Trầm quận úy đi lên phía trước, nói: “Cô ta tuy là oan khuất đến chết, nhưng cũng thật sự xúc phạm điểm mấu chốt của triều đình, nếu không thể bắt cô ta quy án, là Bắc quận thất trách, triều đình nơi đó, không dễ ăn nói.”
“Ta lo lắng là Sở Giang Vương.” Trần quận thừa sắc mặt nghiêm túc, nói: “Sở Giang Vương đến Bắc quận, nhất định có mục đích nào đó, hắn ở nơi này thời gian càng dài, mưu tính liền càng lớn, hôm nay, thủ hạ của hắn đã có mười sáu tên quỷ vật hồn cảnh, nếu là ngay cả vị hung linh này cũng thu phục, thế lực của hắn tất nhiên tăng vọt.”
“Là phải cẩn thận đề phòng hắn.” Trầm quận úy gật gật đầu, lại hỏi: “Nghe nói bọn họ xin giúp đỡ tổ đình Phù Lục phái, có hồi âm chưa?”
“Bị từ chối.”
Trần quận thừa hừ lạnh một tiếng, nói: “Hung linh cảnh giới thứ năm, nhất định cần xuất động thủ tọa các đỉnh núi mới có thể thu phục, Phù Lục phái nghe nói nữ tử này là vì hàm oan mà chết, trước khi chết dẫn động trời đất cộng hưởng, mới hóa thành hung linh, từ chối ra tay, bọn họ ngay cả sơn môn cũng chưa thể đi vào.”
Mấy ngày nay, nhiệm vụ của Lý Mộ ở huyện nha Dương huyện chính là sửa sang lại hồ sơ, mỗi ngày đều sẽ nghe được chuyện có liên quan hung linh kia.
Trần quận úy vẫn luôn đuổi theo nàng, nhưng trước sau chưa đuổi kịp.
Triều đình cũng phái tới khâm sai, giám sát quan phủ Bắc quận, diệt trừ ác quỷ này xúc phạm thể diện cùng điểm mấu chốt của triều đình, hơn nữa treo giải thưởng lớn, dùng để hấp dẫn tu hành giả Bắc quận.
Một bộ phận tu hành giả rất lớn, đều đồng tình cảnh ngộ của hung linh kia, không muốn ra tay, nhưng treo giải thưởng hậu hĩnh, cũng quả thực hấp dẫn được một lượng lớn người.
Chẳng qua, bọn họ liên thủ bao vây tiễu trừ hung linh kia nhiều lần, nhưng chưa có một lần thành công.
Phàm là tu hành giả bao vây tiễu trừ hung linh đó, đều bị hút khô pháp lực, tuy tính mạng có thể giữ lại, nhưng căn cơ tu hành lại bị hủy, về sau chỉ có thể trở thành phàm nhân.
Nghe nói triều đình từng phái người hướng Bạch Vân sơn xin giúp đỡ, nhưng bị tổ đình Phù Lục phái từ chối.
Đạo môn tu hành, chú ý thuận theo thiên đạo, tự nhiên sẽ không ra tay đối với oan hồn được thiên đạo tán thành, Phù Lục phái không ra tay, ở Bắc quận này, tạm thời không ai có thể làm gì được hung linh kia.
Mà theo kẻ ác chết ở dưới tay nàng càng ngày càng nhiều, lại thêm hấp thu pháp lực của những tu hành giả đó, thực lực của nàng, cũng đang càng ngày càng tăng.
Khâm sai kia đã phái người đi cầu viện, nghĩ hẳn không lâu sau, sẽ có tu hành giả lợi hại hơn chạy tới nơi này.
Bạch Thính Tâm mấy ngày nay yên tĩnh hơn rất nhiều, đối với mọi người bên cạnh đều rất đề phòng, chuồn vào phòng trực chỗ, Lý Mộ thấp thỏm hỏi: “Ngươi nói, hung linh kia sẽ tìm đến ta hay không?”
Lý Mộ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hỏi: “Cô ta tìm ngươi làm gì?”
Bạch Thính Tâm lo lắng nói: “Các ngươi không phải nói, nàng mấy ngày nay, giết rất nhiều người xấu sao. Ta, ta trước kia cũng từng hút dương khí người, cô ấy có thể tới giết ta không?”
Lý Mộ cuối cùng biết nguyên nhân nàng mấy ngày nay sợ hãi, an ủi: “Yên tâm đi, cô ấy sẽ không tìm đến ngươi.”
Bạch Thính Tâm thoáng yên tâm, lại hỏi: “Vì sao?”
Lý Mộ nói: “Những người đó cô ấy giết, đều là ác nhân hành vi phạm tội chồng chất, bọn hắn vốn đã đáng chết, ngươi tuy cũng phạm sai lầm, nhưng tội không đến mức chết.”
Bạch Thính Tâm yên tâm hơn rất nhiều, lại tò mò hỏi: “Cô ấy làm sao biết người nào là ác nhân, người nào là người tốt?”
Lý Mộ giải thích: “Kẻ từng hại mạng người, trên người sẽ có sát khí, oán khí, huyết khí quấn quanh, cũng nhất định thiếu chính khí, quỷ vật đối với những thứ này mẫn cảm nhất, tự nhiên nhận ra, trên thân ngươi nếu là có những thứ này, ngày đó buổi tối ở rừng trúc…”
Lý Mộ chưa nói hết, Bạch Thính Tâm truy hỏi: “Ngày đó buổi tối ở rừng trúc như thế nào?”
Lý Mộ buông hồ sơ, hướng nàng lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, nói: “Ngươi nói xem?”
Nếu nàng thật sự là một ác yêu, ngày đó ở rừng trúc, Lý Mộ đã lấy mạng nàng.
Bạch Thính Tâm lĩnh hội được đáp án của Lý Mộ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy ra ngoài.
Lý Mộ một lần nữa cầm lấy hồ sơ, khẽ thở dài.
Nếu là tiểu khất cái kia hóa thành hung linh, sau khi báo huyết hải thâm cừu, liền rời khỏi Dương huyện, tới U Đô cũng tốt, đi một nơi không có ai tìm được tu hành cũng thế, chung quy có thể lấy một loại hình thức khác, tiếp tục tồn tại.
Nhưng nàng lại lựa chọn con đường này, mặc dù nàng giết đều là người đáng chết, nhưng triều đình vì tôn nghiêm cùng mặt mũi, vẫn sẽ mang nàng triệt để xóa đi.
Dương huyện, trên sơn đạo nơi nào đó hẻo lánh.
Mười mấy tu hành giả, vây quanh một đám sương mù màu đen.
“Hung linh đó ở ngay bên trong!”
“Mọi người cùng lên đi!”
“Cùng nhau chém giết quỷ này, chia đều phần thưởng!”
Những tu hành giả này rống một tiếng rồi lên, các loại phù lục pháp bảo, thần thông thuật pháp, đánh vào trong sương đen.
Sương đen thừa nhận những công kích này, mặt ngoài quay cuồng bất định, như sôi trào, khi mọi người đang muốn triển khai đợt công kích thứ hai, sương đen này bỗng nhiên khuếch tán ra, mang bọn họ bao phủ trong đó.
Sơn đạo ồn ào, nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Sương mù đen kia cắn nuốt tất cả, kịch liệt quay cuồng, sau một lát, lại co rút trở về.
Mười mấy người nằm ở trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, trên người hoàn toàn không còn pháp lực.
Cách đó không xa, một hòa thượng trên thiền trượng vừa mới phát ra ánh sáng màu vàng, ngay lập tức lại tiêu tán.
Trong sương mù đen hiện ra hai điểm sáng đỏ như máu, sau đó liền truyền đến một thanh âm không chứa bất cứ cảm tình nào: “Ngươi cũng muốn giết ta sao?”
“A Di Đà Phật.” Hòa thượng đó sờ sờ cái đầu trọc lốc, nói: “Cô nương ngài hiểu lầm rồi, bần tăng là muốn hỏi đường, xin hỏi một chút, huyện thành Dương huyện đi như thế nào?”
Trong sương mù đen không có tiếng động truyền đến nữa, không để ý tới hòa thượng kia, nháy mắt đi xa.
“Oán khí thật nặng.” Hòa thượng kia mặt lộ vẻ thương xót, lẩm bẩm: “Còn tiếp tục như vậy, tâm trí của cô ấy, chỉ sợ sẽ bị lạc, hoàn toàn rơi vào ma đạo.”
Hắn nhìn thoáng qua phương hướng sương đen kia biến mất, chưa đuổi theo, chậm rãi hướng dưới núi mà đi.
Sau khi bóng người hắn biến mất một khắc đồng hồ, một bóng người áo bào đen bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.
Bóng đen đó nhìn mười mấy tu hành giả phía trước ngất ngã xuống đất, khóe miệng nhếch lên, thân thể hóa thành một đám sương đen, lập tức bổ nhào tới.
Huyện nha Dương huyện.
Lý Mộ vừa mới biết được, có mười mấy tu hành giả, chết ở trong tay hung linh kia.
Đây là lần đầu tiên nàng hạ sát thủ đối với tu hành giả bao vây tiễu trừ nàng, trước đó, nàng chỉ là sẽ hút khô pháp lực của bọn họ.
Hết chương 244.