Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261. Vang Danh Đại Chu

226-270 - Chương 261. Vang danh Đại Chu
Chương 261. Vang danh Đại Chu

“Không, tông môn đối với đệ tử Thần Thông cảnh không có quá nhiều ước thúc, mỗi người đều có tạo hóa của mình, Lý sư muội một lòng hướng đạo, có lẽ là đi tìm cơ hội tấn thăng...”

“Không nói những thứ này nữa.” Hàn Triết khoát tay áo, nói: “Nói về ngươi đi, ta vừa rồi nghe đám bộ khoái kia nói, ngươi đu bám một nữ tử có tiền, còn có hai tỷ muội rắn...”

Lý Mộ xua tay nói: “Đừng nghe bọn họ nói bừa.”

Hàn Triết nói: “Ta thấy bọn hắn họ nói như thật, không giống giả.”

Một thiếu nữ từ bên ngoài đi vào, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lý Mộ, hỏi Hàn Triết: “Hàn sư huynh, hắn chính là vị bằng hữu sáng tạo ra đạo thuật kia của ngươi sao?”

Hàn Triết gật gật đầu, lại giới thiệu với Lý Mộ: “Vị này là Tần sư muội, là em gái ruột Tần sư huynh, lần này cứ đòi theo ta xuống núi.”

Nói tới Tần sư huynh, Hàn Triết không khỏi có chút thương cảm. Lý Mộ vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Ta đi gọi Trương Sơn cùng Lý Tứ, ra ngoài uống mấy chén.”

Trên mặt Hàn Triết lộ ra nụ cười, hỏi: “Bọn họ cũng ở quận thành?”

Bạn cũ gặp lại, là một chuyện đáng giá chúc mừng.

Giữa Lý Mộ cùng Hàn Triết, tuy từng có chút không thoải mái, nhưng sau khi cùng nhau trải qua vài lần nguy cơ sinh tử, cũng có quá mệnh giao tình.

Trương Sơn bình thường đều ở Vân Yên các, lát nữa đi Vân Yên các tìm hắn là được. Lý Tứ tuy là bộ khoái của quận nha, nhưng rất ít tới nơi này, cả ngày cùng Trần Diệu Diệu dính lấy nhau.

Ba người tới phủ quận thừa, bảo thủ vệ ở cửa đi vào thông truyền một tiếng, chỉ chốc lát sau, Trần Diệu Diệu liền kéo Lý Tứ, từ bên trong đi ra.

Hàn Triết nhìn nhìn Lý Tứ, lại nhìn nhìn Trần Diệu Diệu, sau khi ngẩn ra một chớp mắt, ở sâu trong ánh mắt, tựa như có cái gì sụp đổ.

Trần Diệu Diệu đưa Lý Tứ tới cửa, nói: “Chàng đi làm việc đi, thiếp ở nhà chờ chàng.”

Lúc bốn người hướng Vân Yên các đi đến, Hàn Triết khó có thể tin hỏi: “Vừa rồi vị cô nương đó là…”

Lý Tứ nói: “Nàng tên Diệu Diệu, là vợ chưa cưới của ta.”

Hàn Triết ngạc nhiên một hồi lâu, mới lắc đầu nói: “Thật sự là không thể ngờ được, ngươi thế mà tìm một vị cô nương như vậy, lấy bản lãnh của ngươi, ta cho rằng ngươi sẽ, sẽ…”

Lý Tứ cảm khái nói: “Ta trước kia cũng chưa từng nghĩ, có lẽ đây là duyên phận đi.”

Hàn Triết phát ra một tiếng cảm thán: “Mới mấy tháng không gặp, các ngươi đều có gia có thất, chỉ có ta vẫn là một mình.”

Tần sư muội luôn đi theo bên cạnh hắn ngẩng đầu liếc hắn, lại cúi đầu, không nói gì.

Lý Tứ nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu không ta giúp ngươi giới thiệu mấy người?”

Hàn Triết cao hứng nói: “Được!”

Lý Tứ nói: “Diệu Diệu còn có mấy biểu muội.”

Hàn Triết biến sắc, nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Lý Mộ, bên cạnh ngươi nhiều nữ nhân xinh đẹp, nếu không ngươi giúp ta giới thiệu một người, không cần xinh đẹp giống Liễu cô nương, giống Tần sư muội như vậy là được rồi.”

Tần sư muội cắn chặt răng, hừ nhẹ một tiếng.

Bên cạnh Lý Mộ nữ nhân xinh đẹp tuy nhiều, nhưng Liễu Hàm Yên là của hắn, Vãn Vãn là của hắn, Tiểu Bạch cũng là của hắn, có thể giới thiệu cho Hàn Triết, cũng chỉ có đám Hương Hương Dung Dung của Xuân Phong các, nhưng Hàn Triết khẳng định là sẽ không lấy nữ tử phong trần.

Hắn lắc lắc đầu, nói: “Ta không quen nữ nhân xinh đẹp thích hợp ngươi.”

Hàn Triết nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không có nữ nhân, nữ yêu cũng được, hai con rắn kia của ngươi có biểu tỷ biểu muội gì không, loại có thể hóa hình, ta nghe nói xà yêu đều giỏi nhảy múa, ta thích giỏi ca múa.”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không có.”

Hàn Triết thất vọng nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi vẫn là nhỏ mọn như vậy.”

Tần sư muội hừ lạnh một tiếng, chà chà chân, một mình đi về phía trước.

Hàn Triết thở dài, nói: “Ngươi nói ta bộ dạng không xấu, tu vi cũng không kém, sao lại không tìm được đạo lữ song tu chứ?”

Lý Tứ vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Bây giờ tìm không thấy không quan trọng, kiếp sau còn có cơ hội.”

Nơi mấy người ăn cơm, chọn ở một tòa tửu lâu bên cạnh Vân Yên các.

Tửu lâu này là sản nghiệp Từ gia, sản nghiệp Từ gia trải rộng quận thành, Vân Yên các từ khi khai trương đến nay, Từ chưởng quầy cho bọn họ rất nhiều chiếu cố.

Hàn Triết sau khi ngồi xuống, nghiêm túc nói với Lý Mộ: “Chuyện ta vừa rồi nói, ngươi cân nhắc nghiêm túc một chút. Trở thành đệ tử Phù Lục phái, đối với ngươi về sau tu hành có lợi cực lớn, mấy năm nay, cơ hội chưởng giáo tự mình mở miệng, chỉ có một lần như vậy.”

Lý Mộ cười cười, nói: “Ta đã cân nhắc rất rõ ràng rồi.”

Một phách cuối cùng ngưng tụ, cần hắn đặt chân bên trong dân chúng, hơn nữa, so với thanh đăng cổ tự, khổ tu trong núi, Lý Mộ càng thích ở lại nha môn hơn.

Hàn Triết thở dài, lắc đầu nói: “Ta đã biết ta không mời nổi ngươi, chưởng giáo nên sớm một chút phái Lý sư muội đến.”

Lý Mộ giơ chén rượu, nói sang chuyện khác: “Không nói cái này nữa, uống rượu, uống rượu.”

Hàn Triết tửu lượng không cao, đây là chuyện mấy người bọn Lý Mộ sớm đã biết.

Sau khi uống mấy chén, máy hát của hắn liền hoàn toàn mở ra.

“Lý Mộ ơi Lý Mộ, ta trước kia cho rằng ngươi nhát gan nhất, bây giờ mới phát hiện ta sai rồi.”

“Chỉ trời mắng đất, giới tu hành Đại Chu, ai có gan to như ngươi, ngươi không biết, một vị sư huynh mạch thứ ba, học ngươi dùng đạo thuật đó mắng trời mắng đất, kết quả bị sét đánh ngay lập tức, một thân tu vi phế đi hơn phân nửa, thiếu chút nữa không cứu lại được.”

“Tên của ngươi, đã truyền khắp bảy mạch, chúng ta đều cảm thấy, ngươi là nam nhân có chim nhất Bắc quận, không, là toàn bộ Đại Chu.”

Mười châu ba đảo các tộc các loại, đối với trời đất đều có sùng bái tự nhiên, trong đó lại lấy tu hành giả là nhất.

Đạo thuật thần thông, yêu pháp quỷ thuật, đều là mượn lực trời đất, vô luận là yêu quỷ tinh quái, hay là tu hành giả nhân loại, đối với trời đất, đều giữ tâm lý kính sợ.

Phàm nhân gặp vận mệnh bất công, thường xuyên mắng trời xanh không có mắt, trời đất vô tâm, nhưng không có mấy tu hành giả dám làm như vậy.

Dù sao, lực lượng của bọn họ chính là thiên địa ban cho, bất kính với thiên địa, cực kỳ dễ dàng lọt vào trời phạt.

Lý Mộ lúc ấy căn bản không nghĩ tới những thứ này, nghĩ hẳn là không có bao nhiêu tu hành giả thiếu đầu óc sẽ noi theo hắn.

Ở ngoài quận thành, trong ngôi miếu đổ nát nơi nào đó, lão đạo lôi thôi mặc đạo bào bẩn, một tay kết ấn, một tay chỉ trời, lớn tiếng nói: “Đất, ngươi chẳng phân biệt được tốt xấu như thế nào, trời, ngươi…”

Đoàng!

Một tia sét màu tím đen từ trong tầng mây đánh xuống, bóng người lão đạo biến mất ở tại chỗ, miếu đổ nát kia ở trong tiếng vang ầm ầm sụp đổ, ở tại chỗ chỉ để lại một mảng hoang tàn, cùng với một cái hố to cháy đen bề sâu chừng mấy trượng.

Trên đất trống ngoài miếu đổ nát, hào quang chợt lóe, bóng người lảo đảo của lão đạo xuất hiện.

Hết chương 261.

Bình Luận (0)
Comment