Nam tử âm nhu giật mình, kinh hãi nói: “Tề ngự sử, ngươi sao lại tới nơi này?”
Lão giả thản nhiên nói: “Bản quan phụng mệnh bệ hạ, vì việc hung linh Bắc quận mà đến.”
Lý Mộ ngồi ở trong phòng trực, cùng tỷ muội Bạch Ngâm Tâm ánh mắt gặp nhau.
Hắn đã có thể xác định, yêu vật dễ dàng nghiện đối với phật quang Tâm Kinh dẫn động, như là Lý Mộ nghiện song tu với Liễu Hàm Yên.
Hắn dùng pháp kinh bình thường ở trên người các nàng làm thực nghiệm, từ trên phản ứng của tỷ muội Bạch Ngâm Tâm ra kết luận, nhân tố quyết định khiến các nàng nghiện, ở chỗ Tâm Kinh, mà không phải phật quang.
Đời trước lúc đầu bệnh nặng, mẫu thân vì hắn, đạo quan nào chùa miếu nào cũng sẽ bái, thậm chí còn mua một đống điển tịch Phật học, mình mỗi ngày tụng kinh không nói, còn bảo Lý Mộ theo bà.
Những kinh Phật àny, Lý Mộ kiên trì đọc một bộ phận nhỏ, về sau mẫu thân bất ngờ qua đời, hắn liền không còn đọc nữa.
Trong mấy tháng qua, Lý Mộ trải qua vô số lần thử, trong toàn bộ kinh thư hắn nhớ, phát hiện chỉ có Tâm Kinh, có thể ở thế giới này dẫn tới trời đất cộng hưởng.
Mà cho tới bây giờ, hắn còn chưa hiểu thấu đáo toàn bộ huyền bí của Tâm Kinh.
Hai tỷ muội bạch xà thanh xà nhìn Lý Mộ, trong mắt đều lộ ra khát vọng.
Lý Mộ không chút dao động, trừ Liễu Hàm Yên, bất cứ nữ nhân, nữ quỷ, nữ yêu nào nghiện đối với hắn, đều là phiền toái.
Khi Bạch Thính Tâm môi giật giật, tựa như là rốt cuộc nhịn không được muốn nói gì với Lý Mộ, Triệu bộ đầu cao hứng phấn chấn từ bên ngoài đi vào, nói: “Lý Mộ, người triều đình tới, ngươi đừng vội thu dọn đồ đạc, lần này là chuyện tốt!”
Triệu bộ đầu ngăn lại ý tưởng chạy trốn của Lý Mộ, nói: “Ngự sử lần này đến, là phụng mệnh bệ hạ, đạo thánh chỉ thứ nhất của bệ hạ, chính là miễn đi tội trạng trách nhiệm của tiểu cô nương kia, không chỉ có thế, nàng* còn bảo quan phủ Bắc quận, lập tượng cho huyện lệnh Dương huyện và cả nhà hắn, để pho tượng bọn họ quỳ gối trước nha môn, nhận dân chúng mắng chửi, cảnh tỉnh quan lại Dương huyện sau này.”
(*: hoàng đế Đại Chu là nữ)
Triệu bộ đầu nước miếng bay tứ tung nói xong, sùng kính nói: “Nữ hoàng vạn tuế.”
Lý Mộ chỉ quan tâm một việc, hỏi: “Trong thánh chỉ không nói đến ta chứ?”
Triệu bộ đầu lắc lắc đầu, nói: “Không có.”
Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân, sau đó liền có ba người từ bên ngoài đi vào.
Một vị là Trầm quận úy, một vị là Trần quận thừa, một người cuối cùng, là một lão giả tóc hoa râm, Lý Mộ chưa từng gặp, nhưng khi hắn nhìn thấy lão giả kia, ánh mắt cũng không khỏi co lại.
Lão giả này ở trong mắt Lý Mộ, rõ ràng không có tu vi gì, nhưng trên thân lão, lại luôn khiến Lý Mộ cảm nhận được một loại khí tức quen thuộc.
Đó là khí tức của niệm lực.
Lý Mộ cẩn thận cảm thụ, ở chung quanh thân thể lão giả kia, phát hiện niệm lực nồng hậu hầu như ngưng tụ thành thực chất.
Lão giả su khi đi vào phòng trực, tỷ muội Bạch Ngâm Tâm nhíu mày, chỉ cảm thấy cả người không khoẻ, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Trầm quận úy đi lên phía trước, nhìn nhìn lão giả kia, nói với Lý Mộ: “Vị này là Tề ngự sử, phụng lệnh bệ hạ, đến giải quyết việc hung linh Bắc quận.”
Lý Mộ đứng lên, chắp tay nói: “Ra mắt Tề ngự sử.”
Tề ngự sử nhìn Lý Mộ, nói: “Không ngờ được, có thể nói ra một phen ngôn luận kinh thiên động địa này, thế mà lại là một người trẻ tuổi như thế, thật sự là làm chúng ta xấu hổ.”
Vị ngự sử đến từ Trung quận này, tựa như cũng không có ý tứ truy cứu trách nhiệm, Lý Mộ thoáng yên tâm.
Tề ngự sử vẫn chưa nói thêm gì với Lý Mộ, chỉ là bảo hắn mang chuyện xưa gốc oan Đậu Nga chép một phần, Lý Mộ sau khi chép xong, giao cho Trầm quận úy, hỏi: “Dương huyện đã không còn việc gì, ta có thể về quận thành rồi chứ?”
Trầm quận úy gật gật đầu, nói: “Nơi này không có việc gì của ngươi nữa, ngươi đi về trước đi.”
Bởi vì chuyện Tiểu Ngọc cô nương, mấy ngày nay, trong lòng Lý Mộ vẫn luôn rất áp lực, người chết rồi không thể sống lại, kết cục bây giờ, đã xem như tốt nhất.
Thánh chỉ của nữ hoàng bệ hạ, định luận việc này, nàng bị Huyền Độ mang về chùa Kim Sơn siêu độ, đám người huyện lệnh Dương huyện, sẽ bị vĩnh viễn đóng đinh ở trên cây cột sỉ nhục của lịch sử.
Lý Mộ dẫn đường Tiểu Ngọc quay đầu, còn thuận tiện chém giết bốn quỷ tướng dưới trướng Sở Giang Vương, đạt được đủ hồn lực, trong nửa tháng, thì có thể mang ba hồn hoàn toàn cô đọng, tiến vào Tụ Thần.
Với hắn mà nói, ba hồn cô đọng, không cần đi hao hết tâm tư thu thập cảm xúc, xa không có phức tạp như bảy phách, thời gian dùng, cũng ngắn hơn luyện phách nhiều.
Hắn về phòng trực thu thập đồ đạc xong, Bạch Thính Tâm tựa vào trên cửa, hỏi: “Ngươi phải đi rồi?”
Bạch Thính Tâm bởi vì trước kia hút dương khí người ta, bị Bạch Yêu Vương phạt ở quận nha lập công chuộc tội, bây giờ hết kỳ hạn phạt, cũng có thể về núi rồi.
Lý Mộ đeo hành lý lên, hướng nàng phất phất tay, nói: “Có duyên gặp lại.”
“Đợi chút.” Bạch Thính Tâm lập tức chạy vào, nói: “Dù sao ngươi cũng phải đi rồi, nếu không…”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Một lần cuối cùng.”
Bạch Thính Tâm vui vẻ ra mặt, nói: “Ngươi đợi một chút, ta đi gọi tỷ tỷ!”
Bạch Yêu Vương có ân với Lý Mộ, một lần cuối cùng này, xem như hoàn lại ân tình của hắn.
Tiêu hao một bộ phận pháp lực, thỏa mãn nguyện vọng của Bạch Thính Tâm, Lý Mộ một khắc cũng không muốn ở thêm, sau khi ra khỏi huyện thành Dương huyện, liền ngự kiếm mà đi, đến thẳng quận thành.
Trong phòng trực, Bạch Thính Tâm vươn tay, quơ quơ ở trước mắt Bạch Ngâm Tâm, hỏi: “Tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Bạch Ngâm Tâm đứng lên, nói: “Không có gì, chúng ta cũng trở về đi.”
Bạch Thính Tâm kéo tay nàng, đi ra khỏi huyện nha, nói: “Tu hành trong núi thật nhàm chán, chúng ta mấy ngày nữa ra ngoài tìm Lý Mộ chơi đi.”
Hai người ra khỏi huyện nha, chỉ chốc lát sau, nam tử âm nhu cũng đi ra khỏi cửa chính, nói: “Về Trung quận.”
Một tu hành giả Thần Thông phía sau hắn hỏi: “Cứ như vậy trở về, thị lang đại nhân nơi đó, chỉ sợ không dễ ăn nói.”
Nam tử âm nhu nhếch mép, nói: “Bệ hạ phái ngự sử đến, bản quan có biện pháp nào, thị lang đại nhân trách tội cũng trách không đến trên đầu chúng ta, ai bảo em rể hắn kích lên dân oán chứ.”
Bắc quận, trong núi sâu hoang vắng nơi nào đó.
Người áo bào đen cúi đầu quỳ gối một chỗ cửa động quỷ khí âm trầm, không biết qua bao lâu, cái hang mới truyền đến một thanh âm mơ hồ, “Chuyện gì?”
Người áo bào đen cúi đầu thấp hơn nữa, nói: “Điện hạ, thuộc hạ làm việc bất lợi, chưa mời chào thành công hung linh kia.”
Trong hang trầm mặc một lát, mới có thanh âm truyền ra, “Hung linh đó vốn không ở trong kế hoạch, có cô ta càng tốt, thiếu cô ta cũng không đáng ngại, chỉ cần mười tám quỷ tướng có thể tề tựu là được.”
Hết chương 257.