh giác của khiến hắn đề cao rất nhiều, có năng lực biết trước nguy hiểm, cái này với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.
Trương Sơn nghe vậy, vui vẻ ra mặt: “Đi đi đi, đi phòng trực của chúng ta.”
Trương Sơn đề nghị lắc xúc xắc, Lý Mộ không chút suy nghĩ đã đồng ý.
Các loại cách đánh cược thông thường trên phố Trương Sơn đều biết, đặc biệt tinh thông xúc xắc, gã có thể tùy ý lắc ra con số gã muốn, cũng có thể căn cứ động tác, thanh âm người khác lắc xúc xắc, phán đoán chuẩn xác xúc xắc lớn nhỏ.
Hai người thay phiên làm nhà cái, Lý Mộ thua nhiều thắng ít, lại luôn mỉm cười, tựa như thua tiền cũng chưa ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Nụ cười trên mặt Trương Sơn càng thêm sáng lạn, chỉ là ngẫu nhiên chống hông một chút, khó hiểu hỏi: “Lý Mộ, vì sao mỗi lần đánh bạc với ngươi đều mệt như vậy, cược với ngươi một lần, ta buổi tối cũng không còn sức đóng thuế, bây giờ bà vợ nhà ta cả ngày hoài nghi ta ở bên ngoài nuôi nữ nhân, ta đêm qua dùng hơn phân nửa đêm chứng minh bản thân trong sạch “
Lý Mộ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nếu mệt, hôm nay chỉ đến nơi đây đi.”
Trương Sơn liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, ta còn có thể, ta còn có thể.”
Trong nha môn, nguyện ý đánh bạc với hắn chỉ ba người, Lý Tứ là quỷ nghèo, dựa vào ăn cơm mềm* không có lý tưởng, lão Vương gần đây không biết mở một khiếu nào, đổ thuật đề cao trên diện rộng, vận khí cũng tốt quá phận, hầu như đánh bạc tất thắng, sau vài lần, Trương Sơn liền không muốn chơi với lão nữa.
(*: nữ nhân nuôi)
Chỉ có Lý Mộ người ngốc tiền nhiều, thua tiền cũng không giận, hơn nữa nguyện ý thua mãi, chơi với hắn, cho dù khổ chút mệt chút cũng không có gì
Khi Trương Sơn thắng tiền thắng quên cả trời đất, một bóng người khập khiễng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng trực, lập tức ghé lên, nói: “Chơi gì thế, thêm ta một chân, thêm ta một chân.”
Hết chương 23.