Liễu Hàm Yên đứng ở ngay bên cạnh, Lý Mộ lời nói thấm thía nói với Tiểu Bạch: “Thật ra, phương thức báo ân có rất nhiều loại, không nhất định cứ phải lấy thân báo đáp, hoặc là sinh con cái gì, ta từng cứu ngươi một mạng, về sau ngươi cũng có thể cứu ta, ngươi bây giờ nhiệm vụ là, tu luyện cho tốt, tương lai báo thù cho mỗ mỗ.”
Tiểu Bạch bị hắn dời đi đề tài, nghĩ đến mỗ mỗ cùng tộc nhân chết đi, nghiêm túc gật gật đầu, kiên định nói: “Ta sẽ tu luyện thật tốt, báo thù cho mỗ mỗ!”
Lý Mộ thấy được ý cười khóe miệng Liễu Hàm Yên, thực sự nên để nàng xem chút, hắn lúc ấy là chính nghĩa từ chối hai con rắn kia như thế nào.
Xa cách ngắn ngày còn hơn đêm tân hôn, sau khi ăn cơm xong, Liễu Hàm Yên rất sớm đã tới phòng Lý Mộ.
Hai người tay trong tay ngồi ở trên giường, Liễu Hàm Yên đột nhiên hỏi: “Ngươi về sau tính đối đãi Tiểu Bạch như thế nào?”
Lý Mộ nói: “Cô ấy bây giờ không nhà để về, tạm thời để cô ấy ở lại trong nhà trước đi, thiên hồ nhất tộc sau khi báo ân, sẽ rời khỏi, đây cũng là truyền thống của bọn họ.”
Liễu Hàm Yên nói: “Báo ân như thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn muội ấy sinh con cho ngươi sao?”
Lý Mộ lại ngửi thấy một tia ghen tuông, cười nói: “Ta muốn để ngươi sinh cho ta.”
Liễu Hàm Yên quả nhiên từ ghen chuyển sang xấu hổ, nhẹ nhàng véo Lý Mộ một cái, nói: “Vẫn là để Vãn Vãn sinh cho ngươi đi, nó thích nhất trẻ con.”
Sau khi từ Dương huyện trở về, cuộc sống của Lý Mộ khôi phục yên bình khó có được.
Trong nha môn không có việc, hắn mỗi ngày chỉ cần đọc sách, chịu đựng tới lúc tan ca, về nhà cùng Liễu Hàm Yên làm bếp, song tu, cuộc sống rất thư thái.
Duy nhất không được hoàn mỹ là, nha môn nhàn rỗ, không có việc gì để làm, con rắn kia liền ở trước mắt Lý Mộ lúc ẩn lúc hiện, hắn thấy mà phiền lòng.
Hắn có thể cảm giác được, con rắn này hận ý đối với hắn chưa tiêu, trong lòng không chừng đang có chủ ý xấu xa gì.
Hắn vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đọc mấy trang sách, Bạch Thính Tâm liền lại từ bên ngoài nhoáng lên tiến vào, hỏi: “Ngươi cùng tỷ tỷ ta là quen biết như thế nào, ta luôn cảm thấy quan hệ của các ngươi không quá thích hợp, tỷ ấy sau lần trước về nhà, liền thường xuyên mất hồn mất vía.”
Lý Mộ nói: “Trùng hợp quen biết.”
“Trùng hợp như thế nào?”
“Trở về hỏi tỷ tỷ ngươi.”
Trên mặt Bạch Thính Tâm lộ ra nghi ngờ, ở trước mặt Lý Mộ đi tới đi lui, nói: “Các ngươi đều không nói cho ta biết, nhất định có vấn đề!”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Nói tới tỷ tỷ ngươi, ta cũng có vấn đề.”
Bạch Thính Tâm nói: “Vấn đề gì?”
Lý Mộ hỏi: “Vì sao cha ngươi là bạch xà, tỷ tỷ ngươi là bạch xà, ngươi lại là thanh xà, ngươi hẳn sẽ không là từ bên ngoài nhặt được chứ?”
Bạch Thính Tâm cả giận nói: “Ngươi mới là từ bên ngoài nhặt được!”
Nàng không để ý tới Lý Mộ nữa, đi một mình ra bên ngoài, trên mặt cũng hiện ra nét hoài nghi.
Sau khi hỏi ra vấn đề kia, Lý Mộ hai ngày đều không thấy Bạch Thính Tâm, ngay tại thời điểm hắn cho rằng yêu vật này chịu không nổi huyện nha nhàm chán, chạy về trong núi, lại nhìn thấy nàng xuất hiện ở phòng trực.
Bạch Thính Tâm nhìn Lý Mộ, nói: “Ta nói cho ngươi, ta đương nhiên là cha mẹ ta sinh ra, mỗ mỗ ta là một con thanh xà, ta không giống cha ta, giống mỗ mỗ ta.”
Lý Mộ không rõ quy luật di truyền của xà tộc các nàng, chỉ là muốn trải qua hai ngày yên tĩnh, bây giờ thời gian yên tĩnh của hắn hết rồi.
Cả buổi sáng, nàng đều ở trước mắt Lý Mộ lắc lư qua lại, cố ý không để hắn yên tĩnh đọc sách.
Lý Mộ buông sách xuống, nói: “Ngươi có thể yên tĩnh một lát hay không?”
Bạch Thính Tâm nói: “Không thể.”
Lý Mộ nói: “Nếu không ta kể chuyện cho ngươi, ngươi về sau đừng phiền ta?”
Bạch Thính Tâm chuyển cái ghế dựa tới, ngồi ở đối diện Lý Mộ, nói: “Ngươi nói trước.”
“Ngày xưa có con thanh xà.”
“Kế tiếp thế nào?”
“Nàng rất thích làm phiền người ta.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó nàng liền chết.”
Bạch Thính Tâm hiển nhiên rất không hài lòng đối với câu chuyện này, vì thế Lý Mộ ném cho nàng một quyển Bạch Xà Truyện Vân Yên các xuất bản, để nàng tự xem.
Bạch Yêu Vương ở trên việc giáo dục con cái hiển nhiên làm không tệ, thanh xà này thế mà cũng biết chữ, cầm quyển sách này, đọc say sưa.
Vì để nàng không đến phiền mình, Lý Mộ dứt khoát mang Liêu Trai toàn tập cũng đưa đến cho nàng, rất nhanh, Bạch Thính Tâm liền trầm mê, không thể rút ra được, bên tai Lý Mộ rốt cuộc thanh tịnh hơn rất nhiều.
Bạch Thính Tâm đọc xong một bộ Liêu Trai cuối cùng, hỏi Lý Mộ: “Nhân loại các ngươi đều nói ái tình ái tình, ái tình là cái gì?”
Lý Mộ không có hứng thú đàm luận tình yêu cùng nàng, nói: “Chờ ngươi trưởng thành liền hiểu.”
Bạch Thính Tâm khép sách lại, nói: “Tình yêu thật sự tốt như vậy sao, ta cũng muốn tìm một người yêu đương.”
Nàng đi ra khỏi phòng trực, sau khi ở nha môn dạo qua một vòng, lại quay lại, nói: “Trong nha môn này, chỉ ngươi bộ dạng dễ coi nhất, ngươi cùng ta yêu nhau thế nào?”
Lý Mộ không cần nghĩ ngợi nói: “Không ra sao cả, ta có người mình thích rồi.”
Bạch Thính Tâm liếc hắn, nói: “Không yêu thì không yêu, ai thèm ngươi, xem ta tìm một người so với ngươi càng ưa nhìn hơn.”
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài lại có thanh âm truyền đến.
“Liễu cô nương đến đây à.”
“Lý Mộ ở phòng trực, ngươi vào đi.”
Liễu Hàm Yên đi đến phòng trực, khi nhìn thấy Bạch Thính Tâm, hơi ngẩn ra một chút, hỏi Lý Mộ: “Sắp tan ca rồi nhỉ?”
Nàng có đôi khi sẽ đến nha môn, chờ Lý Mộ cùng nhau về nhà, Lý Mộ đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Tuy còn chưa đến thời gian tan ca, nhưng hắn ở nha môn cũng không có việc gì, sớm một khắc hai khắc trở về, Triệu bộ đầu cũng sẽ không nói gì.
Bạch Thính Tâm nhìn Liễu Hàm Yên, hỏi: “Nàng chính là người ngươi thích?”
Liễu Hàm Yên nhìn về phía Bạch Thính Tâm, hỏi: “Vị này là?”
Lý Mộ nói: “Không cần để ý cô ấy, chúng ta đi.”
Bạch Thính Tâm đảo tròng mắt, bỗng nhiên ôm cánh tay Lý Mộ, uốn éo thân thể nói: “Ngày đó buổi tối ở trên giường, còn nói thích người ta nhất, bây giờ có niềm vui mới, liền không để ý người ta nữa.”
Lý Mộ rút cánh tay từ ngực nàng ra, nắm tay Liễu Hàm Yên, ở trong ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Bạch Thính Tâm, lạnh nhạt đi ra ngoài.
Hắn cùng Liễu Hàm Yên ở chung lâu như vậy, trải qua bao nhiêu hiểu lầm, giữa hai người, sao có khả năng ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có.
Liễu Hàm Yên cùng hắn tay trong tay rời quận nha, mới nhìn Lý Mộ hỏi: “Ngươi đắc tội cô ấy như thế nào?”
Lý Mộ nói: “Một con yêu tinh rắn, chịu thiệt dưới tay ta một chút, từ đó về sau liền kết thù.”
Liễu Hàm Yên kinh ngạc nói: “Xà yêu sao có thể ở huyện nha?”
Lý Mộ nói: “Chuyện này kể ra thì dài, trở về chậm rãi nói.”
Hết chương 239.