Một bộ khoái nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Triệu gia công tử không biết như thế nào trúng tà, hắn cùng thiên kim quận thừa hôn sự sắp tới rồi, chuyện này nếu xử lý không tốt, quận thừa đại nhân nhất định sẽ trách tội, Trương huyện lệnh đối với án này cực kỳ coi trọng...”
Trong lúc mấy người nói chuyện, có mấy bóng người từ nhà trong đi ra.
Đi tuốt đàng trước là Hàn Triết, một đôi vợ chồng trung niên đi theo phía sau hắn, hai người đều là sắc mặt thấp thỏm lo âu, thường thường quay đầu liếc phía sau một cái.
Một thanh niên chỉ mặc đồ bên trong đi theo phía sau bọn họ, thanh niên bộ dáng tuấn tú, nhưng trên mặt lại treo nụ cười si ngốc, khóe miệng nước miếng cũng không chùi, chỉ lo ngây ngô cười hề hề...
Trương Sơn cả kinh, nhỏ giọng nói thầm: “Thật đúng là trúng tà, ta trước kia ở trên đường từng gặp hắn, khi đó hắn cũng không phải là như vậy...”
Ánh mắt Lý Mộ hơi ngưng tụ, hắn tuy nhìn không thấu ba hồn bảy vía người ta, nhưng căn cứ trên bộ sách nhập môn kia miêu tả, Triệu gia công tử rõ ràng là đã đánh mất một hồn.
Con người có ba hồn, một tên Thai Quang, hai tên Sảng Linh, ba tên U Tinh.
Hồn thứ nhất Thai Quang, là tiên thiên chi chân tính; hồn thứ hai Sảng Linh chính là thức thần, chủ tư duy tâm trí; hồn thứ ba U Tinh, chủ xu hướng tính thú.
Trong ba hồn, Thai Quang là mệnh hồn, Thai Quang rời cơ thể, người ta lập tức sẽ mất đi ý thức, lâm vào hôn mê; Sảng Linh chủ tâm trí, mất đi Sảng Linh, người ta sẽ trở nên si ngốc dại ra, tâm trí giống như trẻ con ba tuổi; mà mất đi hồn thứ ba U Tinh, sẽ đối với bất cứ sự vật nào cũng mất đi hứng thú, Triệu gia công tử không biết sao trở nên ngu si, hiển nhiên là mất đi hồn thứ hai.
Mà nguyên nhân ba hồn rời cơ thể, bình thường có hai loại khả năng, thứ nhất là bị kinh hãi tự động rời cơ thể, thứ hai, là bị người hoặc yêu quỷ câu dẫn, không biết Triệu gia công tử là thuộc về một loại nào.
Hàn Triết xoay người, nói với trung niên vợ chồng: “Lấy chu sa cùng bút lông đến.”
Vợ chồng trung niên tuy không biết Hàn Triết muốn làm cái gì, vẫn rất nhanh dặn dò hạ nhân chuẩn bị tốt thứ hắn muốn.
Một bộ khoái đứng xa xa nhìn, nhỏ giọng nói: “Đầu nhi lại sắp vẽ bùa rồi.”
Chiêu hồn cũng không phải pháp thuật gì phức tạp, đạo môn và phật môn đều có nhiều loại phương pháp, chỉ trên quyển sách kia Lý Thanh cho hắn ghi lại, đã có nhiều tới ba bốn loại.
Hàn Triết chọn, rõ ràng là đơn giản nhất.
Hắn dùng bút lông chấm chu sa, ở trên trán Triệu gia công tử vẽ một phù văn kỳ quái, sau đó liền hai tay bấm tay niệm chú, môi tựa như là đang rung, nhưng nghe không rõ đang nói cái gì.
Thi triển thần thông và đạo thuật cần chú ngữ cùng chân ngôn, cũng không nhất định phải niệm ra tiếng, người tu hành có thể thông qua mệnh hồn trực tiếp làm được cấm ngôn niệm chú, vì phòng ngừa người ngoài học trộm, ở các môn phái lớn, đạo thuật đều là không cho phép lấy miệng thi triển.
“Hồn hề, trở về!”
Hàn Triết bỗng quát một tiếng, khiến mọi người ở đây bị dọa giật mình.
Lý Mộ có chút tiếc, chiêu hồn loại chuyện này, hắn cũng có thể làm được, nếu để hắn đến, có lẽ còn có thể thuận tiện thu hoạch một ít niềm vui cảm kích của Triệu gia, đáng tiếc cơ hội khó được này lãng phí vô ích ở trong tay Hàn Triết.
Nhưng, sự tình phát triển, tựa như cũng không giống Lý Mộ đoán trước.
“Hồn hề, trở về!”
“Hồn hề, trở về!”
“Triệu Vĩnh chi hồn, trở về!”
...
Hàn Triết đứng ở trước người Triệu Vĩnh si ngốc, liên tục niệm vài lần dẫn hồn chú, cũng chưa thể mang hồn thứ hai của Triệu Vĩnh gọi tới.
Xuất hiện tình huống như vậy, hoặc là hồn thứ hai của Triệu Vĩnh đã tan, hoặc là là khoảng cách quá xa, vượt qua phạm vi dẫn hồn thuật có thể ảnh hưởng.
Kỳ quái là, ba hồn trừ mệnh hồn Thai Quang, hai hồn còn lại đều là không có ý thức, Sảng Linh hoặc là U Tinh sau khi rời cơ thể, bình thường sẽ không đi quá xa, mà là sẽ ở chung quanh thân thể hoạt động vô ý thức, dẫn hồn chú ít nhất cũng có thể ảnh hưởng phạm vi mười dặm, nếu hồn thứ hai của Triệu Vĩnh chưa tan, đó là đã rời khỏi thân thể ngoài mười dặm.
Sự tình hiển nhiên ra ngoài hắn đoán trước, Hàn Triết nhăn mặt lại, thấp giọng nói: “Hắn hồn thứ hai còn chưa tan, vừa rồi lúc chiêu hồn, ta có thể cảm ứng được nó tồn tại, nhưng lại không biết vị trí cụ thể...”
Nam tử trung niên vội nói: “Tiên sư, kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
Hàn Triết nghĩ nghĩ, nói: “Lấy một tờ giấy vàng, lại lấy một sợi tóc của Triệu Vĩnh.”
Nam tử trung niên vội bảo người mang tới giấy vàng, lại tự mình từ trên đầu con trai nhổ mấy sợi tóc, cung kính đưa cho Hàn Triết.
Hàn Triết mang tóc Triệu Vĩnh đặt ở lòng bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, mấy sợi tóc đó bỗng nhiên tự cháy lên, rất nhanh liền hóa thành một dúm tro tàn.
Hắn mang tro tàn sợi tóc và chu sa trộn lẫn với nhau, sau đó mang giấy vàng đặt lên bàn, thở sâu, nhấc bút lông, thoăn thoắt, trên giấy hành văn liền mạch lưu loát vẽ một phù triện phức tạp.
“Tiên Nhân Chỉ Lộ.”
Lý Mộ hơi động tâm, hắn ở trên quyển sách kia từng thấy loại phù triện này, loại bùa Tiên Nhân Chỉ Lộ này, có thể tìm yêu, tìm quỷ, không ngờ được còn có thể dùng để tìm hồn.
Vẽ xong phù triện, Hàn Triết mang nó gấp thành hình dạng một con hạc giấy, sau khi đưa vào pháp lực, con hạc giấy đó chậm rãi kích động cánh, vòng quanh Triệu Vĩnh bay một vòng, liền hướng bên ngoài Triệu phủ bay đi.
Đám người Triệu phủ xem mà chậc chậc lấy làm kỳ, Hàn Triết nhìn đám người Lý Mộ một cái, dặn dò: “Mấy người các ngươi, đi theo nó!”
...
Trên đường, một con hạc giấy lơ lửng ở không trung, chậm rãi tiến lên, mấy tên bộ khoái theo ở phía sau, dẫn tới không ít dân chúng quan sát.
Lý Mộ biết nguyên lý của bùa Tiên Nhân Chỉ Lộ, vừa rồi Hàn Triết mang tóc Triệu Vĩnh trộn vào chu sa, trong phù triện này đã ẩn chứa khí tức của Triệu Vĩnh, loại khí tức này cùng hồn phách Triệu Vĩnh hấp dẫn nhau, sẽ dọc theo quỹ tích hoạt động hồn thứ hai của hắn, tìm được vị trí hồn thứ hai.
Phù triện chia ra thiên, địa, huyền, hoàng bốn phẩm, mỗi một phẩm lại chia ba bậc thượng trung hạ, tổng cộng bốn phẩm mười hai bậc, phù triện phẩm giai càng cao, tác dụng càng tốt, uy lực cũng càng lớn.
Con hạc giấy này tốc độ phi hành cực chậm, nhìn qua là biết phù triện hoàng phẩm hạ giai thấp nhất, lấy loại tốc độ này, không biết khi nào mới có thể tìm được hồn của Triệu Vĩnh.
Một nhóm mấy người đi theo con hạc giấy kia, ở trong huyện thành lượn cả buổi, hạc giấy kia lại vòng ra khỏi cửa thành, đi mãi về hướng tây.
Hạc giấy tốc độ cực chậm, lại ở huyện thành đi vòng vèo hồi lâu, mắt thấy trời cũng sắp tối, bọn họ cũng đã rời khỏi huyện thành hơn mười dặm, trừ Hàn Triết, trên mặt mọi người đều có sự mỏi mệt cùng không kiên nhẫn.
Hết chương 25.